Tóc Công Chúa

chương 92: 92: làm lành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày chiêu mộ thành viên đầu tiên của đội cổ vũ diễn ra thành công tốt đẹp.

Hứa Thiến hưng phấn vô cùng, chủ động mời mọi người ăn một bữa cơm.

Đặc biệt là thành viên cấp ngôi sao của bọn họ - Giang Chi Ngang.

Ngoài việc lôi kéo anh ra, đương nhiên cô ấy cũng muốn tạo cơ hội cho anh và Hạ Tang làm hoà.

Hạ Tang là một nữ sinh ngành khoa học công nghệ điển hình, mạch não cứng cỏi, không tình cảm giống sinh viên nghệ thuật như Hứa Thiến.

Hứa Thiến nhìn nhận vấn đề rất đơn giản, không quan trọng anh là Chu Cầm hay Giang Chi Ngang, chỉ cần người đó vẫn là người đó, thì không thành vấn đề.

Hạ Tang ngang bướng lại cứng đầu, nhưng cũng là một người yêu vào khó bỏ.

Nếu không nghĩ thông, chắc chắn vấn đề sẽ tồn tại dài lâu.

Hứa Thiến mời mọi người đi ăn kiểu lẩu nhỏ.

Mà lẩu nhỏ đúng là rất nhỏ.

Hai người một bàn, không có chỗ để người thứ ba chen vào.

Đương nhiên sắp xếp kiểu đó, cũng là vì muốn trói Giang Chi Ngang và Hạ Tang lại một chỗ.

Có điều với cách này, cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng chung bàn với Lý Quyết.

“Tóc cậu thật xấu.” Hứa Thiến pha nước chấm, chán ghét nhìn cậu: “Như một tên xã hội đen.”

“Tôi thấy rất ngầu.”

“Không hề!” Hứa Thiến giật tóc cậu: “Cậu không biết nó ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cậu thế nào đâu!”

Lý Quyết là người sắc sảo, nghe vậy cười nhạt: “Làm sao, cậu khen tôi đẹp trai à?”

“Tôi đâu có nói vậy!”

Cậu vuốt mái tóc vàng ra sau, nói: “Cho cậu xem khuôn mặt đẹp trai của tôi này.”

Hứa Thiến liếc cậu một cái.

Da cậu thực sự rất trắng, tựa hồ như không hề bắt nắng.

Nét mặt không quá thanh tú, nhưng khi kết hợp làm một, lại có một cảm giác anh tuấn và hài hoà khó tả.

Cô ngượng ngùng rời tầm mắt, quay đầu nói với Giang Chi Ngang bàn đằng sau: “Thái tử gia, gia nhập đội cổ vũ của chúng tôi nhé!”

Giang Chi Ngang pha nước chấm cho mình, bình thản đáp: “Được.”

Hạ Tang lập tức nói: “Đừng gọi anh ấy là thái tử gia.”

“Tại sao?”

Giang Chi Ngang cũng đặt bát xuống, hiếu kỳ nhìn Hạ Tang, nâng cao giọng: “Tại sao?”

Hạ Tang đáp: “Em không thích.”

“Chuyện em không thích có quá nhiều.” Giang Chi Ngang dùng giọng điệu uể oải của Chu Cầm, không nhanh không chậm nói: “Em không thích violin, không thích học hành, không thích đón Tết, cũng không thích…”

“Em thích Chu Cầm.” Cô thấp giọng, tức giận nói: “Chỉ thích anh ấy.”

“Em không thích Chu Cầm, em chỉ thích cảm giác phản nghịch và khiêu khích trước đây của cậu ta.” Anh tiện tay pha nước chấm cho cô, khẽ nói: “Kiểu thích của em đối với cậu ta, đa phần đều do cuộc sống quá ngột ngạt.”

‘Bang’ một tiếng.

Hạ Tang đập đũa xuống mặt bàn, tức giận nói: “Nói nhảm.”

“Anh có nói nhảm hay không, trong lòng em biết rõ.” Giang Chi Ngang dùng ánh mắt thâm thuý nhìn cô, giống như có thể hiểu được suy nghĩ người đối diện trong nháy mắt: “Bị điều khiển như một con rối, Chu Cầm cứu em thoát khỏi.

Cảm giác yêu đương vụng trộm với cậu ta, thật kích động làm sao.”

Hạ Tang siết chặt tay, khoé mắt đỏ hoe, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Sau khi Giang Chi Ngang dứt lời, anh lập tức hối hận, hối hận đã khiến cô đau lòng một lần nữa.

Thế nào cũng không đúng, nên nói là sai thời điểm.

Trước kia vốn thế, bây giờ lại càng thế.

Anh đứng dậy đuổi theo, lúc Hạ Tang vừa bước ra khỏi nhà hàng thì anh đã bắt được cổ tay cô.

“Anh sai rồi, ngoan, anh sẽ không nói nữa.”

Hai mắt Hạ Tang ngấn nước, cố nén chua xót trong lòng, không để rơi lệ trước mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Giang Chi Ngang kéo cô ngồi về chỗ, sau đó gắp món trứng cút mà cô yêu thích, nhẹ nhàng dỗ dành.

Hạ Tang bình ổn lại tâm trạng, oán trách hỏi anh: “Tại sao anh không trả lại Chu Cầm cho em?”

“Tại sao em không thể chấp nhận Giang Chi Ngang?”

“Bởi vì em thích Chu Cầm trước.”

“Giang Chi Ngang tốt hơn Chu Cầm rất nhiều.”

“Không phải!”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Hứa Thiến không cách nào im lặng nữa, cầm bát đũa đi qua bàn của bọn họ, tức giận nói: “Cho hai người cơ hội làm lành mà không biết điều, vậy thì ba chúng ta cùng nhau ăn!”

Hạ Tang lạnh lùng nói: “Tớ không muốn ăn với anh ấy.”

“Được.” Giang Chi Ngang cầm bát đũa qua bàn Lý Quyết, Hứa Thiến lập tức túm lấy anh: “Cậu làm sao thế, đàn ông con trai sao lại chấp vặt như vậy?”

Anh liếc Hạ Tang, vẫn cầm bát đũa đi qua.

Hạ Tang cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

Một lúc sau, Giang Ch Ngang quay lại, cầm một lon Coca lạnh băng đưa cô: “Uống chút đồ lạnh đi, cho miệng lưỡi em bớt cay độc.”

Hạ Tang tức giận không trả lời, Giang Chi Ngang đã mở lòng bàn tay của cô ra, dí lon Coca vào trong.

“Cậu qua ăn với Lý Quyết đi!”

“Không.” Giang Chi Ngang đuổi Hứa Thiến: “Tôi ăn ở đây.”

“Vậy hai người đừng cãi nhau nữa.” Hứa Thiến cầm bát lên, cười nói: “Giang Chi Ngang, cậu cũng biết tính cách của cậu ấy, hãy nhường nhịn một chút.

Một năm nay Hạ Tang cũng rất khổ tâm, tâm trí chỉ toàn là anh Cầm, cậu hãy hiểu cho cậu ấy.”

“Ai nhớ anh ấy chứ?” Hạ Tang uống một hơi Coca, bừng bừng khí thế nói: “Là Hắc Hắc nhà chúng tớ, nửa năm không gặp mà gọi video vẫn nhiệt tình như thế.

Còn anh, không bằng một con chó.”

“Đúng, anh không bằng một con chó, chỉ biết chọc giận Tang Tang.” Giang Chi Ngang lại gắp cho cô món khác: “Ăn xong đã rồi hãy tức giận.”

Cho dù Hạ Tang có khó chịu với anh thế nào, nhưng khiêu vũ cả buổi chiều cũng đã sớm đói bụng, chỉ cầm đũa lên, cúi đầu cắm mặt vào ăn mà không nói một lời với anh.

Tốc độ ăn của Giang Chi Ngang không nhanh cũng không chậm, không tao nhã cũng chẳng thô lỗ.

Ăn xong thì đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn cô.

Cô cúi đầu, vừa ăn vừa nghẹn ngào nói: “Em sẽ không tha thứ cho anh.”

“Anh biết, cũng không cầu em tha thứ.”

Đại khái cũng là hai bọn họ thật sự không đúng thời điểm, ban đầu như thế, bây giờ cũng vậy.

Anh vốn không tin những điều này, ban đầu không tin, bây giờ càng…

Anh muốn giữ cô bên cạnh, mãi mãi không rời đi nữa!

“Hứa Thiến, cảm ơn bữa tối cậu mời.” Hạ Tang đeo cặp, quay người nói với Hứa Thiến: “Tớ đi trước đây, lần sau mời lại cậu.”

“Này.” Hứa Thiến bất lực hét lên sau lưng cô: “Nhớ những lời tớ từng nói với cậu.”

Hạ Tang bước ra khỏi trung tâm thương mại, băng qua phố đi bộ, đi vào cổng Nam của trường học, sải bước về phía thư viện.

Giang Chi Ngang luôn đi sau cô, nhưng bước vào thư viện, thì bị máy quẹt thẻ chặn lại.

Sinh viên năm nhất vẫn chưa được cấp thẻ, vì thế anh tạm thời không thể ra vào thư viện.

Hạ Tang bước vào trong, quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông đứng cạnh máy quẹt thẻ, hai tay đút vào túi quần, nhìn cô từ xa xa: “Em đi học đi, anh ở đây đợi em.”

“Anh thích đợi bao lâu thì đợi.”

Hạ Tang không chút do dự, đi đến bên giá sách, tìm một quyển ngôn ngữ C rồi mở ra đọc.

Bất giác, quang cảnh bên ngoài tối sầm lại, đèn đường bật sáng, cơn mưa nhẹ thưa thớt ập xuống.

Cô đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn những hạt mưa bay trong không trung.

Thực ra, cô cũng không biết bản thân vì sao cố chấp đến mức này.

Có lẽ như Hứa Thiến nói, cho dù là Giang Chi Ngang hay Chu Cầm đều không quan trọng, chỉ cần anh xuất hiện là tốt rồi.

Trước đây có biết bao nhiêu điều ngăn cản, có vất vả thế nào hai người cũng cố gắng hết sức để ở bên nhau.

Bây giờ, anh không dễ dàng gì mới quay trở lại, cô còn để ý nhiều như vậy làm gì cơ chứ.

Hạ Tang suy nghĩ đến thất thần rồi muốn đi ra ngoài, nếu như anh còn ở đó, cô sẽ tha thứ cho anh.

Cô đặt cuốn sách xuống, giả bộ vô tình bước đến chỗ máy quẹt thẻ.

Sảnh lớn của thư viện vắng tanh, không thấy bóng dáng anh đâu.

“Vậy mà nói là đợi.”

Cô hừ nhẹ, quay người trở về.

Lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên từ sau cột bên cạnh: “Anh vẫn ở đây.”

Hạ Tang quay đầu, thấy bóng dáng cao gầy nọ đứng tựa vào cột.

Trên mặt mang theo nét lạnh lùng, liếc nhìn về phía cô, đầu ngón tay đang nghịch bật lửa.

“Tang Tang, anh đã nói sẽ đợi em, tuyệt đối không thất hứa.”

Hạ Tang không nhịn được nữa, chóp mũi dâng chút xót xa.

Cô quét thẻ lao ra khỏi thư viện, chạy tới ôm chặt lấy eo anh.

Giang Chi Ngang cũng ôm chặt cô, tựa cằm lên đầu đối phương, dùng lực siết mạnh hơn.

“Anh biết em thích anh nhiều thế nào, còn nói những lời làm em đau lòng.”

Thứ cảm xúc trì tuệ trong lòng, cuối cùng cũng trào dâng.

Cô vùi mặt vào trong áo anh, hít một hơi thật sâu, mang theo chút nức nở: “Khi đó, cho dù em có nổi loạn và sợ hãi thế nào, thì thích anh chính là thích anh, không có bất cứ tâm tư nào khác.

Không phải vì muốn trả thù mẹ em, mới xảy ra nhiều chuyện với anh như thế.”

“Anh biết.” Anh nhẹ giọng an ủi cô: “Anh biết mà, vừa rồi là anh nói sai, nói linh tinh mà thôi.”

Cô gái nhỏ uỷ khuất dụi vào lồng ngực anh, nước mắt ướt đẫm áo anh: “Anh trở về rồi, em còn nghĩ mình đang nằm mơ.”

Anh ngửi được mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô, một mùi hương mà ngay cả trong mơ, anh cũng không dám đến gần để ngửi.

Nhớ nhung bất tận một năm nay, nơi nào cũng là cô, nhưng không nơi nào có cô.

“Tang Tang, anh thậm chí… còn không dám nằm mơ như thế.”

“Khi còn học cấp ba, em luôn mong muốn lớn lên thật nhanh.”

Hạ Tang bám víu vạt áo anh, nói: “Em muốn lớn nhanh để cùng anh làm thật nhiều chuyện, cùng anh danh chính ngôn thuận bên nhau, cùng anh đi xem phim, cùng anh tới công viên giải trí rồi chơi mật thất… Anh còn gắp cho em rất nhiều gấu bông nữa.

Rồi vào Halloween, chúng ta sẽ hoá trang thành Joker và Harley Quinn.

Lớn hơn một chút, em còn muốn cùng anh thực hiện được nhiều thứ lớn lao hơn.

Mỗi ngày anh rời đi, em đều nhớ anh và nghĩ về những điều đó rất nhiều.”

Khoé môi anh nhếch lên, ghé bên tai cô, dịu dàng hỏi “Mỗi ngày đều nhớ sao?”

“Ừm.” Hai má Hạ Tang hơi đỏ lên: “Anh không biết một năm nay, em nhớ anh nhiều thế nào đâu.”

“Anh biết.”

Bởi vì anh cũng giống vậy.

“Cho nên anh trở về rồi, em không nên cãi nhau với anh nữa.” Hạ Tang nhìn anh: “A Đằng, đừng cãi nhau nữa, anh cùng em hoàn thành hết những ước nguyện này, được không?”

“Được.”

“Vậy hôn em đi.” Cô kiễng chân lên.

Giang Chi Ngang đưa tay ôm lấy mặt cô, hôn từ má lên đến môi, dịu dàng mà ấm áp.

Anh hôn cô, hôn vô cùng sâu.

Hạ Tang bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, lần này là nụ hôn kiểu Pháp như Tô Nhược Di nói.

Cô có thể cảm nhận được cơn sóng tình cảm mà anh kìm nén bấy lâu nay đang dâng trào mạnh mẽ nhường nào.

Cô đỏ mặt, suýt chút nữa không đứng vững, dựa vào thân thể của anh.

“Tang Tang, em có chút nhạy cảm.” Anh ghé bên tai cô, cười xấu xa.

Cô thậm chí không còn sức để phản bác, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh: “A Đằng, em mệt.”

“Anh biết.”

“Anh biết cái gì?”

Khoé mắt Giang Chi Ngang cong lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, khẽ nói bên tai: “Em bây giờ rất muốn cùng anh làm những chuyện tốt đẹp đó.”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio