Một câu hệ thống nêu lên, đem ba người đánh đến ngốc.
Niết Khánh đan này đến tột cùng là bảo vật cấp bậc gì, dĩ nhiên mở ra nhiệm vụ chủ tuyến cho ba người, nhưng lại phải lọt vào truy sát của Cửu Trọng giáo!
Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》, nhiệm vụ chủ tuyến của một người là rất bình thường, thế nhưng nhiệm vụ chủ tuyến của hai người hoặc hai người trở lên là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Loại nhiệm vụ chủ tuyến nhiều người này đủ để thành sự kiến trọng đại ánh hưởng đến quá trình trò chơi.
Nhìn hệ thống đưa ra biểu hiện hai chữ thần vật, Diệp Vô Truy hơi mím môi. Không biết thần vật Niết Khánh đan này, đến tột cùng có công dụng thế nào?
Theo như lời Tiêu Khanh Cầm ban nãy là có thể cứu người chỉ còn xác xương sống lại, khiến cho Diệp Vô Truy quan tâm. Nếu như Niết Khánh đan đúng như cậu suy nghĩ, có thể khiến các người chơi sau khi tử vong sống lại, mà không cần gặp nghiêm phạt tử vong tàn khốc, như vậy Niết Khánh đan quả thực có thể gọi là thần vật.
Hiện nay đạo cụ giảm bớt nghiêm phạt tử vong trong trò chơi, một cái cũng không có. Các người chơi nếu không cẩn thận, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Lúc đầu loại nghiêm phạt này ở trong trò chơi còn có thể tiếp thu, nhưng tới lúc đẳng cấp cùng tâm pháp võ công đều rất cao rồi, đem nhân vật trở lại cấp tuyệt đối không kẻ nào có thể tiếp thu!
Có thể tưởng tượng, nếu có thể có một đạo cụ miễn trừ nghiêm phạt tử vong, sẽ gây ra nhiều rối loạn giữa người chơi.
Sau khi hai người Hảo Mộng Vô Hoa nghe được hệ thống nhắc nhở, sắc mặt đều cứng đơ, không rõ vui buồn.
Nhìn biểu tình của ba người, Tiêu Khanh Cầm chậm rãi mở miệng: “Niết Khánh đan này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Cửu Trọng giáo, bằng không nhất định sẽ khiến vùng Trung Nguyên đại loạn. Tuy rằng lúc này bọn họ bị bức lui, thế nhưng Cửu Trọng giáo chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Thiên Sơn đã không phải là một nơi an toàn.”
Diệp Vô Truy đã nghe ra ý của hắn, theo thường lệ mà nói, Tiêu Khanh Cầm hẳn là sẽ để cho bọn họ hộ tống mang Niết Khánh đan rời đi, đây chính là nhiệm vụ hệ thống nêu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ba người chỉ nghe Tiêu Khanh Cầm nói.
“Diệp Vô Truy, Lưu Lạc, còn có vị thiếu hiệp này. Hiện tại phái Thiên Sơn không rảnh rút người, ta nghĩ nhờ ba người các cậu đem Niết Khánh đan vận chuyển đến một nơi bí mật, các cậu có bằng lòng hay không?”
“Con nguyện ý tiếp thu sứ mệnh, chưởng môn.” Lưu Lạc không chút do dự đáp ứng.
Tiêu Khanh Cầm hơi gật đầu, sau đó lại nhìn hai người bọn họ.
Hảo Mộng Vô Hoa cười: “A Truy quyết định đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đi.” Hắn chỉ muốn đi theo bên người Diệp Vô Truy một đoạn thời gian mà thôi, cho nên Diệp Vô Truy trong lúc này đuổi theo hay không hắn cũng sẽ theo.
Thấy ánh mắt của Tiêu Khanh Cầm đặt trên người mình, Diệp Vô Truy cũng không đáp ứng vội, mà nói: “Tôi có thể hỏi một chút không, Tiêu chưởng môn muốn chúng tôi vận chuyển Niết Khánh đan đến nơi nào?”
“Các ngươi phải đi không chỉ một nơi.” Tiêu Khanh Cầm lắc đầu nói: “Niết Khánh đan phải vận chuyển đến ba nơi, gửi phân biệt.”
Không nghĩ tới phái Thiên Sơn lại có thể cẩn thận như vậy. Vì vậy, Diệp Vô Truy lại hỏi: “Xin hỏi là ba nơi nào?”
“Nơi đầu tiên, Thiếu Lâm tự, các cậu phải chuyển một phần của Niết Khánh đan cho Hành Tri phương trượng. Nơi thứ hai là Tàng Kiếm sơn trang, đem Niết Khánh đan giao cho trang chủ Tàng Kiếm. Nơi cuối cùng ——” Tiêu Khanh Cầm nhìn Diệp Vô Truy, nói: “Là Hà Lạc trấn ẩn quy rừng, đem Niết Khánh đan cuối cùng giao cho Danh Đao. Sau khi việc hoàn thành, ba người các cậu đều nhận được một viên Niết Khánh đan làm đền đáp.”
Nơi cuống cùng dĩ nhiên lại là giao cho sư phụ!? Diệp Vô Truy ngây cả người, lập tức phản ứng, có chút khó xử nói: “Tiêu chưởng môn nói hai nơi trước chúng tôi còn có thể làm hết sức, nhưng sư phụ chỗ đó…”
“Ta biết.” Tiêu Khanh Cầm sớm đoán trước, cắt ngang lời cậu: “Cậu vừa xuất sư, tại chưa hoàn thành việc nên không thể trở lại gặp Danh Đao, đây là quy củ của hắn.”
Diệp Vô Truy gật đầu, nói: “Đã như vậy…”
“Ngay cả như vậy, chỉ cần cậu có thể hỗ trợ hoàn thành giao tống hai nơi trước, phái Thiên Sơn vẫn như cũ cảm kích vô cùng.” Tiêu Khanh Cầm dứt lời, liền nhìn thẳng Diệp Vô Truy, ánh mắt không cho người cự tuyệt.
“…Tôi đáp ứng. Tôi Diệp Vô Truy chắc chắn cố gắng hết sức có thể, đem sứ mệnh lần này không cho có sai lầm.” Sau một lát tự hỏi, Diệp Vô Truy đáp ứng thỉnh cầu.
Tiêu Khanh Cầm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ba người các cậu mau chóng khởi hành cho tốt, thời gian lâu, sợ rằng Cửu Trọng giáo nhận được tin tức.”
Lúc rời khỏi Tàng Bảo Các, ba người Diệp Vô Truy cũng không thoải mái như trước. Một chút gió thổi cỏ lay, liền khiến bọn họ cảnh giác.
Ba người đem Niết Khánh đan chia làm ba phần mang trên người, đây là cảm giác thân gần bàu vật tuyệt thế, nhưng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
“Bây giờ chúng ta phải đi sao? Nhiệm vụ lần này sợ rằng kéo dài rất lâu, khôn được, tôi phải cùng người trong nhà nói một tiếng.” Lưu Lạc do dự.
“Không cần, tôi vừa thử qua, chúng ta hiện tại trong trạng thái không thể logout.” Một bên Hảo Mộng Vô Hoa nói.
“Không thể logout?!”
“Đúng vậy, đoán là phải chờ qua hai mươi tám ngày truy sát mới có thể.” Nói xong, Hảo Mộng Vô Hoa nhíu mày thật sâu, tựa hồ tự hỏi cái gì đó.
“Cậu nghĩ cái gì?” Diệp Vô Truy nhìn hắn cau mày, hỏi.
“Tớ đang suy nghĩ, vì sao là hai mươi tám ngày. Hệ thống thiết lập kỳ hạn này là có ý tứ gì? Lẽ nào sau hai mươi tám ngày Cửu Trọng giáo vứt bỏ không truy sát nữa? Không hoàn thành mục đích, Cửu Trọng giáo sao ngừng tay? Lẽ ra, nếu bọn hắn bắt đầu truy sát thì không nen có kỳ hạn hạn định mới đúng.” Hảo Mộng Vô Hoa trả lời.
