- Chúng ta thất bại rồi.
Cô gái váy tím dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng, như đang nói một chuyện cỏn con vậy.
Trên chiếc sô pha phía sau cô ta, là một người đàn ông trung niên nhuộm tóc xanh lam, mặc áo da đen, mặt nghiêm nghị.
- Là một cao thủ.
Người đàn ông nghịch chiếc vòng tay bằng kim loại màu xám trên tay, tiếng hơi khàn khàn:
- Xem ra điều Vu vương lo lắng là thật, muốn làm chút việc ở đây, không dễ dàng chút nào.
Cô gái bước đến phía sau ghế sô pha, hơi dựa vào:
- Tên võ giả đó hình như còn rất trẻ, tốc độ xuất chiêu lại rất nhanh. Tôi cũng chưa kịp nhìn rõ hắn ta ra tay thế nào. Xem ra tôi và ông phải đích thân ra tay, cũng chưa chắc đã làm chủ được thế trận.
Người đàn ông tóc xanh nói:
- Không thể ở lại kinh thành nữa rồi. Có lẽ không cần đến ngày mai, Bộ An Ninh Quốc Thổ sẽ sai người lùng sục khắp nơi. Chúng ta rời khỏi đây trước đi.
- Vậy chúng ta không đi tìm Viêm Long Lân và Hải Thần huy chương nữa sao? Hay là chúng ta thử lại lần nữa, xem có thể tìm được phòng nghiên cứu đặc biệt của quân đội không?
- Một võ giả trẻ tuổi gặp trên đường mà còn có thực lực như vậy, tôi không cho rằng hai người chúng ta có thể lấy được hai thứ đó từ nơi cẩn mật của quân đội, rồi lại rời đi được một cách an toàn. Việc này phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, kế hoạch của chúng ta quá sơ sài.
Người đàn ông tóc xanh nghiêm nghị nói.
- Tiếc thật, thiếu chút nữa là thành công rồi.
Cô gái váy tím hơi thở dài, rồi lại lấy điện thoại lên, gọi đến một số:
- Xe đợi ở dưới lầu, thông báo cho mọi người, rời khỏi kinh thành đêm nay.
...
Long Ngạo Vân bị bắt cóc, việc này kinh động đến cả Bộ An Ninh Quốc Thổ.
Còn về việc người dân bị sát hại, sau này nói rằng lý do là bị cướp rồi giết. Dù sao thì nếu nói là phù thủy giết người, người dân sẽ tưởng chính phủ điên mất.
Khi Long Ngạo Vân nói rằng, Tần Xuyên đã đánh bại ba phù thủy đó, các nhân vật cấp cao của Bộ An Ninh Quốc Thổ đều hơi ngạc nhiên, nhưng đều hiểu hơn về thực lực của Tần Xuyên.
Long Ngạo Vân mặc dù rất không vui vì bị Tần Xuyên nhìn thấy cảnh khóc lóc rên rỉ của mình, nhưng cũng đã từ bỏ ý định đối đầu với Tần Xuyên.
Chưa nói đến việc thực lực của Tần Xuyên quá mạnh. Quan trọng nhất là, Tần Xuyên không hề có quan hệ gì với Nạp Lan Thấm. Nạp Lan Thấm bị lộ, điều này khiến Long Ngạo Vân cũng không hận nữa.
Buổi tối, khi Tần Xuyên về nơi ở của Liễu gia, Liễu Hàn Yên đã đợi hắn trong phòng.
- Anh đã cứu Long Ngạo Vân ư? Đối phương thực sự là hiệp hội phù thủy?
Cô đứng dậy rồi hỏi ngay.
Tần Xuyên hơi ngớ người, lòng thầm nghĩ, thông tin lan nhanh quá. Hắn nhoẻn miệng cười, lấy viên thủy tinh tím ra, đưa cho vợ.
- Đúng thế, anh giết ba tên phù thủy. Nhưng chẳng hỏi ra được gì cả, chỉ tịch thu được một viên thủy tinh. Em thích không? Anh tặng em đấy!
Liễu Hàn Yên nhìn viên thủy tinh màu tím to bằng nắm tay, và đã chắc chắn về tính xác thực của thông tin nhận được trước đó.
Cô lắc đầu nói:
- Đây là vật chứng, mai anh đến Bộ An Ninh Quốc Thổ đưa cho họ đi.
- Nhưng viên thủy tinh này rất đẹp, anh muốn tặng cho em.
- Em cũng không thể đeo một viên thủy tinh lớn thế này mà. Hơn nữa, anh tặng em nhẫn rồi.
Liễu Hàn Yên chỉ vào chiếc nhẫn cưới với viên kim cương xanh trên tay.
Tần Xuyên không muốn đưa cho họ. Vậy thà để cho Đường Vi còn hơn.
- Vợ à, cả chiều em làm gì rồi? Một mình ở nhà có buồn không?
Tần Xuyên còn đang nghĩ, sao cả buổi chiều Liễu Hàn Yên cũng không đi tìm hắn và Liễu Tiên Tiên.
- Em đến chỗ ở của mẹ trước đó xem một chút.
Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng đáp, không muốn nói nhiều hơn.
Tần Xuyên càng hiếu kỳ. Tại sao mỗi lần Liễu Hàn Yên nhắc đến mẹ cô đều có một cảm xúc khác thường vậy chứ.
Buổi tối hôm đó, Liễu Trung Nguyên bảo Tần Xuyên đến thư phòng, hỏi hắn về tất cả mọi việc. Nhưng Tần Xuyên không biết gì cả, chỉ biết đó là người của hiệp hội phù thủy, khiến Liễu Trung Nguyên cũng hết cách.
Cuối cùng, y đành bảo Tần Xuyên mai đến Bộ An Ninh Quốc Thổ, nói năng phải lễ độ một chút, báo cáo cho ngọn ngành.
Còn về việc Tần Xuyên có đồng ý làm tướng quân thứ sáu hay không, Liễu Trung Nguyên cũng không nói nữa, dường như y cũng biết có nói cũng vô tác dụng.
Sáng hôm sau. Mặc dù Tần Xuyên rất không muốn, nhưng cũng đành ngồi vào chiếc xe Liễu gia dành cho hắn, đến Bộ An Ninh Quốc Thổ. Điều hay là, vì phải báo cáo công việc, Liễu Hàn Yên cũng cùng hắn đến đó.
Bộ An Ninh Quốc Thổ không nằm trong nội thành, mà nằm trong quân khu kinh thành cách nội thành mấy chục km.
Đây là nơi đóng quân của quân đoàn được mệnh danh là “Vương Bài Chi Sư”. Họ có nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ nguyên thủ. Tổng chỉ huy hiện tại là gia chủ Sở gia – Sở Thiên Khoát, cũng là tướng quân thứ tư trong Thiết Phù Đồ.
Vừa vào trong quân khu kinh thành, Tần Xuyên đã cảm thấy sự trang trong khác hẳn với quân khu Giang Nam.
Chiến sĩ nơi đây đều được tuyển chọn kỹ lưỡng. phải là người từng được tôi luyện trên chiến trường mới được gia nhập. Nếu so sánh với những binh sĩ thiếu kinh nghiệm chiến đấu ở quân khu Giang Nam thì quân uy của những chiến sĩ ở đây lớn mạnh hơn nhiều.
Nhìn thấy Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên đi vào từng cửa một, những quân sĩ cúi chào họ cũng không để ý nhiều, và cũng không để mắt đến dung mạo hoàn toàn thoát tục của Liễu Hàn Yên.
Khi đến trước một tòa nhà vĩ đại được bao bọc mới một thứ vật liệu xây dựng màu đen đặc biệt, hoàn toàn cách âm và không bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, chiếc xe dừng lại.
Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên xuống xe, đi về phía cửa.
Một tướng quân vạm vỡ râu quai nón dẫn theo vài người thân vệ đã đợi hai người ở đó.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy vị tướng quân này, bèn thấp giọng giới thiệu:
- Vị này chính là Sở Thiên Khoát tướng quân. Là bạn tốt của cha em, là tiền bối quan sát cả quá trình trưởng thành của em, anh hãy lịch sự với ông ấy một chút.
- Ha ha, cháu Hàn Yên, không cần phải câu nệ như vậy đâu. Sở mỗ chú đến đây để làm tròn trách nhiệm của người chủ nhà, đón tiếp hai vợ chồng cháu thôi.
Sở Thiên Khoát rất thính tai, từ xa đã nghe thấy những gì Liễu Hàn Yên nói, bèn cười lớn nói.
Liễu Hàn Yên chào theo nghi thức quân đội rất nghiêm chỉnh. Nhưng còn Tần Xuyên thì rất tự nhiên, bước lên bắt tay với người chú trung niên này.
Vừa nhìn hắn đã phát hiện ra, thực lực của Sở Thiên Khoát có lẽ ở mức cao nhất của tiên thiên trung cấp. Nhưng khí huyết của ông ấy lại tràn trề một cách bất thường, giống như một con trâu trên thảo nguyên vậy, không giống cơ thể của con người chút nào.
Xem ra, loại tuyệt học cổ võ “Sơn Hà Quyết” mà Sở gia sáng tạo từ trong những trận chiến có nét độc đáo của nó thật. Sức chiến đấu thật sự của Sở Thiên Khoát nhất định không chỉ đơn giản là tiên thiên trung cấp.
- Tiểu tử, cháu giỏi thật, gần đây tin về cháu ngập khắp nơi. Bọn ta cũng phải gọi cháu đến Bộ An Ninh, để nói chuyện nghiêm túc với cháu. Đáng lẽ Hàn Yên là con dâu của chú đấy. Nhưng xem ra, bị cháu cướp mất là ý trời rồi.
Sở Thiên Khoát vỗ vai Tần Xuyên nói.
Tần Xuyên ngớ người. Con dâu ư? Thế là thế nào? Hắn bèn quay về phía Liễu Hàn Yên.
Cô cũng không giấu, mà điềm đạm giải thích:
- Trước kia, Sở tướng quân từng đến nhà em xin dâu cho con trai hai của chú ấy là Sở Vân Tiêu. Nhưng vì em có hôn ước với anh, nên cha em đã từ chối.
Tần Xuyên nghe vậy, bèn nổi cơn ghen, lầm bầm:
- Là bố vợ từ chối sao? Thế còn em thì sao? Chẳng lẽ em có tình ý với Sở Vân Tiêu?
Liễu Hàn Yên nhíu mày, hơi không vui:
- Với em, Sở Vân Tiêu như một người anh. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy anh ấy. Huống hồ, từ nhỏ em đã biết mình có hôn ước với anh, sao anh lại nghĩ về em như vậy chứ?
- Hì hì, anh sai rồi. Sau này anh sẽ không lắm lời nữa.
Tần Xuyên vì hơi căng thẳng nên mới hỏi thừa như vậy. Nếu nghĩ cho kỹ, với tính cách của Liễu Hàn yên, nếu không phải đã có hôn ước, thì có lẽ cô sẽ chẳng muốn lấy một người đàn ông nào. Có lấy chồng cũng là do Liễu gia sắp xếp, chứ không phải do ý muốn của cô.
Sở Thiên Khoát cười khổ:
- Hai vợ chồng các cháu nói về đứa con trai lấy hụt vợ của chú trước mặt chú, đây là đang làm xấu mặt chú sao?
- Sở tướng quân, chúng cháu không có ý vậy đâu.
Sở Hàn Yên sợ tiền bối hiểu lầm.
- Ha ha, được rồi được rồi, Hàn Yên à, chẳng lẽ chú còn không hiểu tính cách của cháu sao? Là Vân Tiếu nhà chú có duyên mà không có phận với cháu. Chú cũng khuyên bảo nó nhiều rồi. Có lẽ mấy năm nữa, nó cũng sẽ bỏ cuộc thôi.
Sở Thiên Khoát xua tay nói:
- Không nói mấy chuyện linh tinh này nữa. Đi thôi, chú dẫn hai đứa vào phòng họp, mọi người đang đợi hai cháu đấy.
Hai vợ chồng Tần Xuyên cùng Sở Thiên Khoát đi vào thang máy.
Vốn tưởng thang máy sẽ đi lên, ai ngờ, thang máy đi thẳng xuống dưới!
Hóa ra phía dưới còn rất nhiều tầng, xây dựng rất an toàn.
Sau khi ra khỏi thang máy, lại đi qua một hành lang dài, mới vào một căn phòng họp rất lớn. Bên cạnh chiếc bàn tròn lớn ở giữa, đã có mười mấy nhân vật quan trọng đang ngồi.
Bộ trưởng Tống Bảo Khôn của Tống gia mặt cười hiền hòa gọi họ:
- Tần Xuyên, Liễu tướng quân, mau ngồi xuống đi.
Tần Xuyên tò mò nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra rằng, trên bức tường hai bên là màn hình đặc biệt. Trên màn hình có chiếc mặt nạ màu xanh và màu vàng, biểu thị cho “Phong Thần” và “Thiết Sư”.
Trong số đám người có mặt tại đây, người khiến Tần Xuyên cảm thấy tu vi cao nhất, rất khó đoán đúng được cảnh giới của người đó, là một nữ tướng lĩnh mặc quân phục.
Gương mặt cô đeo một chiếc mặt nạ màu tím. Vị trí chỗ ngồi của cô còn gần trung tâm hơn là của Sở Thiên Khoát.
Liễu Hàn Yên bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc một cách hiếm hoi. Cô nhìn nữ tướng quân đeo mặt nạ tím đó nói:
- Ám Nguyệt tướng quân?