Trong đại sảnh khách sạn, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, dàn nhạc violin đang hợp tấu một khúc nhạc du dương.
Các khách mời ăn mặc chỉnh tề lịch sự hoặc đi một mình hoặc dẫn theo bạn ăn uống linh đình, nói chuyện rôm rả.
Hisakura dẫn Liễu Hàn Yên đến một góc khá vắng nhưng vẫn có rất nhiều khách mời nam ánh mắt khác lạ đến chào hỏi hai người, có ý hay không có ý đều muốn làm quen Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên chỉ dùng mấy cử chỉ ứng phó miễn cưỡng đẩy đám người đó ra, vẻ mặt như kiểu cảnh báo đừng lại gần.
- Tướng quân, em nghĩ chị nên nói chuyện với đám người đó, nếu không chị sẽ rất khác biệt, khiến người khác sinh nghi đấy.
Dù gì dung mạo của chị cũng đã thu hút quá nhiều người rồi, nhất cử nhất động của chị mà quái lạ sẽ khiến Kiyota Jiro cảnh giác – Hisakura cười vẻ bất lực nói.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, từ nhỏ cô đã quen với việc bị người khác chú ý, không để ý đến viêc liên tục có đàn ông xếp hàng đến quấy rầy cô.
Thế nhưng vẻ đẹp lại mang đến bất tiện cho việc dò la tình hình quân địch, cô thấy không vui vẻ gì cả.
- Biết thế này chị đã nghĩ cách làm xấu mình đi một tí, tránh được bao nhiêu rắc rối – Liễu Hàn Yên không tự nguyện muốn nói chuyện với khách mời khác.
Hisakura lắc đầu nói:
- Thật ra tướng quân có thể nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp hơn, hồ sơ không phải đã viết Kiyota Jiro có rất nhiều người tình sao, ông ta thích người đẹp, biết đâu lúc nữa ông ta nhìn thấy tướng quân sẽ chủ động đến tiếp cận chị thì sao, thế là chúng ta đã nắm quyền chủ động rồi.
Vừa nói đến đây thì có khách mới đi vào.
Mắt Liễu Hàn Yên và Hisakura đều sáng lên, người đó chính là người mà hai cô đang chờ đợi, Kiyota Jiro!
Kiyota Jiro mặc vets đen, thắt cà vạt kẻ màu xanh dương, tóc tai gọn gàng, tầm khoảng tuổi, xương gò má hơi rộng, môi dày, nước da hồng hào.
Ông ta dáng vẻ tươi cười, chào hỏi mọi người vẻ rất thân thiết, không hề giống thủ lĩnh của một trong ba hội hùng mạnh nhất Nhật Bản.
Đi song song không rời nửa bước sau ông ta là hai vệ sĩ cao cấp, khá có khí thế.
Liễu Hàn Yên cẩn thận quan sát Kiyota Jiro, thấy ông ta không có tu vi cổ võ gì liền nghĩ ra một số dự định mới.
- Hisakura, em nghĩ cách đến gần Kiyota Jiro, tìm người em quen biết, nói chuyện làm ăn, chị đi cùng em để lôi kéo sự chú ý của ông ta.
Iga Hisakua cảm thấy không ổn lắm, cũng không yên tâm, nhưng đến bây giờ cô chỉ có thể gắn liền với Liễu Hàn Yên mà thôi.
Cô nhìn quanh, thấy một người đàn ông trung niên hói đầu, liếc mắt ra hiệu, dẫn Liễu Hàn Yên đi tới.
- Koto tiên sinh, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?
Người đàn ông hói đầu nhìn thấy Hisakura, ngạc nhiên há hốc miệng:
- A! Đây không phải tiểu thư Iga Hisakura của nhà Iga sao? Đúng là nhiều năm không gặp rồi, nghe nói phụ thân và anh cả của tiểu thư gặp nạn, tiểu thư lên tiếp quản gia tộc, thật sự rất giỏi!
Hisakura mỉm cười cúi đầu nói:
- Nhờ có sự giúp đỡ từ bậc trưởng bối như ngài mới có thể tiếp tục được, nghe nói các ngài đang định mở công ty con ở Tokyo, đúng không ạ?