Lưu Lạc bất mãn: “Tôi ước gì nó có kỳ hạn, càng ngắn càng tốt, hai mươi tám ngày tôi còn ngại dài đó!”
“Hay là có nguyên nhân khác.” Diệp Vô Truy tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều: “Trước mắt mà nói, chúng ta vẫn nên ngẫm lại làm sao bảo hộ bản thân thật tốt trong lúc này.”
“Hay là ba người chúng ta tách ra hành động.” Hảo Mộng Vô Hoa kiến nghị: “Như vậy có thể đem mục tiêu phân tán, cũng sẽ không dễ dàng bị người của Cửu Trọng giáo phát hiện.”
“Nếu tách nhau ra hành động, chỗ sư phụ tớ không thể đi.” Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, Lưu Lạc đi tìm sư phụ tôi, về phần cậu…”
Không đợi cậu bố trí, Hảo Mộng Vô Hoa giành nói: “Tớ đi Thiếu Lâm tự, tớ có người quen ở đó!”
“Được rồi, như vậy Tàng Kiếm sơn trang do tớ đi đưa.”
Hai người ở bên kia đem phần của từng người sắp xếp xong, Lưu Lạc từ đầu đến cuối không có lên tiếng mà bị bỏ qua kháng nghị nói: “Chờ một chút! Vì sao muốn cho tôi đi rừng ẩn, lần trước ở nơi đó lạc đường một tháng thiếu chút nữa không ra được, tôi không bao giờ muốn đến địa phương quỷ quái đó nữa!”
“Yên tâm, lúc này cậu sẽ không bị lạc đường.” Diệp Vô Truy buồn cười nói: “Cậu đi Hà Lạc trấn tìm cậu đi tiệm rèn tìm Lý đại thúc, hắn sẽ mang cậu vào.”
“…Thật?” Lưu Lạc bán tín bán nghi nói: “Hà Lạc trấn không ai có thể tìm được nơi Danh Đao ở, cậu không phải lừa tôi đi?”
Diệp Vô Truy không có hứng thú liếc nhìn hắn một cái: “Ai lừa cũng sẽ không lừa cậu.”
“Vì sao?”
Hảo Mộng Vô Hoa bên cạnh cười trộm xen mồm: “Bởi vì lừa cậu không có cảm giác thành tựu, một chút tính khiêu chiến cũng không có.”
“Cậu người này, lại dám khinh bỉ chỉ số thông minh của bản đại thiếu!” Lưu Lạc nghe hắn nói xong liền nổi giận.
Hảo Mộng Vô Hoa thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Khinh bị cậu cũng rất không có cảm giác thành tựu…”
Ba người đều nhận chức trách của mình, sau khi xuống núi, liền tách ra đi đường. Trước khi đi, Diệp Vô Truy nhắc nhở bọn họ nghìn vạn lần không nên để lộ thân phận, cho dù ở đâu cũng phải cẩn thận ẩn dấu tốt.
Cậu lo lắng nhất là Cửu Trọng giáo có cái người Ly Hỏa đó, rất có thể sẽ ngầm vận dụng thế lực người chơi tới tìm bọn họ. Cứ như vậy, cũng rất dễ bị phát hiện.
Nói đến Ly Hỏa, đối với người như thế, Diệp Vô Truy tâm tình không thể nghi ngờ là phức tạp.
Ban đầu lúc thấy tên hắn đứng đầu bảng, trong lòng cậu có một chút hiếu kỳ cùng kinh dị, thế nhưng cũng không chú ý quá lớn tới người này.
Lúc ở Thiên Sơn, biết Ly Hỏa là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, trong lòng cậu từ kinh dị biến thành kinh bội. Cùng lúc là vì thân phận của hắn mà kinh ngạc, về phương diện khác thì đối với hắn trong khoảng thời gian ngắn mà có thể bò lên vị trí cao như thế, thống lĩnh đội ngũ Cửu Trọng giáo mà cảm thấy bội phục.
Dù sao thành tựu như vậy, không phải chỉ đơn giản là đệ nhất bảng thực lực có thể làm được.
Cái tên Ly Hỏa này, tuyệt đối không đơn giản.
Mà trong thời gian ngắn ngủi cùng hắn giằng co, Diệp Vô Truy hầu như có thể cảm thấy khí tức giống mình từ trên người hắn. Không, phải nói là cùng mình thật lâu trước đây, khí tức khi Tề Dã là người thừa kế của Tề gia. Đó là một loại khinh thường rất sâu đối với người xung quanh, cùng tự tin kiêu ngạo thật sâu đối với thực lực của mình.
Tề Dã ngã xuống từ trên địa vị cao, hơn nữa ngã không nhẹ. Như vậy Ly Hỏa này, hắn có thể đi thật xa chứ?
Nhưng cho dù thế nò. trong lòng Diệp Vô Truy đều rõ ràng. Nếu Ly Hỏa là người của Cửu Trọng giáo, như vậy chung quy chỉ có thể là địch nhân, không khác.
Tây Vực xa xôi, trong mật thất tổng hội Cửu Trọng giáo, một nam tử vóc người cao gầy cung kính đứng tại chỗ, phía trước hắn, một vị lão nhân tóc bạc đưa lưng về phía hắn mà đứng.
“Ly Hỏa, lần này con cũng biết con sai ở chỗ nào.”
“Đồ nhi sai tại lo lắng không chu toàn, thật không ngờ chưởng môn phái Thiên Sơn lại có thể xuất quan trước thời hạn.”
Lão nhân tóc bạc diện mục uy vũ, không giận mà uy. Nghe Ly Hỏa nói xong, hắn lắc đầu, nói: “Con không chỉ sai ở chỗ này, con còn bỏ qua một người.”
“… Thế nhưng Danh Đao truyền thụ.” Hai tròng mắt tối sầm, Ly Hỏa nhớ tới người nọ dùng một đao giải quyết xong mũi nhọn vây công của Cửu Trọng giáo.
“Cái tiểu tử Tiêu Khanh Cầm kia, ta còn không để trong mắt.” Lão nhân tóc bạc hừ lạnh một tiếng: “Then chốt chính là Danh Đao truyền thụ kia, hắn đối với kế hoạch của chúng ta có rất nhiều trở ngại. Hai mươi năm trước, là Danh Đao kia ngăn trở ta. Không nghĩ tới hai mươi năm sau, lại là đồ đệ của hắn!”
Ly Hỏa nghe được, trong lòng thầm nghĩ. Quả nhiên là một loạt chuyện, có liên quan đến hai mươi năm trước Danh Đao thoái ẩn. Trong tấm tuyên truyền ban đầu của 《Nhất Mộng》, chính là cảnh Danh Đao cưỡi ngựa rời xa giang hồ.
Có thể nói, Danh Đao này, tác động toàn bộ chủ tuyến của trò chơi.
Trong lòng hắn tự có quan sát, thế nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ, không để lão nhân tóc bạc nhìn ra kẽ hở.
Qua hồi lâu, lão nhân tóc bạc hạ lệnh nói.
“Ta lệnh cho ngươi đuổi giết tên Danh Đao truyền thụ kia trước, sau đó đem đao của hắn mang về cho ta! Trong hai mươi tám ngày, phải hoàn thành việc này.” Nói xong, lão nhân tóc bạc nguy hiểm híp mắt: “Ly Hỏa, con đã từng thất bại một lần rồi, chuyện này lại không thành công, con biết sẽ có hậu quả gì.”
“Vâng, sư phụ! Đồ nhi nhất định không phụ sứ mệnh.” Ly Hỏa cung kính đáp, song song hơi cúi đầu, không để người đối diện thấy rõ biểu tình của mình.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, đó là một loại châm chọc cùng tùy tiện.