Thị trấn Cotswold phía Tây Nam nước Anh, chính là một địa danh du lịch nổi tiếng nước Anh, thậm chí là cả thế giới.
Hơn hai trăm thôn làng, đều được xây dựng khi ngành lông dê thời Trung cổ phát đạt.
Xuất phát từ Luân Đôn, đi qua đường quốc lộ M và A, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian là tới, đặc biệt là vào lúc đêm khuya xe cộ rất ít.
Freyja dẫn đường, Tần Xuyên lái xe, đến một nơi tên gọi Burton on the water.
Một dòng sông tên Windrush chảy qua thôn trang, có sáu cây cầu đá vòm thấp có lịch sử hơn hai trăm năm bắc ngang qua.
Cây xanh râm mát khắp thị trấn nhỏ, những ngôi nhà bằng gạch màu mật ong đã vài trăm năm tuổi, mang đầy phong cách tươi mát tự nhiên.
Tần Xuyên không thể nào ngờ được rằng, Thánh Giáo hung danh khắp toàn thế giới, mà lại có đại bản doanh ở một nơi cảnh sắc hợp lòng người đến như vậy.
-Tần tiên sinh, thêm khoảng hai trăm mét phía trước, có thể dừng xe lại.
Freyja nói.
Tần Xuyên gật đầu, thấy đã đến mục tiêu rồi, hắn hỏi:
-Cô nhờ tôi cứu Bạch Dạ, là vì biết quan hệ giữa tôi và cô ấy?
Freyja sửng sốt, lập tức “ừ” một tiếng,
-Chủ nhân có nói với tôi, thực ra... cũng không khó phát hiện.
Tần Xuyên không khỏi cười cười
-Cô ấy nói thế nào về tôi?
Freyja do dự, nhưng vẫn thành thật nói:
-Cô ấy nói muốn giết chết anh.
Tần Xuyên nhíu mày, mình đúng là không biết tự trọng, lại đi cứu một người phụ nữ muốn giết mình...
Land Rover được dừng cách một giáo đường phong cách cổ xưa không xa, xuống xe, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu.
-Tần tiên sinh, chút nữa chúng ta phải cố gắng nhỏ giọng, giáo chủ ở căn phòng sát giáo đường, chúng ta đừng kinh động đến bà ấy.
Lỡ như giáo chủ phát hiện ra chúng ta... Thứ cho tôi vô năng, tôi không biết rõ lắm thực lực của giáo chủ đạt đến cảnh giới nào, cho nên tôi cũng chẳng biết phải làm sao...
Freyja rất lo lắng, sợ Tần Xuyên bước vào rồi thân mình cũng khó giữ.
Tần Xuyên nói:
-Cô chỉ cần dẫn đường, đến lúc phải đánh nhau, cứ để đó cho tôi là được.
Freyja gật đầu, đi đến trước cổng giáo đường.
Cổng không khóa, sau khi bước vào giáo đường, tuy chỉ có ánh trăng, nhưng Freyja vẫn có thể tìm đến đúng cơ quan được giấu sau một bức tượng thiên sứ.
Phía sau tượng Thánh Mẫu, một phiến đá trên mặt đất chầm chậm di chuyển, xuất hiện một lối vào thông đạo.
-Tần tiên sinh, chủ nhân ở tầng hầm thứ hai, tôi dẫn đường cho anh!
Freyja dường như cũng sợ Tần Xuyên hiểu lầm là bị rơi vào bẫy, nên không nói hai lời, tự mình xuống trước.
Tần Xuyên cũng chẳng để ý lắm, đến cũng đến rồi, cứ chuẩn bị tốt tâm lý thôi.
Bất ngờ là, đường dẫn đến tầng hai, không hề có người nào canh giữ.
Thông đạo làm bằng đá, hai bên có ngọn đèn dầu sáng lờ mờ, ánh sáng phiêu dật bất định.
-Tần tiên sinh đừng thấy kỳ quái, chỗ này vô cùng an toàn, thật ra chẳng có ai phát hiện được đâu, cho nên cử người đến canh giữ có khi lại khiến người ngoài nghi ngờ.
Freyja giải thích.
Tần Xuyên cũng cảm thấy thế, dù sao cho hắn nghĩ, chắc chắn hắn cũng không thể nghĩ ra được, đại bản doanh của Thánh giáo lại ở một thị trấn nhỏ chim hót hoa nở, còn là một giáo đường nữa!
Bước vào tầng hai, khoảng cách với thạch lao càng lúc càng gần, cảm xúc của Tần Xuyên bắt đầu thấp thỏm không yên.
Đến trước cửa nhà lao, nhìn qua khe cửa, thấy cảnh tượng bên trong, hơi thở của Tần Xuyên cứng lại, trong lòng lộp bộp một phát!
-Bạch Dạ...
Cô gái mặc áo trắng mỏng manh, đang nằm lạnh run trên giường đá lạnh như băng, hai chân cô trần trụi, toàn thân gầy đến mức có thể nhìn thấy khớp xương, màu tóc cũng ảm đạm không chút độ bóng.
Dù nhìn thế nào, cũng không còn vẻ đẹp mê ly như xưa, giống như hai người khác biệt!
Cô giống như chú mèo con bị bệnh nặng, co rúc trong góc tối không người, chờ sinh mệnh từ chậm rãi kết thúc.
-Chủ nhân... hình như chủ nhân bệnh rồi...
Mắt Freyja đã đỏ lên, hốc mắt toàn là nước mắt.
Bạch Dạ ở bên trong phản ứng rất chậm chạp, cuối cùng nghe thấy tiếng động ở cửa, mới mơ màng nhìn qua.
Tần Xuyên nén cơn giận, dùng xức đẩy cửa, phát hiện không hề có động tĩnh gì, hỏi:
-Cửa này mở thế nào?
Freyja trả lời:
-Nhà tù này được xây bằng đá đặc biệt khai thác từ một nơi cách đây ba trăm dặm, bên ngoài được gia công đặc biệt, đạn giáp bình thường đều không phá được, có cơ quan mở ra, nhưng tôi không rõ cơ quan đó nằm ở đâu...
-Vậy thì cô tránh ra đi!
Tần Xuyên chẳng muốn lãng phí thời gian, ngưng tụ chân khí Thanh Liên Tiên Thiên cao cấp, trên tay không ngừng ngưng tụ, cùng tần suất đặc biệt, chân khí bắt đầu xao động khác thường, bắt đầu có từng trận âm thanh như lôi phong, đang xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn.
-Lôi Hỏa Kim Cương chưởng!
Chưởng pháp Kim Cương này có nguồn gốc từ Mật Tông Tây Vực, có sức mạnh của sét đánh vỡ đá, không phải chân khí Tiên Thiên cao cấp, thì không thể nào phát huy uy năng, mà hiện tại, dùng nó vào lúc này rất thích hợp.
Tần Xuyên từ nhỏ đa xem đủ các chiêu thức và công pháp cổ võ, hơn nữa đã nhìn thấy là không bao giờ quên, vào thời khắc mấu chốt, sẽ chẳng bao giờ thiếu cách giải quyết.
Chân khí cuồng bạo giống như sấm sét đánh lên cửa đá, cửa đá nặng nề chắc nịch đã bị đánh thành năm bảy mảnh!
-ầm!
Một tiếng nổ vang lên, trong thông đạo truyền đến tiếng vọng.
Freyja bị một ít đá vụn bắn vào, cảm thấy cả người đau nhức, không khỏi âm thầm kinh hãi!
Chân khí của người đàn ông này, đã có thể thôi động được chưởng pháp mãnh liệt như vậy sao!? Chẳng trách Balogh không phải đối thủ của hắn!
Trong lúc Freyja sợ hãi thán phục, Tần Xuyên đã đi vào bên trong, đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Dạ, bắt đầu bắt mạch.
-Anh... sao anh lại đến đây...
Cuối cùng Bạch Dạ cũng tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy Tần Xuyên, đôi mắt vốn ảm dạm, bỗng lóe lên kia kinh dị.
-Trước tiên đừng hỏi nhiều... với tu vi của cô,sẽ không bị thương hàn nặng như vậy được? Cơ thể cô đã suy nhược đến mức nào chứ!?
Sau khi Tần Xuyên bắt mạch, thầm thở ra, nhưng lại rất đau lòng.
-Tôi... tôi không cần anh quan tâm...
Bạch Dạ thở hổn hển, nhanh chóng ho khan.
