Chiếc Rolls-Royce dừng lại bên ngoài một khu nhà cao cấp bên bờ biển, đây là khu nhà giàu ở Yokohama, mỗi căn đều có kiến trúc mang nét Edo cổ kính.
Liễu Hàn Yên bước xuống xe, nhìn quanh, trừ một số vệ sĩ của hội Inagawa xung quanh thì chỗ này không có gì đặc biệt.
Nhưng cô nhớ rõ trên hồ sơ nói đây là nhà của Kiyota Jiro chứ không phải phòng thí nghiệm gì cả.
- Đây là phòng thí nghiệm sao? Không phải chỗ ở của Kiyota tiên sinh ư? – Liễu Hàn Yên hỏi vẻ nghi ngờ.
Kiyota Jiro nhướng mày cười:
- Liễu tiểu thư à, hạng mục chúng tôi hợp tác với Thi Ma Môn vô cùng bí mật, xây phòng thí nghiệm ở chỗ khác tôi không yên tâm. Phòng thí nghiệm được đặt ở tầng hầm của căn nhà này, tiểu thư yên tâm, tôi dẫn tiểu thư đi xem.
Liễu Hàn Yên nghĩ cũng thấy phải, thứ thuốc mà Thi Ma Môn nghiên cứu chế tạo không thể nào để người ngoài biết đến, nếu công khai xây phòng thí nghiệm thì muốn giấu cũng khó.
- Vậy mời Kiyota tiên sinh dẫn đường.
Hai người đang chuẩn bị đi vào cửa lớn thì bỗng một chiếc Toyota Crown màu đen chạy đến gần.
Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặc áo khoác đen, sơ mi trắng thắt cà vạt đỏ bước xuống.
Kiyota Jiro và Liễu Hàn Yên đều dừng lại, nhìn thấy người đàn ông nhưng không ai nhận ra.
- Kiyota tiên sinh đừng vội, tôi chờ ngài hơn một tiếng rồi, không mời tôi vào uống chén trà sao? – Người đàn ông nói tiếng Nhật vùng Kanto, vừa cười vừa đi tới.
Mấy vệ sĩ thấy người lạ liền lập tức ngăn lại.
- Baka (ngu ngốc), anh là ai!? Đây là đâu có biết không!? – Một vệ sĩ hỏi phủ đầu.
Người đàn ông miệng ngậm que tăm, gãi gãi đầu, móc ra một quyển sổ nhỏ trong túi áo, vẻ mặt khinh khỉnh.
Vệ sĩ xem xét kỹ quyển sổ, lại đối chiếu với người thật, ánh mắt lập tức thay đổi, cảnh giác thêm mấy lần, chạy đến báo cáo với Kiyota Jiro.
- Hội trưởng, người này là Ryugasaki Ikuo, cảnh thị.
- Cảnh thị? – Kiyota Jiro hơi ngạc nhiên, lập tức lấy vẻ tươi cười bước lên nói – Không biết cảnh thị Ryugasaki có gì chỉ giáo?
Ở Nhật Bản, cảnh thị tương đương với Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, chiếm không đến % trong lực lượng cảnh sát, là một chức vụ Nhà nước không hề nhỏ.
Tuy so với địa vị thủ lĩnh của một trong ba hội hùng mạnh nhất thì một viên cảnh thị không đáng vào đâu, nhưng nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hội Inagawa cũng không muốn động vào cảnh sát cấp này.
Ryugasaki Ikuo liếc nhìn Liễu Hàn Yên vẻ đầy thâm ý, hỏi:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?
- À, đây là Liễu tiểu thư từ Trung Quốc đến làm khách thăm nhà tôi – Kiyota Jiro cười nói.
Ryugasaki Ikuo cười nói:
- Thăm nhà à? Tôi đã nhậm chức ở Yokohama hơn một năm mà cũng chưa đến nhà Kiyota tiên sinh lần nào, hay là ngài cũng đưa tôi đi xem cùng được không?
Kiyota Jiro nheo mắt, vẻ mặt không thân thiện nói:
- Cảnh thị Ryugasaki, tôi chưa từng có hân hạnh được gặp cậu nhưng thỉnh thoảng tôi có đi ăn cùng Bộ trưởng của các cậu đấy, cậu hiểu ý tôi chứ?
- Bộ trưởng? À… tất nhiên tôi hiểu, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi muốn khám nhà tiên sinh xem có cất giữ thuốc bất hợp pháp không đâu? – Ryugasaki Ikuo cười lạnh.