Koto gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, công ty con của đảo Kyushu đóng cửa rồi, chúng tôi dự định quay lại Tokyo mở rộng kinh doanh, đến lúc đó mong tiểu thư Iga chiếu cố cho!
- Ngài khách sáo rồi, là ngài chiếu cố chúng tôi mới đúng.
- Tôi quen biết phụ thân tiểu thư hơn hai mươi năm, khi nhận được tin tang lễ của ông ấy tôi đang ở Thụy Sĩ không kịp về tham gia, thật có lỗi. Đúng rồi, nghe nói tiểu thư chuẩn bị kết hôn với con trai nhà Honda, sao mãi chưa thấy thiệp mừng gửi đến?
Hisakura cười nhẹ nói:
- Hôn ước giữa tôi và anh Honda đã được phá bỏ rồi, hai chúng tôi không hợp nhau, nhưng chúng tôi vẫn là bạn tốt.
Koto nói vẻ tiếc nuối:
- Hóa ra là thế, tiểu thư Iga xinh đẹp như vậy, cậu Honda cũng là một thanh niên rất tốt, lại không đến được với nhau quả là đáng tiếc.
Nói đến đây Koto đã chú ý đến Liễu Hàn Yên từ trước, bắt đầu hỏi thăm lai lịch của Liễu Hàn Yên.
Hisakura giới thiệu qua, Liễu Hàn Yên cũng chào hỏi Koto, nói vài câu đơn giản qua phiên dịch.
Lần này, để cố ý lôi kéo sự chú ý của Kiyota Jiro đang đứng gần nên Liễu Hàn Yên nói chuyện với Koto nhiều hơn.
Tuy đã gần tuổi nhưng Koto vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ một mỹ nhân như Liễu Hàn Yên, cô lại đồng ý nói chuyện cùng một người đứng tuổi như ông ta nên ông ta nói luôn miệng, kể chuyện mình bị xước chân, Liễu Hàn Yên nửa cười nửa không, ông ta cười muốn tắc thở.
Cuối cùng tiếng cười khoa trương của Koto cũng đã thu hút sự chú ý của Kiyota Jiro.
Nhìn thấy Liễu Hàn Yên, Kiyota ngây ra rồi trong vòng ba giây đã cáo từ Gohara, đi về phía Liễu Hàn Yên.
- Ngài Koto, có chuyện gì khiến ngài cười vui thế? – Kiyota Jiro mỉm cười đi đến.
Koto nhìn thấy Kiyota Jiro, tuy hơn tuổi nhưng vẫn vội vàng thu nụ cười lại, cung kính cúi đầu nói:
- Hội trưởng Kiyota, thật có lỗi quá, tôi đã quấy rầy ngài nói chuyện rồi đúng không? Tôi đang nói chuyện với vị Liễu tiểu thư đến từ Trung Quốc này về chuyến du lịch lần trước của tôi.
Kiyota Jiro ra vẻ rất thấu hiểu nhưng chẳng muốn hỏi gì nhiều, nói thẳng:
- Ngài Koto, ban nãy Gohara tiên sinh tìm ngài, không biết có chuyện gì, chi bằng ngài qua đó hỏi thử xem?
Koto sắc mặt cứng đờ, rõ ràng Kiyota Jiro muốn đuổi khéo mình đi nên bịa ra một cái cớ đây.
Tuy tức giận nhưng Koto chỉ có thể gượng cười gật đầu:
- Cảm ơn Kiyota tiên sinh đã thông báo, tôi đi trước vậy, tạm biệt Liễu tiểu thư!
Koto đi rồi, Kiyota Jiro chầm chậm bước lên, một tay đút túi quần một tay lắc lắc ly rượu nho.
- Đại tiểu thư nhà Iga đúng không? Vị tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp này họ Liễu đúng không? – Ánh mắt của Kiyota Jiro đảo trên người Liễu Hàn Yên.
Hisakura kinh ngạc nói:
- Hội trưởng Kiyota nhận ra tôi? Thật là thụ sủng nhược kinh, đúng vậy, Liễu tiểu thư đây là bạn của tôi.
- Ha ha, tôi có hân hạnh quen biết lệnh tôn, đã được thấy ảnh của tiểu thư Iga, những người làm nghề này như tôi thường phải biết rõ gia đình của đối tác, tiểu thư chắc cũng hiểu.
Tuy nói chuyện với Hisakura nhưng đôi mắt Kiyota Jiro lại dán chặt vào Liễu Hàn Yên, đặc biệt là trên những nơi nhạy cảm, ánh mắt hau háu kia như muốn xé toang cổ áo Liễu Hàn Yên ra.
Hai cô gái đều cảm nhận được thần thái, ánh mắt, dáng vẻ của ông ta còn thô thiển trực tiếp hơn mấy người khách kia nhiều.
Không chờ Hisakura trả lời, Kiyota Jiro đã quay sang nói chuyện với Liễu Hàn Yên:
- Liễu tiểu thư đúng không? Tiểu thư có biết nói tiếng Anh không? English?
Liễu Hàn Yên không đổi sắc mặt, khẽ gật đầu, dùng tiếng Anh đáp lại:
- Một chút.
- Thế thì tốt quá, chúng ta nói chuyện bằng tiếng Anh nhé, thật lòng mà nói, vừa nhìn thấy tiểu thư tôi đã thấy tiểu thư quả là vô cùng xinh đẹp, nhấn chìm tất cả những người phụ nữ khác ở đây, tuy có điều mạo phạm đến mọi người nhưng thật sự trong lòng tôi là như vậy.
Kiyota Jiro vẻ mặt mê luyến đắm đuối tiến lên nói:
- Liễu tiểu thư đến Nhật Bản lần này có phải muốn tiến hành trao đổi thông thương gì không? Tôi có rất nhiều đường đi, có thể giúp gì cho tiểu thư chăng?
Liễu Hàn Yên và Hisakura liếc nhau, quả nhiên lão già này vô cùng háo sắc.
- Kiyota tiên sinh, bạn tôi đến Nhật Bản tìm người chứ không phải để kinh doanh – Hisakura nói giúp.
Kiyota Jiro nghe rồi ra vẻ giật mình:
- Tìm người? Càng là sở trường của tôi rồi, Liễu tiểu thư ngàn vạn đừng khách khí, Kiyota Jiro tôi đây nguyện vì người đẹp tận lực.
- Người tôi muốn tìm rất đặc biệt, người bình thường căn bản không biết đến, thế lực của Kiyota tiên sinh ở Nhật Bản rất lớn sao? – Liễu Hàn Yên nghĩ rồi hỏi.
Kiyota ra vẻ khiêm tốn chỉnh lại cổ áo vest nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý:
- Có thể Liễu tiểu thư mới đến Nhật Bản nên không rõ, tôi là hội trưởng hội Inagawa, “công ty” chúng tôi đã có hơn một trăm năm lịch sử tại Nhật Bản, kể cả Nghị viện cũng có người của chúng tôi trong đó.
Liễu Hàn Yên ra vẻ hơi khinh khỉnh cười nói:
- Kiyota tiên sinh, người tôi muốn tìm chắc gì đã là người mà Chính phủ biết đến, là người của thế giới ngầm, khác hẳn những gì tiên sinh tưởng.
Ánh mắt của Kiyota Jiro hơi chững lại nhưng ông ta nhanh chóng cười đầy thâm ý:
- Đúng rồi, nhà Iga còn là một gia tộc cổ võ, bạn bè của tiểu thư Iga chắc hẳn cũng là người của cổ võ đây. Liễu tiểu thư muốn tìm một cao thủ cổ võ nào chăng?
Liễu Hàn Yên ra vẻ hứng thú hỏi:
- Kiyota tiên sinh còn quen biết các cổ võ giả hùng mạnh sao?
Kiyota Jiro hơi do dự một lát, nhìn xung quanh, nói hai câu với hai cố vấn đứng sau.
Rồi ông ta nhìn Liễu Hàn Yên chằm chằm, mỉm cười nói:
- Nếu Liễu tiểu thư không tin tôi, chi bằng đi cùng tôi lên phòng khách VIP trên tầng uống mọt chén nói chuyện riêng, đừng thấy tôi không luyện cổ võ mà nghĩ tôi không quen biết cổ võ giả nào nhé, biết đâu tôi có thể giúp được tiểu thư thật thì sao?