Tóc Công Chúa

chương 87: 87: nhà hàng kiểu tây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều, Hứa Thiến vội vàng kéo Hạ Tang ra khỏi phòng luyện đàn: “Bạn yêu ơi giúp một chút đi.”

Hạ Tang đặt đàn xuống, nhìn về phía Hứa Thiến: “Chuyện gì thế?”

Hứa Thiến lấy một phần tài liệu ra khỏi cặp sách, đưa tới trước mặt Hạ Tang: “Chuyện xin thành lập đội cổ vũ lúc trước ấy, bị bác bỏ ở chỗ Đoàn thanh niên rồi.”

“Vì sao lại bác bỏ?”

“Nói là bởi vì trường học đã có câu lạc bộ nhảy đường phố rồi, lại còn là câu lạc bộ lớn nhất toàn trường, năm nào cũng ở trong top 10 các câu lạc bộ, thế nên không cho chúng ta làm nữa.”

“Nhưng đội cổ vũ và câu lạc bộ nhảy đường phố chính là hai cái không phải quá giống nhau mà.”

Hứa Thiến bĩu môi nói: “Tớ cảm thấy, có mà đám người bên Đoàn thanh niên kia cùng với Thẩm Thư Niệm của câu lạc bộ nhảy đường phố thân thiết với nhau nên mới cố ý phá tớ ấy.”

“Thế thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi.” Hạ Tang trả lại tài liệu vào trong tay Hứa Thiến: “Loại chuyện như lôi kéo quan hệ thế này chính là sở trường của cậu mà, tôi không giúp được gì đâu.”

“Không không, cậu chắc chắn có thể giúp được!” Hứa Thiến cười thần bí với cô: “Người phụ trách chuyện thành lập câu lạc bộ trong Đoàn thanh niên… chính là đàn anh năm ba Lâm Chỉ Ngôn.

Tớ nhớ rõ, không phải anh ta là đàn anh của cậu à?”

“...”

Hạ Tang cõng đàn violin đi ra khỏi phòng luyện đàn.

Hứa Thiến đuổi theo cô, lôi kéo tay cô rồi ra sức làm nũng, nói: “Làm ơn đi, làm ơn đi mà, cậu giúp đi nha!”

Hạ Tang khó xử gạt tay của cô ấy xuống: “Người khác mà tớ quen trong Đoàn thanh niên thì tớ còn có thể giúp đỡ nói một chút.

Nhưng đàn anh Lâm Chỉ Ngôn… chỉ sợ không hay lắm.”

“Không phải anh ta là đàn anh học đàn cùng một giáo viên với cậu à?” Hứa Thiến cười nói: “Thế thì càng dễ nói chuyện chứ sao!”

“Cậu tưởng tớ là cậu chắc, nợ cái gì thì cũng đều phải trả lại, nhất là Lâm Chỉ Ngôn, tớ không định thân thiết với anh ta.

Vì thế, ân tình của người này… không thể tùy tiện nợ được.”

“Ôi dào, cậu nghĩ vớ va vớ vẩn nhiều thế.”

Hạ Tang véo má cô ấy một cái để trách mắng, sau đó, xoay người rời đi.

Hứa Thiến lại cứ không thuận theo thì không buông tha như cũ, đuổi theo Hạ Tang, nói: “Tiểu Tang, cậu nhất định phải giúp tớ chuyện này đấy!”

“Thật sự không giúp được!”

Hứa Thiến trực tiếp sử dụng đòn sát thủ: “Hồi lớp mười hai tớ đã giúp cậu như thế nào hả? Chuyện biểu diễn vào ngày 4 tháng 5 ấy! Tớ đã đánh cược cả tương lai để giúp cậu mà! Cậu sợ nợ ân tình của Lâm Chỉ Ngôn, nhưng mà cậu đừng quên, cậu còn nợ tớ một ân tình siêu to siêu khổng lồ đấy!”

“...”

Hạ Tang nhìn cô ấy một cái với vẻ cạn lời, mặc dù vô cùng khó xử nhưng hồi lớp 12, Hứa Thiến suốt ngày giúp đỡ cô đối phó với Kỳ Tiêu, phần ơn nghĩa này đúng là lớn hơn trời.

Cô chìa tay ra, nói: “Đưa tài liệu cho tớ xem đi.”

Hứa Thiến vội vàng nhét tài liệu vào trong tay cô, nịnh nọt nói: “Tang Tang là người tốt nhất trên đời!”

Hạ Tang giúp Hứa Thiến chỉnh sửa lại một phần nội dung của tài liệu, thêm rất nhiều nội dung tích cực có chí tiến thủ vào trong cột mục đích thành lập câu lạc bộ, ví dụ như những nội tung kiểu hi vọng tăng cường thể lực cho sinh viên, cải thiện về mặt tinh thần này nọ.

“Cậu thế này thì cũng quá nghiêm túc rồi!” Hứa Thiến châm chọc: “Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là vì được làm trưởng câu lạc bộ để cạnh tranh với Thẩm Thư Niệm.”

“Cậu mà viết như thế, nếu như tớ là thầy cô phụ trách Đoàn thanh niên thì tớ cũng bác bỏ của cậu.” Hạ Tang dùng bút đầu chọc chọc vào đầu Hứa Thiến: “Ngốc ạ.”

Hứa Thiến xem nội dung mà Hạ Tang vừa chỉnh sửa, thắc mắc nói: “Chờ chút, cậu đổi quy định tuyển chọn thành viên câu lạc bộ của bọn tớ từ nữ sang cả nam lẫn nữ không hạn chế à?”

“Đương nhiên bên phía Đoàn thanh niên sẽ hi vọng câu lạc bộ có lòng bao dung lớn hơn.”

“Thôi được rồi, sửa đi sửa đi, chỉ cần có thể được thông qua thì sao cũng được.”

Hứa Thiến lôi kéo Hạ Tang đi vào trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, đến văn phòng của Đoàn thanh niên ở tầng một.

Trong văn phòng, Lâm Chỉ Ngôn mặc áo phông trắng một cách nghiêm túc quy củ, đang ngồi trực ban ở bên bàn làm việc.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai, trông vô cùng lịch sự gọn gàng.

Hứa Thiến nhìn thấy anh ta, trong căng thẳng lại khó tránh khỏi mang theo chút ngượng ngùng, đẩy đẩy ở sau lưng Hạ Tang.

Hạ Tang bất đắc dĩ phải đi vào, đưa tài liệu tới trước mặt Lâm Chỉ Ngôn, mỉm cười trò chuyện: “Anh Lâm Chỉ Ngôn, bận quá nhỉ.”

“Hạ Tang.” Lâm Chỉ Ngôn nhìn thấy cô, đáy mắt có chút sáng lên, vội vàng đứng dậy nói: “Sao em lại tới đây?”

Hạ Tang cũng không trò chuyện khách sáo quá nhiều, cô đi thẳng vào vấn đề, nói: “Anh, bạn của em muốn thành lập câu lạc bộ cổ vũ, bình thường trường học có thi đấu cái gì hay là có đại hội thể thao thì đều có thể đảm nhận nhiệm vụ nhảy múa cổ vũ làm nóng sân.”

“Cái này à, lúc trước đã có tài liệu qua đưa qua rồi, anh cũng đã xem.

Nhưng trong cột người xin đăng kí không viết là câu lạc bộ của em mà.”

Hạ Tang còn chưa kịp giải thích, Hứa Thiến đã lanh mồm lanh miệng mà nhảy vào lúc then chốt, vội vàng nói: “Là em và Hạ Tang cùng làm, em là trưởng câu lạc bộ, cậu ấy là phó trưởng câu lạc bộ.”

Hạ Tang lôi kéo ống tay áo của Hứa Thiến.

Hứa Thiến kéo ống tay áo lại, lấy bút ra mà không thèm đắn đo gì, ghi thêm tên của Hạ Tang vào, sau đó, cười tủm tỉm đưa cho Lâm Chỉ Ngôn: “Đây là câu lạc bộ của Hạ Tang! Đàn anh à, anh nhìn lại xem!”

