Tóc Công Chúa

chương 15: 15: giải thưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau giờ cơm chiều, theo thường lệ bà Đàm lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Bà lướt Weibo có lý do riêng của mình, bình thường sẽ không đọc tin tức giải trí hay xã hội, mà đặc biệt theo dõi tin tức về Trung học số 1 và Trung học số 13 Nam Khê.

Đây là thói quen được dưỡng trong vài năm, cũng trong lúc vô tình, bà theo dõi trang tin tức về Trung học số 1, bên trong đấy có rất nhiều chuyện mà nhiều giáo viên không biết được.

Giống như mới mở ra một cánh cửa lớn dẫn đến thế giới mới.

Từ đó về sau, Trung học số 1 có gió thổi cỏ lay gì đấy, đều không thể nào qua được mắt bà.

Trung học số 13 cách Trung học số 1 một khu phố, cho nên hoạt động trạng thái của hai trường, bà đều sẽ chú ý.

Nhất là gần đây, chuyện của Tống Thanh Ngữ càng làm bà càng lướt Weibo thường xuyên hơn.

Bất kể có bất cứ nguy hiểm nào, đều phải bóp ch.ết từ trong trứng nước.

Trong lúc vô tình Hạ Tang đi qua phía sau lưng bà Đàm, vô tình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của bà, đúng lúc là hình chụp lúc Chu Cầm bị cảnh sát đưa đi khỏi trường Trung học số 13.

Vì thế cô cũng ngồi bên cạnh bà Đàm, không chút để ý cũng lấy điện thoại ra.

Đàm Cận thấy thế, lập tức nói: “Bây giờ còn sớm, đến phòng luyện đàn đi.”

Hạ Tang tùy ý làm ra dáng vẻ nói chuyện phiếm: “Mẹ, con vừa mới tan học ra, nhìn thấy trước cổng trường Trung học số 13 có xe cảnh sát, là chuyện liên quan đến Tống Thanh Ngữ sao?”

“Chuyện này chẳng có liên quan gì đến con, đều không thể chạy thoát khỏi quy định pháp luật.” Đàm Cậm dùng giọng điệu cảnh cao nói với Hạ Tang: “Lưu manh ở Trung học số 13 này, dính vào bọn họ thì cả đời coi như chấm dứt.

Vận khí Tống Thanh Ngữ tốt, may là cảnh sát đuổi đến kịp thời.

Nếu không, không biết hậu quả lớn đến mức nào.

Lại nói, không biết có thể nói là đụng trúng vận khí tốt không.”

“Trung học số 13 cũng không phải mọi người đều xấu mà.”

Hạ Tang thật cẩn thận nói: “Giống như nam sinh Tống Thanh Ngữ theo đuổi kia đấy, cũng rất là vô tội đấy, cậu ấy rõ ràng chẳng ở hiện trường còn gì.”

“Con biết cái gì?” Bà Đàm thấy con gái mình thế mà lại giải vây cho người của Trung học số 13, nâng cao giọng nói, “Trung học số mười ba chẳng ai tốt cả, Tống Thanh Ngữ chính là bị những người này liên hợp lại lừa đấy.”

“Rõ ràng là cô ta chủ động theo đuổi người ta, kết quả ra việc này, thì nam sinh kia bị liên lụy vào, cũng rất vô tội đấy.”

Vẻ mặt Đàm Cận nghiêm túc lên: “Con chỉ biết cậu ta vô tội sao? Ở trường Trung học số 13 này, đều là những kẻ học không được ở trường khác, hoặc là bị phạt tội phải chuyển trường, cũng không phải học sinh tốt gì, còn có đầy thói hư tật xấu.”

“…”

Thật ra Hạ Tang thầm nghĩ muốn nói bóng nói gió để từ miệng mẹ mình biết được thêm càng nhiều chi tiết trong vụ án này, nhưng bây giờ xem ra, Đàm Cận mắc bệnh thành tích vô cùng nặng, căn bệnh đó dường như đã cắm rễ thật sâu vào trong tư tưởng của bà.

“Mặc kệ là thế nào, chuyện này đều do Tống Thanh Ngữ khơi mào.” Hạ Tang chán nản nói: “Bản thân cô ta cũng phải có trách nhiệm.”

“Thật ra Tống Thanh Ngữ bị người ta lừa gạt, bây giờ cô ta cũng đã chịu một bài học rồi, trường học đương nhiên phải bảo vệ cho cô ta.” Đàm Cận cảnh cáo nói: “Con phải coi đó như lời cảnh cáo, đừng dùng cách này để tiếp xúc với người không đứng đắn.”

Hạ Tang ra vẻ hiểu chuyện gật đầu, thử hỏi: “Mẹ, mẹ đã từng nghĩ đến, có khi nào Tống Thanh Ngữ nói dối hay chưa? Ví dụ như người gọi cho cô ta là kẻ khác, nhưng cô ta…”

Đối với suy đoán đó, dường như Đàm Cận cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ khoát tay nói: “Đây là chuyện của cảnh sát và pháp luật, chức trách của mẹ là bảo vệ học sinh mình.”

“Trường học nên để cho bác sĩ tâm lý đến nói chuyện nhiều với Tống Thanh Ngữ, khai thông cho cô ta, nếu như cô ta nói dối…”

Đàm Cận liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, nghiêm khắc nói: “Bây giờ trạng thái của Tống Thanh Ngữ rất tốt, thi tuần, thi tháng, thành tích của nó đều vượt qua con.

Bây giờ con phải lo cho bản thân mình, e là không nên để ý đến vấn đề sức khỏe của nó đi.”

Nhất thời Hạ Tang không thể nói được gì.

Cô biết, kết quả hiện tại đều khiến tất cả mọi người hài lòng.

Người bị liên lụy trong chuyện này, bao gồm cả Chu Cầm, toàn bộ đều đáng bị phạt, một người cũng không thể thoát.

Tống Thanh Ngữ cũng ra vẻ lo lắng, lấy được thành tích tốt để cho bố mẹ mình an tâm.

Phương diện trường học đã được xử lý thỏa đáng, cũng sẽ không gặp phong ba bão táp hay áp lực xã hội gì.

Nhưng nếu thật sự có điểm oan uổng, thì điểm oan uổng đó…

Sợ là khó có ngày rửa trôi.

*

Chiều cuối tuần ở Bảy Đêm Tra Án đông đến chật ních người.

Nhưng bởi vì thiếu NPC át chủ bài, “Đêm kinh hoàng ở trường học” thiếu một ma nữ có khuôn mặt giết người kinh điển, nên đành thay đổi hình thức mọi thứ.

Khách hàng đi ra đều nói có chút thất vọng, bọn họ nghe những người khác giới thiệu nên đến thử, nhưng hiệu quả lại không được như ý, không có bầu không khí khủng bố như trước nữa.

Minh Tiêu bất đắc dĩ nhìn về phía những người khách mà giải thích, trong nhà NPC có chút chuyện, chờ khi cậu ấy về, sẽ lại trở về nội dung kịch bản như trước kia, mong bọn họ lần sau lại đến trải nghiệm nữa, còn giảm giá 50% cho mọi người.

Tóc vàng Lý Quyết ghé vào bàn tròn bán cà phê mang đi, cũng chau mày ủ dột: “Chị, em thấy thật sự không còn cách nào, chỉ có thể mời cho anh Cầm luật sư tốt nhất thôi, xem thử có thể xoay chuyển đại cục hay không.”

“Người đôi bên đều cắn chặt cậu ấy không buông, haiz, thật khó.”

Minh Tiêu thở dài: “Chúng ta đã cố hết sức rồi, ai cũng có số mệnh riêng của mình, đừng nghĩ nữa, mau lấy lại tinh thần và bắt đầu làm việc đi.”

Tóc vàng ăn sạch cơm trong hộp xong, đứng dậy đi vứt rác, quay đầu lại chợt thấy một cô gái đang đứng cạnh cửa.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng gạo, đầu đội chiếc mũi nồi, mang theo chiếc túi kiểu cách đáng yêu, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.

Cô nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, ló đầu liếc nhìn vào trong quán.

Cô gái sinh ra đã có gương mặt của mối tình đầu, làn da trắng sáng, môi đỏ đỏ xinh.

Trong gió thu đêm lạnh, nhan sắc càng làm tâm tình người ta ngứa ngáy không thôi.

Lý Quyết trông thấy cô, sắc mặt lạnh xuống: “Là cô?”

“Xin chào.”

Thái độ của Lý Quyết mang theo chút thái độ còn kèm theo vài phần khinh thường, nói: “Làm sao, một mình đến chơi mật thất à? Bạn bè của cô đâu hết rồi?”

Hạ Tang không trả lời, lại nhìn vào phía trong phòng: “Chu Cầm ra rồi sao?”

“Nhờ phúc của cô.” Giọng của Lý Quyết lạnh lùng nói: “Ra khỏi cửa rẽ phải vào đồn cảnh sát.”

“Không phải mời đến tra hỏi thôi sao, tại sao còn chưa…”

Hạ Tang còn chưa nói xong, Minh Tiêu đã nhanh chóng đi ra: “Mời vào, mời vào, bên ngoài gió lớn lạnh lắm.”

Dứt lời, Minh Tiêu kéo Hạ Tang vào trong, để cô ngồi trên chiếc sô pha da mềm màu đen trên đại sảnh, sau đó lấy một mớ bánh kếp hành, khoai tây chiên, kẹo và một vài món ăn vặt khác để trước mặt cô, rồi lại rót thêm cho cô một ly nước ấm.

Lý Quyết ôm lấy cánh tay, dựa tay vào khung cửa sắt, bất mãn nói: “Chị Tiêu, sao phải đối tốt với cô ấy như thế?”

Minh Tiêu mặc kệ cậu ta, đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Tang, nói: “Em nhìn xem, ba vị khách vừa mới đi ra ngoài kia nói là bầu không khí “Đêm kinh hoàng ở trường học” không đủ khủng bố, không có chiêu bài trọng yếu như Chu Cầm, mọi người đều chẳng muốn chơi nữa.”

Hạ Tang cầm ly thủy tinh ấm lên: “Cậu ấy làm ở đây rất lâu rồi sao? Danh tiếng tốt đến thế ạ?”

“Đại khái làm được hai năm rồi, trước kia kinh nghiệm cũng chưa tốt đến thế đâu, toàn bộ đều dựa vào sự cố gắng của cậu ấy.

Nhiều chỗ kỳ dị nổi tiếng ở đây của chúng chị, đều do cậu ấy thiết kế ra đấy.”

Lý Quyết kéo Minh Tiêu đến một bên nói: “Sao chị lại nói nhiều với cô ấy như thế, lãng phí thời gian.”

Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: “Cậu có muốn cứu anh Cầm ra không?”

“Đương nhiên là muốn rồi!”

“Muốn thì nhanh chóng câm miệng!”

Ánh mắt Hạ Tang lướt qua một vòng trên những tấm áp phích trên vách tường, nói: “Em không hiểu rõ cậu ấy, chỉ dựa vào lời nói một phía từ mọi người, cũng không thể phán đoán ra chân tướng.”

“Chị hiểu.” Trên mặt Minh Tiêu nở nụ cười: “Không sao hết, bọn chị sẽ không miễn cưỡng em.”

“Nhưng như chị đã nói, thế giới này không thể không đen thì trắng, cũng không có khả năng tất cả mọi thứ đều tốt đẹp và quang minh, trước kia là em quá đơn thuần rồi.”

“Xuất thân của em tốt như thế, trời sinh mang phúc khí.

Nếu sống trong hoàn cảnh đó, nào có ai không muốn đơn thuần? ”

Hạ Tang đặt ly nước xuống: “Em muốn nhờ chị dẫn em đến xem nhà của Chu Cầm.”

“Em muốn đến nhà… của cậu ấy?”

“Vâng, em muốn nghĩ biện pháp giúp cậu ấy, nhưng trước tiên em cần phải đến nhà cậu ấy xem thử.”

Minh Tiêu đưa Hạ Tang đi xuyên qua cầu vượt ở đường ray xe lửa, dưới chân có tiếng xe ầm ầm chạy vang lên, cầu xi măng dưới chân cũng run lên.

“Đó, trước mặt chính là nhà của Chu Cầm.”

Minh Tiêu chỉ vào một tòa nhà thấp ba tầng cách đường ray không xa.

Tường bên ngoài có mảnh lớn mảnh lớn lớp sơn tường bong ra, lộ ra lớp tường bùn màu xám bên trong, cửa sổ được chấn song sắt chống trộm, giống như ngục giam thông thường.

Phía xa xa bị một đám mây đen bao phủ, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó tả.

Hạ Tang đi theo Minh Tiêu vượt qua cầu vượt, xuyên qua con ngõ nhỏ sâu thẳm, đi đến nhà của Chu Cầm.

Nhà của anh ở tại lầu một, cửa lớn rộng mở, tấm bảng hiệu của cửa hàng quanh năm đứng đó được gió thổi sờn cũ…

“Cửa hàng tạp hoá Tiểu Chu.”

Minh Tiêu đưa Hạ Tang đi vào trong, đứng ở cửa hô lên: “Chú Chu, chú có ở nhà không?”

Rất nhan, trong cửa hàng tạp hoá tối tăm có một người đàn ông bước ra, vóc dáng người đàn ông không thấp, nhưng thân thể thì khom xuống, trên mặt có đầy nếp nhăn, đáy mắt cũng không có thần thái.

Ngũ quan ông toát lên vẻ đoan chính, chắc chắn khi còn trẻ là người đàn ông rất anh tuấn, nhưng vật đổi sao dời làm cho ánh mắt ông còn tinh thần nữa.

“Minh Tiêu đến à?”

Người đàn ông đón tiếp Minh Tiêu vào nhà: “Muốn ăn cái gì không, uống sữa hay là ăn khoai tây?”

“Không cần đâu chú, vẫn chưa có tin tức của anh Cầm sao?”

Nhắc tới con mình, trên mặt Chu Thuận Bình xuất hiện chút ưu sầu: “Cảnh sát đến lấy lời khai hai lần, nói là chờ tin tức, cũng không biết là tin tốt hay tin xấu.

Nó cũng đâu phải là một đứa nhỏ hư hỏng, sao lại vướng vào chuyện này chứ? Chỗ đó cũng không phải nơi tốt đẹp, chú không thể để nó vào đó được!”

“Chú đừng lo lắng, anh Cầm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Bây giờ, có an ủi cũng như không, tựa hồ không hề khiến Chu Thuận Bình tốt lên được chút nào.

Ông lại hỏi: “Muốn kiện tụng, có phải mời luật sư tốt không? Minh Tiêu, quan hệ xã hội của con rộng, con có biết làm thế nào để mời luật sư tốt không? Bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tiền cũng phải mời! Chỉ cần thả nó ra là được!”

“Chú, chuyện mời luật sư, con nhất định sẽ hỏi giúp chú.”

Minh Tiêu nói: “Hôm nay, con đưa bạn đến đây thăm chú.

Cô ấy cũng là bạn của anh Cầm, anh Cầm có đồ đạc nhờ cô ấy qua lấy, chúng con có thể vào phòng của anh Cầm không ạ?”

Chu Thuận Bình liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, Hạ Tang dịu dàng nói: “Con chào chú ạ.”

“Một cô bé trong sáng như thế này.” Trên vẻ mặt chua xót của Chu Thuận Bình cũng có vài ý cười: “Thằng nhóc nhà chú sao có thể quen biết được cơ chứ?”

“Ôi chao, chú không biết đâu.

Từ lúc học cấp hai, anh Cầm đã đốn tim không biết bao nhiêu nữ sinh.

Chuyện xảy ra lần này, cũng đều do khuôn mặt đó gây họa mà ra đấy ạ.”

Minh Tiêu thấy tâm tình của Chu Thuận Bình thoáng đi nhiều, vui vẻ nói đùa: “Cậu ấy chính là hồng nhan hoạ thuỷ.”

“Thằng nhóc đó cũng thật là, ngoại hình xuất chúng có thể mài ra cơm ăn sao.”

“Chú à, chú đừng nói nữa.

Nói thật lòng thì, có thể mài ra cơm ăn đấy ạ.

Quán chúng cháu có không ít người đến vì cậu ấy đâu.”

“Cũng không dùng được, cần phải dựa vào bản lĩnh của nó.”

Nói chuyện một chút, Chu Thuận Bình đưa Hạ Tang và Minh Tiêu đi lên phòng của Chu Cầm: “Bình thường nó chẳng cho chú đụng vào thứ gì.

Hai đứa đến lấy cái gì, thì tự mình tìm thử xem.”

“Cảm ơn chú.”

Mở cửa cho hai người xong, Chu Thuận Bình rời khỏi phòng.

Đa số các căn phòng cũ đều xuất hiện mùi ẩm mốc, nhưng phòng của Chu Cầm thì không.

Phòng của anh rất nhỏ, khoảng chừng năm sáu mét vuông, một giường đơn rộng chừng một mét, chăn ga được gấp cẩn thận không có lấy một vết nhăn.

Hạ Tang có thể tưởng tượng được, với một người có vóc dáng cao lớn của Chu Cầm phải nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ như thế, không biết có bao phần khó chịu.

Cạnh cửa sổ phòng là một chiếc bàn học, trên cửa sổ có khảm thanh chống trộm, đối diện chính là đường ray xe lửa.

Hạ Tang mới vào nhà hơn mười phút, đã có hai chuyến tàu chạy qua.

Trên tường là một giá sách được đóng bằng gỗ, thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, nhưng những hàng sách trên giá đều được xếp rất ngay ngắn.

Hơn nửa là sách tham khảo của các trường Đại học, có một số sách liên quan đến lĩnh vực người máy và khoa học kỹ thuật, còn có cả sách chuyên đề về báo ngoại khóa, đều là lĩnh vực con trai yêu thích.

Minh Tiêu nhịn không được mà cảm thán: “Wow, giá sách lớn vậy? Tên nhóc này thật sự muốn thi vào Đại học sao! Chị còn tưởng cậu ấy nói đùa!”

Hạ Tang quay đầu hỏi Minh Tiêu: “Trước kia chị chưa từng vào phòng cậu ấy?”

“Sao chị có thể vào được chứ?”

Minh Tiêu nhướng mi nói: “Chị chỉ là bà chủ của cậu ấy, cũng chẳng phải bạn gái.

Hơn nữa, đừng nghĩ tên nhóc này là người thân thiện dễ gần.

Thực chất, cậu ấy là kiểu người lãnh đạm từ tận trong cốt tuỷ đấy.

Trong công việc, bọn chị rất sòng phẳng, nhưng trong lòng cậu ta nghĩ gì, từng trải qua những gì, đều chưa bao giờ để cho ai biết cả.

Cậu ấy cũng sẽ không để người ta tùy tiện vào phòng mình, nơi giống như lãnh địa cá nhân này.”

Hạ Tang gật đầu: “Chúng ta vào đây như thế này, liệu có bất tiện không?”

“Tạm thời đừng lo chuyện đó.”

Minh Tiêu ôm lấy cánh tay, đứng dựa vào cửa: “Em có cách giải quyết được nguy cơ lần này, đừng nói là việc nhỏ như vào phòng của cậu ấy, dù có bảo chị trói cậu ấy ném lên giường để em tuỳ ý xử lý, chị cũng lập tức đồng ý.”

“…”

Hai má Hạ Tang hơi phiếm hồng: “Sao em có thể làm ra loại chuyện đó chứ.”

Minh Tiêu đùa cô gái nhỏ hai câu mà đã đỏ mặt thế này, còn xem là thật.

Cô ấy cũng không nói đùa nữa, nghiêm túc nói: “Em muốn tìm cái gì, chị giúp một tay, cùng nhau tìm sẽ đỡ vất vả hơn.”

“Em muốn tìm xem, cậu ấy có sổ tay hay thứ gì tương tự không, thuộc dạng viết tay, càng nhiều càng tốt.”

Hạ Tang nói: “Cả chút đồ dùng cá nhân, thứ sử dụng hằng ngày.”

“Cái đó thì dễ, tìm thử trên giá sách xem.”

Hai cô gái bắt đầu tìm kiếm trên giá sách.

Lúc này, Hạ Tang bỗng nhiên hô lên, hít sâu một hơi.

Minh Tiêu nhìn sang, nhìn thấy cô lấy trên giá sách ra một xấp giấy khen dày.

“Làm sao thế?”

“Đây là huy chương vàng cuộc thi Olympic!” Hạ Tang lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Em bắt đầu tham gia từ khi lớp bốn, năm nào cũng tham gia, nhưng đều chỉ giành được huy chương bạc.”

Tầm mắt của Minh Tiêu nhìn sang, lại thấy tay cô lấy đúng tờ giấy kia, là giấy khen giải nhất Olympic.

Không thể nghi ngờ, là đứng thứ nhất đấy!

Hạ Tang lật qua lật lại, có ít nhất năm cuộc thi Olympic về Toán học, và Chu Cầm đều đạt giải Nhất.

Suốt những năm ấy, cho dù cô có cố gắng thi đấu đến thế nào, chỉ vĩnh viễn dừng lại ở vị trí thứ hai.

Người giành được huy chương vàng kia, giống như một cơn ác mộng luôn chi phối tâm hồn nhỏ của cô những năm tháng thời thơ ấu.

Những năm đó, Đàm Cận cũng vì chuyện này mà giày vò cô ít nhiều.

Bất luận cô có nỗ lực cỡ nào, đều không thể vượt qua người kia.

Hạ Tang cúi đầu, nhìn toàn bộ đống giấy khen trên tay cô.

Giải Nhất, Chu Cầm.

Cuộc thi Olympiad Elite Cup là cuộc thi mang tính cấp quốc gia, độ khó của các câu hỏi gần như có thể đánh gục bất cứ cuộc thi Olympic nào trong nước.

Có một người trẻ tuổi như thế tiến được vào vòng chung kết là điều vô cùng khan hiếm, là hạt giống được các giáo sư có tên tuổi thi nhau tranh giành.

Năm đó Hạ Tang dựa vào thành tích hạng Nhì của Olympiad Elite Cup mà được tuyển thẳng vào trường Trung học số 1 Nam Khê.

Học sinh đoạt được giải thưởng của cuộc thi đó, có thể thoả sức lựa chọn các ngôi trường trung học trọng điểm trên toàn cả nước.

Chu Cầm là người đoạt giải Nhất, tại sao lại đến trường Trung học thể dục số 13?

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio