Tô Lạc Vân làm ăn nghiêm túc, không có gì để che giấu, trong đơn nhập hàng cũng không có gì bí mật. Coi như nếu mất, cùng lắm lúc làm lại sổ sách có thêm chút phiền phức, nhưng cũng không có gì quan trọng.
Tô Lạc Vân sau khi nghe chưởng quỹ nói, chỉ phân phó ông ta sau này phải cất sổ sách vào tủ sắt khóa lại.
Mặc dù biết chuyện này Lý Vinh không tránh khỏi liên quan, nhưng chỉ xé mất hai trang giấy, đến quan phủ cũng không thể lập án. Nếu vì chuyện này mà về quê tìm Lý Vinh, chỉ sợ lão nương kia lại tiếp tục lăn lộn đầy đất.
Đợi sau khi chưởng quỹ đi, Lạc Vân vẫn tiếp tục suy nghĩ chuyện này, mí mắt giật giật, cảm thấy chuyện của Lý Vinh e rằng còn hậu thuẫn. Cậu ta bị đuổi về mà còn tiếp tục tới cửa hàng, chỉ sợ là có "cao nhân" chỉ điểm.
Nàng suy nghĩ mấy ngày này không những không thẻ giúp đỡ đệ đệ mà còn phải tự mình đến cửa hàng. Chỉ là, sáng sớm ngày hôm sau, nàng còn chưa kịp ra ngoài, người còn đang ngồi trong nhà, tai họa liền từ trên trời rơi xuống.
Lúc ấy hai tỷ đệ đang ăn bữa sáng, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ồn ào lộn xộn.
Điền ma ma nghe thấy có vài giọng nam thô bạo, không dám mở cửa, chỉ hỏi bên ngoài là ai.
Kết quả người bên ngoài nói là sai dịch từ phủ doãn kinh thành, đến đây làm công sai, nếu như không mở cửa, bọn họ sẽ đạp cửa vào.
Điền ma ma nhìn qua khe cửa xem xét, bọn họ quả nhiên mặc quan phục nha dịch, vội vàng mở cửa.
Năm sáu tên quan sai nối đuôi nhau vào, tung ra văn thư truy nã, nói thẳng có người tố cao đông gia Sấu Hương Trai nhập hương liệu buôn lậu, cho nên bọn họ đến đây đưa đông gia Sấu Hương Trai đến công đường tra hỏi.
Tô Lạc Vân nghe vậy thì nhíu mày, Hương Thảo ở bên cạnh vội vàng lấy bạc dúi cho công sai, xin được dàn xếp chút.
Nhưng quan sai kia không thèm nhìn, đưa tay ra chặn nói: "Bệ hạ gần đây nghiêm tra con buôn buôn lậu, phàm là người làm trái quốc pháp, nhẹ thì lưu đày, nặng thì trảm ngay lập tức! Cô nương vẫn nên đừng làm hại người ta..."
Nha dịch không chịu lấy tiền, có nghĩa tình tiết vụ án nghiêm trọng!
Đã không thể nói rõ với nha dịch, Tô Lạc Vân chỉ có thể thay quần áo, bảo đệ đệ bình tĩnh, lần này nàng đi công đường, nếu nàng không về, đệ đệ cũng không cần trở lại Tô gia, Điền ma ma sẽ dẫn đệ đệ Quy Nhạn ngồi thuyền đi tìm cữu cữu Hồ Tuyết Tùng.
Công sai thấy nàng là nữ tử bị mù, cũng có chút thương hại, chỉ là tra hỏi, còn chưa định tội, không cần dùng xích chân hình cụ.
Đến khi vào công đường, Lạc Vân mới biết chuyện gì đã xảy ra – có một người đã tố cáo Sấu Hương Trai buôn lậu nhũ hương hảo hạng.
Nên biết loại vật quý giá này, hàng năm đều được Các Dịch viện ghi nhớ kỹ, vào cung nào, thưởng cho người nào, các hạt thứ phẩm nhỏ vụn chảy vào các cửa hàng, tất cả đều có dấu vết để lần theo.
Số vụn nhỏ Tô Lạc Vân mua từ thương nhân lúc trước, đáng lẽ đã sử dụng hết từ lâu.