Lâm Chỉ Ngôn lại lật tài liệu ra xem một lần nữa, nhìn thấy những nội dung mà Hạ Tang viết thêm vào, khẽ mỉm cười, nói: “Sau khi sửa chữa lý do xin đăng kí, xác suất được thông qua là rất cao.

Anh sẽ duyệt cho em trước, đợi giáo viên phụ trách Đoàn thanh niên nhìn lại, nếu không có vấn đề gì thì có lẽ, đội cổ vũ có thể được phép thành lập.

Đừng lo, anh sẽ giúp em thuyết phục giáo viên phụ trách Đoàn thanh niên.”

“Cảm ơn anh Lâm ạ.”

Hứa Thiến vô cùng vui vẻ, ra sức kéo góc áo của Hạ Tang: “Cảm ơn đàn anh nha! Suy cho cùng vẫn là Tang Tang của bọn em rất có mặt mũi!”

“Đúng thế, Tiểu Tang là em út của anh mà.”

“Vậy anh Lâm ơi, bọn em… đi trước nhé, cảm ơn anh ạ.”

“Hạ Tang.” Lâm Chỉ Ngôn gọi cô lại: “Đến giờ cơm rồi, anh cũng làm xong việc ở đây, đã lâu không gặp nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Anh biết một nhà hàng kiểu Tây ở bên ngoài trường, ăn cũng khá ngon.”

Hạ Tang do dự một lát, sau đó nói: “Hôm nay anh Lâm giúp bọn em chuyện này, đương nhiên phải là… trưởng câu lạc bộ của bọn em mời khách! Có phải không, trưởng câu lạc bộ?”

Cô dùng khuỷu tay chọc chọc Hứa Thiến, Hứa Thiến lập tức đáp lại: “Đúng thế đúng thế, là em nên mời khách, đàn anh có nể mặt không ạ?”

Lâm Chỉ Ngôn khéo léo mỉm cười, nói: “Được rồi, vậy thì cách em ở bên ngoài chờ anh mười phút nhé.

Anh sắp xếp lại các văn kiện một chút rồi sẽ ra ngay thôi.”

Hạ Tang và Hứa Thiến ra khỏi trung tâm hoạt động của sinh viên đại học.

Hứa Thứa lôi kéo cô, nói: “Rõ ràng là anh Lâm muốn ăn cơm riêng với cậu mà, còn đến nhà hàng kiểu Tây đầy lãng mạn nữa chứ.

Tự nhiên cậu lại kéo tớ vào, còn bảo tớ làm chủ mời khách… không phải rất mất hứng à?”

“Thế nên trên đời này làm gì có bữa trưa nào là miễn phí.” Hạ Tang thở dài một hơi: “Nhờ người ta làm việc thì phải hẹn hò với người ta.

Cậu phải nhớ cho kĩ vào, tớ đã hi sinh cái gì cho đội cổ vũ của cậu.”

“Đàn anh này của cậu đúng là tên mặt giặc mà.

Có tí chuyện cũng không chịu giúp không công, cái việc chỉ tiện tay kí tên mà cứ khăng khăng hải kéo nhau cùng đi ăn cơm.

Nếu như cậu không kịp thời gọi tớ thì chỉ e rằng tối nay, cậu thật sự phải hẹn hò lãng mạn một lần với anh ta đấy.”

“Cậu biết thế thì tốt.”

Hứa Thiến cười nói: “Cho nên cậu mới bảo tớ mời khách, cũng là mượn tay tớ để tiện thể trả ơn luôn, không mất một đồng nào, mà còn có thể có một bữa tối xa hoa miễn phí.

Hạ Tang, cậu lắm mưu mẹo quá đấy.

Thảo nào, ngày xưa tên Kỳ Tiêu kia cũng không phải là đối thủ của cậu.”

“Nếu như cậu đã biết là trả ơn thì buổi tối phải chủ động một chút, gọi mấy món đắt đắt vào, mời anh ta một bữa tử tế vào nhé.”

“Được được được, dù sao thì đàn anh của cậu cũng đẹp trai như vậy, số tiền này của tớ cũng không tính là lãng phí, coi như là bao anh chàng đẹp trai đi.”