- Không biết trên dưới! Dám khám nhà hội trưởng chúng ta!? – Một vệ sĩ tức giận nói.
Ryugasaki Ikuo trợn mắt, nổi giận đùng đùng quát:
- Đừng tưởng là hội Inagawa thì tao không dám khám! Em gái tao ăn phải thuốc độc do chúng mày buôn bán, đang hấp hối kia kìa! Chúng mày đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng!
- Hóa ra là thế, rất tiếc cho em gái cảnh thị Ryugasaki, nhưng từ trước đến nay chúng tôi kinh doanh hợp pháp, nếu cảnh thị Ryugasaki nhất định muốn khám thì lệnh khám nhà đâu? – Kiyota Jiro chìa tay ra.
Ryugasaki Ikuo cười vẻ khinh miệt, chỉ vào Liễu Hàn Yên:
- Ông nói vị tiểu thư này là người Trung Quốc, tôi nghi ngờ cô ta là dân nhập cư trái phép, muốn dẫn cô ta về cục, ông có thể bảo cô ta lấy hộ chiếu visa ra không?
Nói rồi Ryugasaki dùng tiếng Anh không hoàn chỉnh bảo Liễu Hàn Yên xuất trình hộ chiếu.
Liễu Hàn Yên mặc váy dạ hội, nào có mang hộ chiếu theo, cô nhíu mày lắc đầu, cô đang sốt ruột muốn đi xem phòng thí nghiệm, làm sao lại bị đưa đi được, liền nói:
- Cảnh thị có thể gọi cho bạn tôi, để cô ấy đưa đến cho anh xem.
Ryugasaki Ikuo nói:
- Vị tiểu thư này, xin cân nhắc an toàn củ bản thân, tôi khuyên cô không nên đi vào chốn này, Kiyota Jiro chẳng phải người tử tế gì.
- Chết tiệt, hội trưởng, xin cho tôi đập chết nó! – Một vệ sĩ không nhịn được nữa, rút súng lục bên hông nhắm thẳng vào Ryugasaki.
Ryugasaki Ikuo lập tức chỉ tay vào tên vệ sĩ:
- Được lắm! Tôi nhìn thấy rồi! Ai cho các người giữ súng ống đấy!?
Ở Nhật Bản, giữ súng ống riêng cũng bất hợp pháp!
Kiyota Jiro khoát tay ra lệnh cho vệ sĩ dừng lại, nhếch miệng nói:
- Cảnh thị Ryugasaki, tôi thấy cậu cũng trẻ tuổi, còn có tương lai sáng lạn trước mắt, không phải cực khổ quá đâu, đừng gây rắc rối. Chuyện cậu đến đây đêm nay tôi coi như không có, cậu thấy sao?
- Trừ khi ông để tôi điều tra dinh tự của ông, nếu không tự đi đầu thú, hội Inagawa các người lại bắt đầu buôn bán thuốc phiện, chắc chắn người Mỹ cũng muốn biết tin này, không biết các người đã lén tuồn bao nhiêu thuốc phiện vào Miami rồi! – Ryugasaki không chịu nhượng bộ.
Kiyota Jiro trầm mặt, một lúc lâu sau mới thở sâu một hơi, nhếch miệng cười cười:
- Đã thế thì mời cảnh thị Ryugasaki đi cùng chúng tôi, tôi tiện đường dẫn cậu đi tham quan một vòng dinh thự của tôi.
Đám vệ sĩ lúc này mới chịu dãn ra, ai nấy đều nhìn Ryugasaki vẻ hung ác.
Liễu Hàn Yên bất an, cô thấy cảnh thị Ryugasaki quá thẳng thắn, anh ta có vẻ không biết Kiyota Jiro đã động sát ý rồi.
Tiếc là cô không nhắc được gì cho Ryugasaki, chỉ có thể đứng nhìn được mà thôi.
Một hàng người bước vào căn nhà lớn, đi qua hành lang bài trí thanh nhã, đi đến một chiếc thang máy bố trí trong nhà.
- Liễu tiểu thư, tôi đưa tiểu thư đi xem phòng thí nghiệm, cảnh thị Ryugasaki muốn đi chỗ khác xem không? Hay là muốn đi cùng chúng tôi xuống tầng hầm? – Kiyota Jiro lịch sự hỏi.
Ryugasaki Ikuo lạnh lùng nói:
- Trong nhà hội trưởng Kiyota còn có phòng thí nghiệm? Tất nhiên tôi muốn đi xem một tí.
- Vậy thì mời.
Kiyota Jiro không nhiều lời, dẫn hai người bước vào thang máy đi xuống.
Cửa thang máy mở ra, dẫn vào một cơ sở thí nghiệm cực lớn, nhìn có vẻ không thua kém diện tích cả khu nhà cao cấp bao nhiêu.
Kiyota Jiro vỗ tay ba cái, cả phòng thí nghiệm sáng bừng lên.
Trên các bàn thí nghiệm là các loại máy tính, màn hình hiển thị, các dụng cụ hóa học sinh học phức tạp, các mẫu chất lỏng và tiêu bản kỳ dị, khiến người nhìn sởn da gà.
Nhiệt độ trong phòng thí nghiệm rất thấp, bước vào đó như bước vào một chiếc tủ lạnh khổng lồ.
- Liễu tiểu thư không lạnh sao? – Kiyota Jiro mỉm cười hỏi Liễu Hàn Yên.
Lúc này Liễu Hàn Yên mới nhận ra mình nên giả vờ lạnh, cô hơi co người lại nói:
- Ban nãy sợ hãi quá nên chư kịp phản ứng lại.
Ryugasaki Ikuo hỏi vẻ cảnh giác:
- Phòng thí nghiệm này làm công việc gì?
- Mời đi theo tôi, tôi cho hai người chiêm ngưỡng tác phẩm tuyệt diệu nhất – Kiyota Jiro mỉm cười bí hiểm, bước vào trong phòng thí nghiệm.
Một hàng cánh cửa kim loại màu bạc như những chiếc tủ lạnh bày ngay ngắn ở khu vực sâu nhất của phòng thí nghiệm.
Bên trên còn có nhãn dán “Vật thí nghiệm Số Một”, “Vật thí nghiệm Số Hai” v.v…, bên dưới đó là các số liệu cụ thể.
- Cảnh thị Ryugasaki, tôi có thể nói thẳng cho cậu biết ở đây không có hàng thuốc cấm gì, có món đồ lợi hại hơn kia…
Kiyota Jiro nói rồi nhấn một nút trên bảng điều khiển.
Cánh cửa mang nhãn vật thí nghiệm Số Một từ từ mở ra.
Khí lạnh trắng xóa ào ra lạnh thấu xương.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Liễu Hàn Yên và Ryugasaki đều ngừng thở, không nói ra lời.
Người – nói chính xác hơn là một phụ nữ - đang nằm trong tủ lạnh âm mấy chục độ, toàn thân cắm đầy các thể loại ống!
Có ống cắm thẳng vào mạch máu, có ống cắm vào cơ quan nội tạng, có ống chứa máu màu đỏ sậm, máu cũng đã đóng băng.
- Đây… đây là… - Tuy Liễu Hàn Yên là quân nhân, đã nhìn thấy không ít chiến trường đẫm máu nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tính nữ trong cô sợ hãi đau đớn.
Ryugasaki tức giận rút súng ra ngắm thẳng vào Kiyota Jiro!
- Tên ác ma này! Mày đã làm gì!?
Kiyota Jiro không hề sợ hãi, nhún vai cười ha hả:
- Không phải cậu muốn điều tra à? Đây chính là chứng cớ! Nổ súng đi, giết tôi đi!
Ryugasaki nói với Liễu Hàn Yên:
- Liễu tiểu thư biết lão ta nguy hiểm đến đâu rồi chứ? Cô mau đi ra thang máy đi! Chắc chắn lão ta đang âm mưu gì đó, nếu không chắc chắn sẽ không cho chúng ta nhìn thấy thứ này!
Liễu Hàn Yên do dự, thật ra cô lo Ryugasaki hơn lo cho mình, thấy cảnh này cô đã đoán được Thi Ma Môn đang làm gì rồi.
- Cảnh thị cùng đi với tôi – Liễu Hàn Yên nói.
Ryugasaki Ikuo gật đầu, hình như thấy như thế ổn hơn:
- Được, tôi dùng súng ngắm chuẩn ông ta, yểm hộ cho cô, cô đi trước.
Liễu Hàn Yên liếc mắt nhìn Kiyota Jiro đang đứng yên, cất bước đi về phía thang máy, nhưng trong lòng cảm thấy câu chuyện càng ngày càng không bình thường.
Quả nhiên ngay lúc cô định đi thì Kiyota Jiro phát ra một tiếng cười quỷ dị:
- Liễu Hàn Yên… Cô tưởng mình có thể đi được thật ư?
Lời ông ta nói, chính là tiếng Trung cực kỳ lưu loát!