Còn số nhũ hương mà Sấu Hương Trai cung cấp cho Bắc Trấn Vương phủ, cả phủ Phò mã đang dùng, căn bản không có gì phải vội vàng.
Người tố cáo này đúng là Thần, còn lấy được cả tờ đơn nhập hoàng của Sấu Hương Trai, phía trên ghi khoản tiền nhất thanh nhị sở, người ngoài nhìn quả nhiên thấy không khớp với sổ sách.
Nhất thanh nhị sở: rõ ràng, rõ như ban ngày.
Lần này Tô Lạc Vân cuối cùng cũng hiểu ra Lý Vinh kia ăn trộm tờ đơn nhập hàng là vì cái gì.
Có lẽ làn trước cậu ta lén vào phòng hương liệu, nhìn thấy một nửa hạt nhũ hương còn dư lại, liền chắc chắn nàng mua hàng lậu, cho nên đã trộm đơn nhập hàng đến báo quan cáo trạng.
Bởi vì Hàn Lâm Phong thanh danh quá thối, để tránh hiềm nghi, cũng đỡ phức tạp, Tô Lạc Vân không nói cho người khác biết chuyện Thế tử tặng hạt nhũ hương, người trong cửa hàng cũng không biết xuất xứ của hạt nhũ hương to như nắm đấm kia từ đâu mà ra.
Những năm qua, các cửa hàng hương liệu đều trộm mua chút hàng lậu, đều ngầm biết bí mật của nhau, có vài cửa hàng nhờ vào con đường tà đạo này mà phát tài.
Chưởng quỹ cùng đám thợ lành nghề cũng ngầm hiểu với nhau. Bọn họ cũng đều vì mưu sinh mà làm việc, đông gia nhập hàng làm ăn thế nào, căn bản bọn họ không cần quan tâm, cũng không cần nghĩ gì.
Ước chừng có người đã được Lý Vinh mật báo, cảm thấy nắm thóp được Sấu Hương Trai, cho nên mới huy động nhân lực như vậy, đánh vào chuyện mua hàng lậu, báo quan tố cáo nàng.
Phủ doãn kia một sáng đã xem qua sổ thu chi, rồi sai người lục soát cửa hàng, nhìn qua hạt nhũ hương không rõ lai lịch kia, chau mày một cái, cảm thấy gặp phải đại án, liền trầm mặt hỏi Tô Lạc Vân, hạt nhũ hương lớn trong cửa hàng nàng kia là mua được ở đâu.
Tô Lạc Vân không hoảng loạn, nàng bước tới ngồi ngay ngắn, dĩ nhiên không sợ phủ doãn thẩm vấn.
Hạt châu này tuy được Bắc Trấn Thế tử tặng cho, thế nhưng nếu tùy tiện nói ra, đối với khuê danh của nữ tử nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Hàn Lâm Phong là một Thế tử phong lưu như vậy, một nữ nhi trong sạch thậm chí một chút cũng không muốn dính dáng tới.
Tuy nhiên đó không phải là điều mà Tô Lạc Vân lo lắng nhất.
Nàng lo lắng nhất chính là nếu mình nói, quan phủ nhất định sẽ phái người đến hỏi, trước đó nàng đã lạnh nhạt với Thế tử quý nhân mấy lần, mặc dù không có tranh cãi gì, nhưng nàng tận lực tránh hiềm nghi rõ ràng như vậy, Hàn Lâm Phong lại không phải kẻ ngốc, dường như cũng có chút không vui.
Hiện tại mình đang gặp rắc rối, phủ Thế tử có thể không khoanh tay đứng nhìn, đến đây làm chứng hay không?
Nếu như Hàn Lâm Phong kia đối với mình trong lòng có đề phòng, cất giấu tâm tư diệt khẩu, lần này hắn sẽ không phái người đến, có thể tay không dính máu mà gạt bỏ hậu hoạn...
Dù sao phủ Thế tử nếu không chịu phái người ra làm chứng, nàng cũng không thể thoát được. Theo cái nhìn của phủ doãn đại nhân, một nữ tử thương nhân trèo cao đến quý phủ là chuyện nực cười.