Hạ Tang lại nói: “Còn nữa, bảo tớ tham gia đội cổ vũ là chuyện gì thế? Nhưng tớ chưa bao giờ nói sẽ làm phó trưởng câu lạc bộ của cậu mà.”

“Ôi ôi.” Hứa Thiến xua xua tay: “Hồi cấp ba cậu cũng tham gia đội cổ vũ rồi mà, vả lại còn thích nhảy múa, mà nhảy cũng không tệ lắm.

Tớ thành lập đội cổ vũ mới, cậu là thành viên cũ, đương nhiên là phải thêm vào rồi.”

“Bây giờ tớ không có dư thời gian.” Hạ Tang bất đắc dĩ nói: “Mẹ tớ nghiêm khắc trong việc học của tớ lắm, mấy thứ âm nhạc như đàn violin cũng phải tham gia, bằng cũng phải thi.”

“Ầu, không có thời gian cho đội cổ vũ của tớ, nhưng mà lại có thời gian để yêu đương nhăng nhít đấy.” Hứa Thiến cười xấu xa, liếc nhìn cô: “Thật ra thì tớ có nghe nói, cậu quen một em trai khóa dưới rất đẹp trai, ngày nào hai người cũng dính lấy nhau đấy.”

“Sao cậu biết?”

“Nghe nói em trai khóa dưới đẹp trai lắm, thế nên cả trường đều đang bàn luận đấy.”

Hạ Tang cười thần bí với cô ấy: “Lần sau sẽ để cho cậu gặp mặt nhé, chắc chắn cậu sẽ không đoán được cậu ấy là ai đâu.”

……

Buổi tối, Lâm Chỉ Ngôn dẫn Hạ Tang và Hứa Thiến đi sang con đường đối diện trường, đi vào một nhà hàng Tây kiểu Pháp tên là Godear ở trên tầng bốn của trung tâm thương mai.

Hoàn cảnh trong nhà hàng lịch sự tao nhã, nhân viên phục vụ mặc lễ phục, lễ phép và khiêm tốn dẫn ba người đi tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Lâm Chỉ Ngôn rất quen thuộc đối với nhà hàng này, thế là phụ trách gọi món.

Thật ra, Hứa Thiến cũng không sợ để cho anh ta gọi, dù sao để cho đội cổ vũ có thể được thành lập, hôm nay kể cả là làm thịt cô ấy, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.

“Tiểu Tang, em có uống rượu không? Anh gọi một chai rượu vang đỏ nhé, thế nào?”

“Nếu như anh Lâm uống thì cứ gọi đi ạ.” Hạ Tang nói: “Em cũng có thể uống một chút, nhưng không thể uống nhiều được.”

“Được, vậy thì anh sẽ gọi.”

Không bao lâu sau, mấy món Lâm Chỉ Ngôn gọi đã lần lượt được mang lên.

Mỗi người một suất bít tết tiêu đen, súp bơ nấm với thịt xông khói, ớt chuông đỏ nướng cùng với rau ăn kèm lặt vặt, sẽ không quá ngấy, rất hợp với khẩu vị của con gái.

Hứa Thiến nhìn ra được, Lâm Chỉ Ngôn là một người lịch sự tao nhã rất có gu thưởng thức, cũng thích Hạ Tang từ rất lâu rồi.

Nhưng Hạ Tang lại cứ không trông thấy anh ta, một lòng một dạ ôm lấy quá khứ với tên học sinh trường thể thao một nghèo hai trắng kia.

Dù sao cô ấy thấy Lâm Chỉ Ngôn lịch sự tao nhã như thế này thì càng nhìn càng thích, cũng phụ trách việc làm nóng bầu không khí, cứ liên tục lôi kéo hỏi chuyện anh ta——

“Đàn anh, năm ba ở Học viện nghệ thuật của bọn mình có bận không ạ? Em thấy đa số các anh chị năm ba đều đi ra ngoài thực tập, đến lúc đó, bọn em cũng phải đi thực tập à?”

“Chủ yếu là dựa vào định hướng nghề nghiệp sau này của em.

Anh học chuyên ngành đàn violin, đương nhiên là càng giỏi thì càng tốt, vì thế anh muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thi lên thạc sĩ thì không cần đi thực tập, hằng ngày chỉ cần luyện đàn nhiều hơn ở trường học.”

“Đàn anh giỏi ghê ta.” Hứa Thiến liếc nhìn Hạ Tang: “Vậy thì sau này, cũng xin nhờ đàn anh quan tâm nhiều hơn tới đội cổ vũ của tụi em nha.”

“Đó là đương nhiên.”

Hạ Tang uống một ngụm súp nấm, lại liếc Hứa Thiến một cái, trông thấy khi cô ấy nhìn Lâm Chỉ Ngôn, trong ánh mắt cứ như lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

Cô hiểu, từ trước đến nay, Hứa Thiến không hề có sức chống cự đối với kiểu con trai tràn ngập sức sống phơi phới có khí chất ưu nhã như này.

Chỉ có điều, Lâm Chỉ Ngôn cũng rất nổi tiếng ở đại học Đông Hải, bạn gái nhiều như nước chảy.

Đợt trước, anh ta còn có vẻ có hứng thú với Hạ Tang, nhưng bởi vì Hạ Tang có thái độ lãnh đạm nên anh ta mới không quá thân thiết.

Cô không khỏi có chút lo lắng.

Đúng vào lúc này, Hạ Tang ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Cầm ra khỏi phòng bao ở bên cạnh cùng với một người đàn ông phong độ, dường như là vừa ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi.

Không, hiện tại nên gọi anh là Giang Chi Ngang.

Anh vẫn mặc một chiếc áo phông màu trắng đen như cũ, trên mặt treo nụ cười mỉm bất cần đời, xé vỏ kẹo cao su mà người phục vụ đưa tới, tiện tay ném vào trong miệng.

Lúc ra cửa, anh nghiêng đầu vừa vặn trông thấy Hạ Tang, bước chân hơi dừng một chút.

Lâm Chỉ Ngôn dùng thìa múc một bát súp nấm cho Hạ Tang, ân cần đưa tới trước mặt cô, dùng khăn giấy lau sạch vệt nước xung quanh thành bát một cách cẩn thận tỉ mỉ.

Nụ cười uể oải thờ ơ trên mặt Giang Chi Ngang… hơi hơi nhạt đi.

Anh chào tạm biệt với người đàn ông trung niên, người đàn ông đó vỗ vỗ vào vai anh, dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Giang Chi Ngang nhìn thấy người đàn ông kia rời đi thì quay người lại, thoải mái tự nhiên liếc mắt nhìn nhau với Hạ Tang một cái.

Chạm vào đôi mắt sắc bén đen như mực của anh, không hiểu sao Hạ Tang lại thấy hơi chột dạ.

Giang Chi Ngang sải bước đi tới, nói với Hạ Tang: “Trùng hợp ghê.”

Lâm Chỉ Ngôn liếc mắt nhìn anh một cái, dường như cảm thấy anh quen quen, nhưng đột nhiên lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Vì thế, anh ta nói: “Tiểu Tang, đây là bạn của em à?”

“Vâng, là em trai khóa dưới, Giang Chi Ngang.”

“Giang Chi Ngang à, anh đã nghe nói qua, tên tuổi nổi thật đấy.”

Giang Chi Ngang nhai kẹo cao su, khóe môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng lãnh đạm.

Hạ Tang nhỏ giọng nói: “Chi Ngang, sao anh cũng ở đây vậy?”

Vốn dĩ lòng Giang Chi Ngang đã tràn đầy khó chịu, nhưng xưng hô thân mật của cô khiến sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của anh phai nhạt đi mấy phần.

Anh cong khóe miệng lên: “Vừa nãy mới ăn cơm với người nhà xong, nhưng còn chưa ăn no.

Nếu như không ngại, tôi có thể ngồi cùng không?”