Tần Xuyên không muốn nói nhảm nhiều, định ôm cô rời đi.
Nhưng vừa ôm mới phát hiện, chân Bạch Dạ đã bị xích!
-Tần tiên sinh, xích này làm bằng huyền thiết, dù là chân khí Tiên Thiên cao cấp cũng không thể phá hủy được!
Freyja chạy vào, đề nghị nói:
-Tôi cảm thấy nên phá hủy bức tường nối xích sắt, đem cả xích sắt theo.
Tần Xuyên lắc đầu,
-Không cần.
Nói xong, tay trái Tần Xuyên vừa nhấc lên, một kiếm khí như điện quang xệt qua, sau một đợt tia lửa, xích sắt đã bị chặt đứt!
Freyja và Bạch Dạ đều giật mình, kiếm khí của người đàn ông này... đã mạnh đến nhường này!?
Một cái ôm công chúa, Tần Xuyên đã nhẹ nhàng ôm Bạch Dạ bước ra ngoài.
Bạch Dạ đã vô cùng suy nhược, tuy giãy dụa, nhưng không tác dụng gì, cô rưng rưng nước mắt, không ngừng oán trách:
-Freyja... cô điên rồi... sao cô lại bảo hắn cứu tôi!? Cô... cô phản bội Thánh Giáo...
-Chủ nhân, cho dù cô muốn trừng phạt tôi, thậm chí giết tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Mạng của tôi là do cô cho, nhìn cô bệnh chết như vậy, tôi không làm được!
Bạch Dạ gầy yếu đau khổ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, bàn tay nhỏ như chỉ còn trơ mỗi xương, vô lực đánh vào ngực Tần Xuyên, rồi lên mặt Tần Xuyên.
-Tên hỗn đản này... thả tôi ra... tôi sẽ không đi theo anh...
Tần Xuyên cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nói:
-Câm miệng! Muốn mắng tôi, cũng chờ cơ thể cô khôi phục đi rồi mắng! Tôi quyết không cho phép người phụ nữ của mình chết ở nơi như thế này!
-Ai... ai là người phụ nữ của anh!
-Cô! Bạch Dạ!
Trước đây Tần Xuyên không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến cô gái này, nhưng giờ khắc này, thấy Bạch Dạ yếu ớt như vậy, cô đơn nằm tren giường đá lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng nhận ra được một điều—người con gái cùng hắn trải qua lần đầu tiên này, sớm đã cắm rễ sâu trong lòng hắn rồi.
Cơ thể mềm mại của Bạch Dạ run rẩy, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, cuối cùng trầm mặc...
Bước ra cửa giáo đường, lúc Tần Xuyên định bước xuống cầu thang, thì lập tức dừng lại.
Một nữ tu sĩ tướng mạo xinh đẹp toàn thân mặc đồ đen, đang đứng đối diện với đêm đen, giang hai tay, ra vẻ thành kính cầu xin.
-Giáo... giáo chủ...
Giọng Freyja run rẩy.
Thần sắc Bạch Dạ càng thêm phức tạp, không nói gì.
Sau khi Tần Xuyên híp mắt, cũng chẳng dừng lại, tiếp tục ôm Bạch Dạ bước đi.
-Tuy rằng ta sớm đã đoán ra, thứ con hoang ti tiện ngươi, sẽ có một ngày phản bội ta vì con nha đầu này, nhưng không ngờ... ngươi lại làm chuyện phản bội ngu xuẩn như vậy!
Trong lúc đó, tu sĩ Teresa giống như bóng đen, từ dưới bậc thang nhanh chóng xoay người, đánh về phía Freyja!
Freyja nhắm mắt lại, thực lực của cô căn bản không tránh được chiêu của Teresa, nên cũng định chờ chết.
Tần Xuyên hai chân nhún một cái xuống đất, cơ thể nhanh chóng lùi ra sau, bay lên đá, thay Freyja đỡ một đòn này!
-Ầm!
Chân khí của hai người bị kích động, uy lực dư ba khiến cho Freyja bị đẩy lùi mấy bước.
Teresa ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười lạnh nhìn Tần Xuyên,
-Chàng thanh niên, không ngờ cậu lại là một kẻ đa tình, muốn đem thứ phế vật này đi thì thôi, ngay cả kẻ hầu của nó cũng muốn đưa đi cùng à?