Nhưng nếu không nói, giờ đây lại khó thoát khỏi liên quan đến mua hàng lậu.
Trong khi Tô Lạc Vân đang do dự, Tô Hồng Mông đầu đầy mồ hôi chạy đến.
Vốn dĩ chuyện Tô Lạc Vân dính líu đến mua sắm hàng lậu, phủ doãn cũng đã phái người đến nghiệp đoàn hương liệu hỏi thăm hội trưởng.
Tô Hồng Mông dĩ nhiên cũng biết tin, lúc đó còn chưa kịp ăn sáng đã từ nhà chạy đến. Nhưng trước khi ra cửa, Đinh thị lại khuyên ông ta không nên tắm trong vũng nước đục.
Tô Lạc Vân mặc dù là nữ nhi của ông ta, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng đã tách ra làm riêng. Coi như nếu nàng thật sự phạm tội, cho dù có bị trọng phạt, nhưng cũng sẽ không tồi tệ bằng chu di cửu tộc.
Đã như vậy, Tô đại gia cần gì phải sa vào vũng nước đục?
Chuyện Lục gia từ hôn vừa mới lắng lại, Lục lão gia kia cũng là quân tử, hoặc sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nhi tử, quả nhiên thủ khẩu như bình.
Thủ khẩu như bình: Tuyệt đối giữ bí mật, không nói cho ai biết.
Trái tim đang treo trên cao của Tô Hồng Mông cuối cùng cũng hạ xuống một nửa, không ngờ đại nữ nhi bên đó lại làm ra chuyện như vậy.
Ông ta thầm mắng một tiếng thật không bớt lo, còn muốn nhân lúc chuyện còn chưa nghiêm trọng, đến đó sắp xếp một chút.
Nếu có chỗ hòa giải, bỏ ra chút tiền cũng được, không thể để nữ nhi gánh vác tội danh, bị tống vào ngục được!
Lúc nghe thấy Đinh Bội ngăn cản, ông ta nghiêng người trừng mắt một chút, không thèm nghe tiếp, trực tiếp đi thẳng ra cửa.
Lúc đến cửa công đường, Tô đại gia vừa bước xuống kiệu, Đinh Bội đã ngồi một cỗ kiệu khác vội vã chạy đến, kéo lấy ông ta, nhỏ giọng nói: "Lão gia, ngài sao lại không cẩn thận như vậy, chẳng lẽ ngài đã quên chức quan bây giờ của mình rồi sao? Thân ở Các Dịch viện, lại có nữ nhi phạm phải tội danh mua sắm hàng lậu, ngài nói ngài trong sạch, người khác tin sao? Ngài xem ngài giống như đang đứng dưới bức tường nguy hiểm, khó mà tự bảo vệ mình! Vậy mà còn nghĩ đến cứu người khác? Ngài đã quên Bệ hạ trước đó đã trọng phạt những kẻ buôn lậu thế nào rồi ư?"
Sau khi Đinh thị nói như vậy, tình thương nữ nhi của Tô Hồng Mông lập tức vơi không ít, ông ta hậu tri hậu giác toát mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, đây không phải là một vụ án nhỏ!
Hiện tại Bệ hạ đang rất quan tâm đến mấy tên buôn lậu, đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu như Lạc Vân thật sự bị định tội, ông ta thật sự sẽ đi theo ăn dưa lạc.
Làm không tốt, tên tuổi cũng bị biển thủ theo.
Sau nghĩ nghĩ ngợi, sống lưng ông ta đổ mồ hôi lạnh, tâm tư muốn dùng quan hệ để tìm người sắp xếp mọi chuyện đều bị chôn vùi.
Nhưng nữ nhi chưa xuất gia đã bị bắt, một đại gia trưởng như ông ta không thể không lộ diện, chỉ đành cắn răng bước vào.
Gặp phủ doãn đại nhân, Tô Hồng Mông đầu tiên là xụ mặt mắng chửi Tô Lạc Vân, sau đó nói với phủ doãn đại nhân, gia môn bất hạnh, đại nữ nhi này trời sinh không thể bớt lo, chỉ vì mắt bị mù ngoài ý muốn, cảm thấy cả nhà đều mắc nợ nàng, tác thiên tác địa.
Lúc trước nàng đã ầm ĩ đòi rời đi tự mình mở cửa hàng, giờ đây không tuân theo quy củ gây ra đại họa, khiến người làm cho như ông ta không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Gia môn bất hạnh, nếu nàng thật sự phạm tội, ông ta mời đại nhân làm chứng, ngay tại trên công đường quân pháp bất vị thân, tuyệt tình phụ tử, kiên quyết sẽ không vì nàng mà thiên vị.
Quân pháp bất vị thân: Pháp luật của vua không thiên vị bất kỳ ai.
Lời nói này khiến phủ doãn nghe được mà liên tục gật đầu, nhìn thấy Tô Hồng Mông nước mắt lưng tròng, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cũng âu sầu trong lòng: Nhi nữ không thể bớt lo, quả nhiên đều do oan nghiệt của phụ mẫu từ kiếp trước!
Tô Lạc Vân trước khi nghe phụ thân nói, trong lòng còn có chút cảm động, coi là phụ thân lo lắng cho nàng, cho nên mới tới.
Sau khi nghe Tô Hồng Mông khẳng khái phân trần xong, Tô Lạc Vân đầu tiên là mặt không cảm xúc, tiếp đến là trào phúng cười một tiếng.
Đúng vậy, liên quan đến thanh danh tiền đồ của phụ thân, một nữ nhi mù như nàng thì coi là cái gì?
Lúc này, sau khi nàng nghe phụ thân nói như vậy, quả đấm một mực nắm chặt cũng chầm chậm mở ra, chỉ có thể toàn lực tự cứu chính mình, không thể dựa vào người khác, tức giận không giải quyết được vấn đề gì.
Một trái tim lạnh lẽo như vậy, liền coi thường rất nhiều chuyện.
Quang cảnh dưới mắt, thanh danh nữ nhi gia có giá trị gì? Nàng không cần phải lo trước lo sau nữa, trước hết phải nói cho rõ vụ kiện cáo trước.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân ngược lại vơi đi không ít lo lắng, nàng hít sâu một hơi, cũng không thèm giậm chân mắng chửi Tô Hồng Mông, chỉ nói với phủ doãn đại nhân: "Xin đại nhân minh giám, nhũ hương này hoàn toàn không phải nữ nhân vừa mua, mà là quà tặng của người khác, nên tính như thế nào?"
Phủ doãn nhíu mày: "Quà tặng của người khác?"
Tô Hồng Mông nghe vậy cũng chau mày, nghiệt chướng này! Dù có bịa ra lý do thoái thác thì cũng phải đáng tin cậy, nhũ hương là thứ quý giá như vậy, ai lại dám tặng cho người khác? Huống hồ gì còn là một hạt lớn như thế, có thể so với cống phẩm, lai lịch sao có thể vừa?
Sớm biết nàng sẽ liên lụy tới cả nhà, lúc trước nên thật sự đưa nàng vào miếu am cho xong việc!
Tô Lạc Vân không chút hoang mang, mở miệng nói: "Hạt nhũ hương mà đại nhân thu lại có đóng ấn bên trên, có phải hàng lậu hay không, đại nhân xem là biết..."
Lần trước lúc dùng đến số hạt đó, mắt có để ý đến, cố ý giữ lại mặt có đóng ấn của khố phòng phủ Thế tử.
Quý phủ, những vật quý giá khi đưa vào kho sẽ đóng ấn làm chứng, nếu có hạ nhân tay chân không sạch sẽ, có bán đi thì cũng có thể tìm được bằng chứng.
Chỉ cần nàng chứng minh thứ này đã được đưa vào phủ Thế tử, liền có thể chứng tỏ không phải hàng mua từ đám buôn lậu.
Về phần phủ doãn đại nhân, sau khi nhận ra, ông ta cũng đoán ra được đây chỉ là cuộc trao nhận riêng tư, nhận định là Thế tử đa tình, thưởng cho cô nương thương hộ xinh đẹp.
Nếu như phủ doãn hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, hoặc đến đây dừng lại, hoặc là tự mình âm thầm phái người hỏi thăm Thế tử.
Hàn Thế tử vui vẻ nhận, tất nhiên là chuyện tốt nhất, cùng lắm là nhờ gửi nguyên liệu tại Sấu Hương Trai, mua bán một hồi, đổi lại ngân lượng.
Còn nếu Thế tử không nhận, có muốn giáo huấn nàng cũng không sao. Nàng nhân lúc ủy khuất cũng có thể thương tâm thút thít một trận, đào ra dáng vẻ hồng trần, nói với đại nhân, Thế tử đã nói vậy thì vậy, nàng vốn dĩ không thể giải thích được, hoàn toàn chấp nhận.
Cứ như vậy, Thế tử trở thành trêu chọc người ta mà không nhận nợ, còn mình thì bị bội tình bạc nghĩa.
Nếu là như vậy lại càng tốt hơn. Dù sao chỉ cần phủi sạch hiềm nghi mua bán hàng lậu, tránh tai ương lao ngục, coi như nàng nói mình mua từ chỗ tên trộm cướp đồ của phủ Thế tử cũng không quan trọng.
Luật lệ Đại Ngụy, mua đồ của người trộm cướp, tang vật sung công, phạt tiền gấp ba.
Số tiền này, nàng có bán nhà cửa bán cả đất cũng không bỏ ra nổi.
Nhưng nếu có thể dùng tiền bạc để giải quyết, nàng căn bản không muốn làm phiền Thế tử quý nhân đến làm chứng, càng không có ý định phí sức giữ gìn thanh danh, chứng tỏ mình oan uổng.
Nàng tự hỏi rõ ràng, không thẹn với lương tâm của mình, nhưng trúng phải Bắc Trấn Thế tử, thanh danh có lẽ tẩy không sạch.
May mắn nàng không phải lấy chồng, không cần lo lắng tương lai phu quân hổ thẹn, cứ như vậy dùng bạc kết thúc trận kiện cáo ầm trời này, nàng cũng tranh thủ thời gian dọn nhà rời đi, phủi sạch liên quan với Bàn Tơ động.
Phủ doãn kia nghe lời nói đó, coi là thật, cầm kính Âm Dương đồi mồi lên, soi kỹ ấn đóng trên hạt nhũ hương kia.
Cứ thế soi xét, đây không phải là dấu ân của phủ Bắc Trấn Thế tử sao!
Phủ doãn đại nhân dời kính, lại nhìn nữ tử duyên dáng đang quỳ dưới bậc thang, lập tức giật mình.
Loại hạt quý giá này, há lại tùy tiện tặng người khác?
Thì ra bản án hàng lậu này vậy mà lại là cuộc trao nhận riêng tư của đôi nam nữ! Bắc Trấn Thế tử kia đúng thật là không chọn, ngay cả một nữ mù cũng không chịu tha!
Nhưng nữ tử này quả nhiên là mỹ mạo phi phàm, nếu như cùng nàng có chút chuyện tình phong nguyệt, cũng có thể hiểu.
Chỉ là... Lúc phủ doãn đại nhân nhìn Tô Hồng Mông sắc mặt như củ cải xanh kia, lại thở dài một tiếng.
Vị Tô lão gia này tốt xấu gì cũng coi như là người có tốt, vậy mà đích nữ trong nhà lại lôi ông ta vào chuyện bực mình thế này.
Bắc Trấn Thế tử kia là một tên không ra gì, làm sao có thể thật lòng đối đãi với một nữ mù thương hộ? Đừng nói làm thê, ngay cả làm thϊếp cũng không được không phải sao?
Bây giờ chuyện đã thành ra thế này, nếu như bên phủ Thế tử kia không nhận, e rằng sắc mặt có chút khó coi...
Tô Hồng Mông cũng không ngờ rằng, đại nữ nhi luôn làm việc cẩn thận thế mà lại có dính líu đến một công tử phng đãng như Bắc Trấn Thế tử.
Bất cứ khi nào nàng qua lại với công tử của phủ trạch phú quý, đều phải coi lại bản thân nàng!
Nhưng trêu chọc một tên rượu túi gói cơm Hàn Lâm Phong này là vì cái gì?
Chẳng lẽ nàng không nghe nói, Hàn Lâm Phong lúc trước đắc tội với thiên kim phủ Lỗ Quốc công, gây ra chuyện cười sao?
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Mông thật sự bị sắp bị tức giận đến ngất đi. Cũng không đợi phủ doãn đại nhân đi kiểm chứng, ông ta đã tiến tới muốn cho nữ nhi đang quỳ trên mặt đất một cái tát thật mạnh.
Gia môn bất hạnh! Ông ta nếu không đánh chết nghiệt chướng này, thật sự khó mà xả được cơn tức giận trong lòng!
Nhưng bàn tay giơ cao chưa kịp đưa xuống đã lập tức bị một bàn tay như kìm sắt nắm lại.
Tô Hồng Mông đau đến "ai u" một tiếng, lúc quay đầu nhìn sang, bắt gặp một nam tử tuấn mỹ mũi cao mày rậm không biết từ lúc nào đang đứng sau lưng, nắm chặt lấy tay ông ta.
"Ai u, mau buông tay! Ngươi... Ngươi là người phương nào?" Tô Hông Mông đau không chịu nổi, hơn nữa ông ta đang bị nam tử cao lớn kia xách lên, không khỏi nhón chân muốn thoát ra.
Không đợi nam tử kia nói chuyện, phủ doãn đại nhân đã đứng lên, kinh ngạc nói: "Thế tử gia, ngài... sao lại tới đây?"
Tô Lạc Vân dù không nhìn thấy người, nhưng mũi đã ngửi thấy hương của phấn nàng điều phối riêng cho Thế tử, cũng kinh ngạc cực kỳ.
Hắn... sao lại tới đây?
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong buông lỏng tay Tô Hồng Mông ra, mở quạt xếp, vừa phe phẩy vừa thản nhiên nói: "Nghe nói trong kinh thành mới có quy định mới, muốn tặng đồ cho người khác là phải tới quan phủ báo trước. Hôm nay rảnh rỗi, liền tới nơi này ngồi một chút, tìm phủ doãn đại nhân uống một chén trà."
Bởi vì đã phải xử trí mấy chuyện say rượu bên đường, quấy phá cửa hàng, phủ doãn đại nhân đối với vị công tử ca hoàng tộc không ra gì này rất quen thuộc.
Ông ta mặc dù xem thường vị gia này, nhưng vẫn phải tỏ vẻ, chỉ xông đến Hàn Lâm Phong chắp tay nói: "Thế tử, ngài đã ở đây, hạ quan thật sự có việc muốn ngài xác nhận một chút, nếu ngài đã tới, ta cũng không phải phái người đi mời ngài nữa... Người đâu, ban ghế cho Thế tử ngồi!"
Hàn Lâm Phong cũng không khách khí, đặt mông ngồi lên ghế công sai dọn tới, mạn bất kinh tâm nói: "Ta sáng nay vốn là chuẩn bị đi ra ngoài. Kết quả gặp phải Tô công tử khóc đến gõ cửa, nói rằng tỷ tỷ bị oan khuất, cầu xin được quản sự phủ thượng ta làm chứng. Ta tình cờ trực tiếp gặp cậu ta, liền nghe ngóng ngọn nguồn. Hình như hạt nhũ hương quản sự phủ thượng ta gửi tại Sấu Hương Trai đã gây họa. Ta vốn dĩ cũng không cần đến đây, nhưng quản sự lại nói, đã có người báo quan, nói rõ liên quan đến trọng đại. Một quản sự như hắn đến đây, chỉ sợ sẽ bị lão quan gia phán thành thông đồng với thương nhân, trộm cắp đồ từ khố phòng đem bán, xin ta tới xem một chút, làm nhân chứng, cũng tránh dông dài sau này."
Mạn bất kinh tâm: thong thả, không để ý.
Phủ doãn nghe hắn nói vậy, chỉ cười làm lành nói: "Quản sự quý phủ đã quá lo lắng, nếu thật sự là đồ mà phủ thượng gửi tại cửa hàng, ngài viết phong thư chứng minh là được, cần gì phải tự mình đi một chuyến?"
Hàn Lâm Phong uống một ngụm nước trà, tiện thể nhìn sang nữ tử nhỏ yếu đang quỳ trên mặt đất.
Hắn đương nhiên biết mình không cần tới đây, thế nhưng sau khi nghe Tô Quy Nhạn khóc lóc kể lể, nghĩ một hồi vẫn là đích thân đến.
Thời điểm vừa mới bước vào cửa, trùng hợp nghe được vị Tô lão gia kia khẳng khái phân trần, ngay đoạn quân pháp bất vị thân kia.
Cô nương đang lẻ loi trơ trọi quỳ gối trên công đường kia rõ ràng không được tự nhiên. Mặc dù nàng đang cúi đầu, nhưng lưng lại cố gắng dựng thẳng, duy trì lấy tôn nghiêm còn sót lại của mình.
Lúc người nàng gọi là phụ thân kia nắm vuốt hô to phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt, nắm đấm rất chặt bên người nàng tựa hồ có chút run rẩy.
Là sợ hãi? Nếu không phải, như vậy thì chỉ có thể là thương tâm cùng phẫn nộ.
Một khắc này, chỉ một bóng lưng, lại khiến cho nguời ta chua xót vô tận.
Hàn Lâm Phong trên đường tới đây, kỳ thật có sinh ra chút hối hận, cảm thấy mình vẽ vời thêm chuyện, cô nương kia đã không vui vẻ gặp hắn, hắn cần gì phải đến.
Nhưng cho đến khoảnh khắc Tô Hồng Mông không phân tốt xấu, giơ tay định đánh người, Hàn Lâm Phong lại cảm thấy may mắn – may mắn hôm nay hắn đã tới, nếu không con người lạnh lùng kia không phải sẽ phải chịu đau khổ sao?
Trong dòng suy nghĩ miên man, hắn siết cánh tay Tô Hồng Mông đang chuẩn bị đánh xuống. Thoáng một cái, Hàn Lâm Phong đột nhiên không kìm lòng được, thậm chí còn cố ý dùng sức, khiến Tô Hồng Mông đau đến kêu lên.
Khi Hàn Lâm Phong xuất hiện, cảnh tượng trở nên rất vi diệu.
Mặc dù hắn là một Thế tử nhàn tản, nhưng là hậu duệ hoàng tộc có thể ra vào hoàng cung, là dòng dõi của Thánh Đức tiên Hoàng đế. Hoàng đế thỉnh thoảng ban thưởng cho hắn, lấy đó làm kính trọng đối với tiên Hoàng.
Hạt nhũ hương thượng phẩm có trong phủ Thế tử, không có gì kỳ lạ.
Định Bội sau khi theo Tô Hồng Mông vào, vẫn một mực đứng ở cạnh cửa công đường xem náo nhiệt.
Mới đầu lúc nghe Tô Lạc Vân lôi Bắc Trấn Thế tử ra, Đinh Bội thật sự vui mừng, nha đầu chết tiệt kia nếu như tầm nhìn thiển cận, thật sự bị tay ăn chơi chỉ có bề ngoài này lừa gạt... Vậy là quá tốt rồi!
Chỉ là nha đầu này rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, không hiểu tâm tư gia môn, món quà tặng riêng tư này, sao có thể để trên mặt bàn được?
Phủ Thế tử kia nếu như làm chứng cho nàng, chẳng phải Hàn Thế tử đang ngồi vững đó thật sự coi trọng nữ mù thương hộ sao? Có mất mặt hay không? Chỉ cần Thế tử kia không ngốc, có lẽ sẽ không nhận.
Đinh Bội cảm thấy Tô Lạc Vân lần này coi như có tẩy thoát được tội danh, nhưng cũng sẽ thối mất thanh danh. Nếu Tô Hồng Mông cũng cảm thấy mất mặt, nha đầu này nói không chừng sẽ bị trục xuất về quê, thậm chí bị ép vào miếu am cắt tóc.
Nhưng vạn lần không ngờ tới, Bắc Trấn Thế tử gia vậy mà lại thiếu thông minh, cũng không sợ mất mặt, vội vàng chạy đến làm chứng cho Tô Lạc Vân.
---------------HẾT CHƯƠNG ---------------