Đây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất.
- Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy?
Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc:
- Định chế tạo bom à?
- Không, em đang...
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn.
- Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi.
- Trong bao lâu?
- Ba ngày thôi.
Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ.
- Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại ông sếp của anh thôi.
- Em biết.
- Đừng ủ ê như thế - Anh dùng ngón trỏ mơn nhẹ
trên môi tôi - Em đang làm chồng mình mất hết ý chí đấy.
Một nụ hôn nồng nàn từ anh đủ khiến mọi bực dọc trong tôi tan biến. Eric luồn tay thật sâu vào tóc tôi rồi giữ nguyên ở đó. Lần nào anh ấy cũng thế. Và tôi thì không hiểu tại sao.
Xếp xong mấy bộ quần áo, tôi đóng chiếc vali rồi tiễn anh ra cửa. Có lẽ đây chính là cơ hội tốt để tìm hiểu những thứ anh ấy luôn giấu kỹ trong chiếc rương để dưới giường. Tại sao chồng tôi lại cố tình gìn giữ nhật ký của một cô gái nào đó? Giữa cô ấy và ảnh thật ra có quan hệ gì? Lẽ nào Hải Oanh là người yêu trước đây của anh ấy. Nhưng dù vậy cũng đâu cần phải giấu tôi.
Sau khi hôn tạm biệt chồng và đợi chiếc xe của ảnh chạy đến cuối con đường, tôi mới vội vàng quay vào trong. Khóa cánh cửa phòng ngủ một lần nữa, tôi nhẹ nhàng lôi chiếc rương dưới gầm giường ra. Eric luôn giấu chìa khóa dưới chậu Tử la lan trên bàn. Một lần anh ấy đã vô tình để tôi nhìn thấy.
Cầm xấp giấy đã ố màu lên, tôi lỡ tay đánh rơi túi hồ sơ cũ kĩ. Từ trong đó bỗng lộ ra tờ giấy vẽ hình một chàng trai lạ. Một con người sở hữu đôi mắt hết sức hiền lành và nụ cười vô cùng gần gũi.
Bên trong túi còn có hai mặt dây chuyền giống nhau như đúc. Tôi đặt nhanh những trang nhật ký xuống đất rồi vội vàng cầm chúng lên xem. Bên trong mặt dây chuyền thứ nhất là hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp. Cặp mắt long lanh đong đầy nỗi buồn của cô đột nhiên lại gây cho tôi cảm giác bâng khuâng khó tả. Lẽ nào đây chính là chủ nhân của những trang nhật ký kia ?
Đóng lại mặt dây chuyền thứ nhất, tôi tiếp tục xem đến cái thứ hai. Lại là một tấm hình khác của chàng trai lúc nãy. Chắc họ yêu nhau vì tôi không thấy bạn bè đeo dây chuyền cặp bao giờ. Giải đáp ọi thắc mắc dường như chỉ còn biết trông cậy vào những trang nhật ký. Cẩn thận đặt lại mọi thứ vào trong túi, tôi lặng lẽ quay sang xấp giấy đã hoen ố.
Chỉ cần xem kỹ thời gian được ghi trong mỗi trang giấy sẽ có thể hệ thống tất cả chúng lại. Sự hồi hộp không biết từ lúc nào đã xâm chiếm cả con người tôi. Dẫu biết việc xem trộm bí mật của Eric là không nên. Nhưng tôi thật sự không thể tiếp tục phớt lờ những nghi vấn, ngờ vực trong lòng thêm phút nào nữa.
- Tha lỗi cho em
"Ngày //
Tôi từ tốn lật tờ báo sang trang bên kia khi chiếc xe buýt rẽ nhanh vào con đường bên phải. Bốn năm liền sống chung với tiếng còi inh ỏi và những cú thắng gấp đã rèn luyện cho tôi thái độ ung dung này. Tấm hình be bé bất ngờ xuất hiện ở góc phải khiến trái tim tôi như reo lên mừng rỡ. Hôm nay hẳn là một ngày may mắn. Khó lắm mới tìm được một mẩu tin có liên quan đến anh ấy.
Chuyển sang trang giải trí, tôi bắt gặp tấm hình cực lớn của chàng ca sĩ đang có tiếng trong giới âm nhạc. Không tuần nào mà báo chí không nhắc đến anh ta.
-
Tối qua là đêm live show của ảnh - Đứa bạn ngồi kế bên thì thầm - Nghe nói cháy vé từ mấy tuần trước khi diễn.
Chị hai rất ngưỡng mộ người này. Chị ấy khen anh ta hát hay và phong độ. Còn tôi thì chỉ để ý đến những tai tiếng bị phanh phui trên báo.
- Bạn có muốn lấy tấm hình đó mang về cho chị Hải Yến không, khi nào đọc xong mình sẽ cắt ra cho
Tôi khẽ gật đầu trong khi tâm trí đang nghĩ ngợi về một điều khác.
Tại sao báo chí lại ít nhắc đến em trai của anh ta như thế?"
"Ngày //
- Hải Oanh, Hải Oanh...Em xem chị vừa tìm được cái gì nè.
- Từ từ, để em xem...Mỹ phẩm Ngọc Dung tìm người đại diện cho sàn phẩm mới? - Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của chị - Chẳng phải Võ Tú Nhi...?
- Nghe nói sức khỏe cô ấy gần đây không được tốt.
- Đừng nói với em là chị tính...
- Điều kiện dự tuyển rất đơn giản. Tuổi từ đến , biết tiếng Trung quốc. Chiều cao và cân nặng không đề cập. Phỏng vấn trong một ngày duy nhất.
- Hải Yến, chị định làm việc cho cái nhà đó thật sao? - Tôi chịu hết nổi nên ngắt lời.
- Em cũng biết chị mong được gặp Thế Anh lâu lắm rồi mà. - Vẻ mặt chị ấy xìu xuống - Đây quả là cơ hội trời ban cho...
- Nhưng chị đâu có biết tiếng Trung quốc?
- Em có thể chỉ cho chị. Còn đến một tháng mới hết hạn mà.
- Chị không thấy chuyện này có chỗ rất kì quặc sao. Tìm người đại diện ai lại bỏ qua tiêu chí về chiều cao và cân nặng chứ?
- Có thể sản phẩm lần này không cần những thứ đó. - Chị bắt đầu nắm lấy cánh tay tôi và nài nỉ - Hải Oanh, coi như em giúp chị lần này được không?
Tôi nhíu mày lật qua lật lại tờ giấy xem có còn thông tin nào khác không. Chị hai không xấu nhưng cũng chẳng đẹp bằng ai. Có lẽ không đến lượt người ta chọn chỉ làm người đại diện đâu. Hơn nữa, học tiếng Hoa trong vòng một tháng thì chẳng biết tới đâu. Dạy cho chị ấy để chỉ khỏi tiếc rẻ. Vì nghĩ vậy nên tôi mới ậm ừ đồng ý.
Kể từ hôm nhặt được tờ rơi, Hải Yến gác hết chuyện đi làm qua một bên để chuyên tâm học tiếng Hoa. Chị ấy tiến bộ nhanh đến nỗi tôi bắt đầu lo lắng. Nhưng ý nghĩ trên đời còn cả khối người xinh đẹp hơn chị lại giúp tôi lấy lại chút an tâm.
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống bên bệ cửa sổ.
Tôi tự ngắm mình trong gương, ngắm nhìn mặt dây chuyền bằng đá sáng lấp lánh trên cổ.
Mới đó mà đã năm.
Nếu được gặp lại, con người đó liệu có còn nhận ra tôi? Anh ta chắc chưa bao giờ nghĩ đến việc có một cô gái xa lạ đang ngày ngày dõi theo tin tức của mình trên mỗi trang báo. Tại sao tôi phải đeo mãi sợi dây cũ kĩ từ một người không hề quen biết?
Tại sao, tại sao ngày ấy anh lại ném nó vào người tôi chứ?
Tôi khẽ thở dài trước khi đặt sợi dây chuyền xuống bàn một cách thô bạo. Ngày mai Hải Yến đi phỏng vấn, phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị ấy mới được.
Nỗi buồn vô hình cứ thế nhấn chìm cơ thể tôi vào bóng tối. Xen lẫn đâu đó là tiếng nhạc du dương năm nào:
Em vừa khóc vừa nói với anh rằng: Chuyện cổ tích đều là lừa gạt. Anh không thể là hoàng tử của em. Nhưng có lẽ em đã không hiểu. Khi em nói sẽ yêu anh mãi mãi, bầu trời ánh sao của anh như bừng sáng"
"Ngày //
Tôi với tay cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên xem. Đã giờ rưỡi. Vậy là mình trễ mất hai tiếng rồi. Chị Hải Yến có lẽ rời khỏi nhà từ đời kiếp nào.
Tôi tiếp tục mò mẫm để tìm kiếm sợi dây chuyền để trên bàn...Nhưng nó đã không còn ở đó. Sợi dây chuyền của tôi đã biến mất.
Đối với em, nhà họ Võ chỉ là tai họa. Nhưng đó lại là tất cả đối với chị. Xin lỗi vì đã nói dối em. Chị hứa sẽ trả sau khi xong việc.
Dòng chữ ngay ngắn của chị khiến tôi đánh rơi tờ quảng cáo xuống đất. Hình ảnh sợi dây chuyền lập tức hiện lên trên trang phía sau, trang giấy mà Hải Yến cố tình che giấu. Chị ấy không hề biết sợi dây ấy quan trọng và ý nghĩa với tôi như thế nào.
Một tình cảm điên rồ và vô vọng. Làm sao tôi dám chia sẻ nó với bất cứ ai khác?
Đúng mười hai giờ, chị tôi xuất hiện. Vẻ hớn hở trên mặt lập tức biến mất khi chị thấy tôi đang ngồi đợi bên bàn.
- Hôm nay em không đi học sao?
Tôi lặng im ngồi quan sát người chị khờ khạo của mình trong vài giây mới hỏi bằng một giọng trầm trầm quen thuộc:
- Sao chị không hỏi em?
- Chị sợ em sẽ từ chối - Hải Yến rụt rè đặt sợi dây chuyền xuống trước mặt tôi rồi lùi ra xa thật nhanh - Em có quyền giận chị nhưng chị chỉ không muốn để mình phải hối hận...
- Nếu muốn bước vào căn nhà đó thì em đã không đợi đến bây giờ.
Tôi thở dài để giấu đi nỗi thất vọng đang chực tràng nơi khóe mắt.
- Chị biết em không muốn có bất cứ liên hệ gì với gia đình đó. Nhưng xin em, hãy nghĩ đến mơ ước của chị, dù chỉ một lần thôi...
- Chẳng lẽ chị không hề thắc mắc tại sao tìm người làm đại diện lại phải có sợi dây chuyền đó ư? Em thấy chuyện này chẳng bình thường chút nào hết.
- Có hàng trăm người cùng đeo nó nhưng chỉ mình chị biết hát bài hát đó nên mới được chọn.
- Được chọn? - Tôi nắm chặt lấy cạnh bàn để không bị ngã khỏi ghế - Người ta chọn chị rồi sao? Vì cái gì mới được chứ?
- Chỉ có chị hát được bài hát mà họ yêu cầu. Cái bài em vẫn thường hát lúc còn ở nhà.
- Lúc đầu là sợi dây chuyền, bây giờ lại đến bài hát - Tôi không thể ngăn mình đừng lẩm bẩm - Thật ra họ đang âm mưu việc gì?
- Em có nghĩ là mình đang phức tạp hóa mọi chuyện không?
- Chị đừng bao giờ đến đó nữa. Em năn nỉ đó. Mình hãy dọn tới chỗ khác đi, chỗ nào càng xa nơi này càng tốt.
- Em đang lảm nhảm gì vậy?
- Nghe lời em đi. Việc này chắc chắn còn có bí mật khác.
- Chị sẽ không đi đâu hết - Hải Yến bất ngờ vùng khỏi tay tôi - Việc em sợ hãi không dám tìm gặp người ta không có nghĩa là chị cũng phải như vậy. Chị có quyền tự quyết định cuộc đời mình.
- Chị lại lái vấn đề đi đâu vậy? Em chỉ lo cho sự an toàn...
- Lo cho tự ái của em thì đúng hơn.
- Hải Yến, dừng lại nghe em nói đi. Chị HẢI YẾN !!!!
...