Đương nhiên anh cũng chẳng đợi ai trả lời, mà lập tức ngồi xuống bên cạnh Hạ Tang, tiện thể còn vắt tay ra sau lưng ghế ở đằng sau cô, làm ra tư thế ôm hờ, lẳng lặng không một tiếng động nhưng lại vô cùng ngang ngược mà công khai “chủ quyền”.

Cảm giác tồn tại của anh quá mãnh liệt, so sánh với anh, khí thế của kẻ giả vờ làm quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc giống như Lâm Chỉ Ngôn lập tức yếu đi vài phần.

Sau khi Hứa Thiến nhìn chằm chằm vào Giang Chi Ngang mà không chớp mắt một lúc lâu, cô ấy kinh ngạc đến mức không khép được miệng: “Trời móa...”

Hạ Tang sợ cô ấy nói ra cái gì đó thì sẽ vạch trần thân phận của Chu Cầm, vô duyên vô cớ lại khiến Lâm Chỉ Ngôn nghi ngờ.

Vì thế, cô ngắt lời cô ấy: “Hứa Thiến, giới thiệu một chút nhé.

Anh ấy là Giang Chi Ngang, sinh viên mới của học viện chúng ta, lúc mới đến là tớ đón anh ấy đó.”

“Giang Chi Ngang á??” Hứa Thiến không nhịn nổi mà giật ống tay áo của Hạ Tang: “Giang Chi Ngang là cái quỷ gì thế?”

“Giang Chi Ngang, không phải là cái quỷ gì thế, mà là tên của tôi.” Đôi mắt đen như mực của anh thoáng liếc qua Hứa Thiến, cảm giác vô cùng áp lực: “Cậu có thắc mắc gì à?”

Hứa Thiến nhìn ra sự uy hiếp trong mắt anh, lập tức ngậm miệng lại, không dám hỏi nhiều nữa.

Khí thế của người đàn ông này vẫn mạnh mẽ như trước đây, ở trước mặt anh… cô ấy cũng chẳng dám nói nhiều thêm mấy câu, không biết tại sao lại có thể mê hoặc Hạ Tang đến nỗi điên đảo thần hồn.

Lâm Chỉ Ngôn ôn hòa giới thiệu: “Chào đàn em, anh là đàn anh Lâm Chỉ Ngôn của Hạ Tang ở Học viện nghệ thuật.”

“Giang Chi Ngang, Học viện máy tính.”

“Anh đã từng nghe nói về em rồi, thủ khoa khối tự nhiên năm nay của thành phố Đông Hải, điểm rất cao.”

Mặc dù đáy mắt của Giang Chi Ngang có ý cười, nhưng ý cười lại rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện xã giao, một đôi mắt đen như mực chỉ dừng hoàn toàn ở trên người cô gái bên cạnh.

“Đi ăn cơm mà không gọi anh à?” Anh ghé sát vào bên tai cô, làm ra tư thế thì thầm thân mật.

“Đâu phải bữa nào em cũng gọi anh đi được.” Hạ Tang đáp lại: “Em cũng phải đi tụ tập với bạn bè một chút chứ.”

Từ trong động tác và ánh mắt của anh, Lâm Chỉ Ngôn đã nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt bất bình thường giữa Hạ Tang và anh.

Đương nhiên Hứa Thiến cũng đã nhìn ra, trước đây, cô ấy cũng đã nghe nói Hạ Tang có niềm vui mới là một em giai trẻ đẹp, hai người này cứ chim chuột với nhau, đi đâu cũng rắc đường.

Đây đâu phải là trêu chọc niềm vui mới, rõ ràng là tình cũ không rủ cũng tới mà!

Lâm Chỉ Ngôn ghen tị nói: “Hạ Tang, em và em trai khóa dưới này có quan hệ gì vậy? Vừa mới quen biết mấy ngày mà đã ăn ý như vậy à?”

Hạ Tang liếc nhìn Giang Chi Ngang, người có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt ở bên cạnh mình, nói: “Bọn em là…”

Cô còn chưa dứt lời, Giang Chi Ngang đã tiếp lời, nói: “Bọn tôi có quan hệ gì, anh không nhìn ra à?”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio