Ngày //?
Nghĩa là ngày tiếp theo của bữa tiệc. Còn cả trang ở trên. Trong đó chỉ có thể đề cập đến những điều xảy ra trong ngày / mà thôi. Tôi mừng rỡ cầm tờ giấy lên xem và tiếp tục bị cuốn vào câu chuyện:
"...Em không tệ như những gì em vẫn nghĩ đâu"
- Trời ơi!
Tại sao ông trời lại để ình hụt hẫng như thế? Cái tôi có chỉ là "trang tiếp theo của trang tiếp theo", hic. Cố gắng nén lại tiếng thở dài, tôi dựa lưng vào thành giường và đọc tiếp:
"Một tiếng hét khác lại vang lên nghe rất gần.
- Cô tư! - Eric bỗng đứng bật dậy và lao như bay khỏi phòng.
Tôi lập tức đuổi theo mà không hiểu vì sao hay đơn giản chỉ là một phản xạ của trí tò mò.
Tiếng kêu cứu càng lúc càng rõ dần. Tôi thoáng nhìn thấy một bóng người chạy vụt vào căn phòng trước khi Eric kịp đến. Trong đó tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ. Tôi không dám đi sâu vào trong mà chỉ đứng ở mé cửa.
- Bỏ cô ấy ra.
- Thằng đê tiện, mày dám đánh tao à?
Trong một tích tắt nào đó, tôi nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụt qua nên hét lên:
- Dao, hắn rút dao đâm anh kìa.
Khi Eric vừa quay lại cũng là lúc người đàn ông cầm dao găm xông đến, hướng đâm thẳng vào tim. Với những cử chỉ nhanh nhẹn, anh ấy liền bước ngang chân phải lên rồi xoay người tung chưởng phải vào tay cầm dao, chân phải đá độc cước vào ngực hắn. Ngay lập tức, người đàn ông gần như ngã lăn trên mặt đất.
Đèn trong phòng bật sáng khi Văn Kỳ đột ngột xuất hiện với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
- Chuyện gì xảy ra ở ... - Anh nghẹn lời khi thấy Tú Nhi đang nằm khóc lóc dưới nền nhà
- Thế Anh - Người đàn ông dưới đất ôm ngực đứng dậy - Phần thưởng mà anh nói là thế này sao?
Thoát khỏi tư thế khoanh tay bàng quang, Võ Thế Anh liền làm mặt lạnh, xông đến đấm vào mặt bạn mình một cú thật mạnh
- Thằng khốn, tao có nói cho phép mày đụng đến nó sao?
- Quái vật, mày làm gì ở phòng chị tao thế? - Cô gái lúc nãy bỗng chỉ tay vào mặt tôi hét lớn.
Nhận ra là mọi người đang kéo đến rất đông, tôi vội vàng tìm cách lẩn trốn nhưng đã muộn.
- Muốn chạy à? - Cô ta bất ngờ túm tóc tôi, giật mạnh.
Đau quá nên tôi phải nương người theo cô ấy. Nhưng càng cố tránh thì người con gái đó lại càng hung bạo. Cả da đầu như muốn tróc ra khiến tôi ứa nước mắt.
Không ai nói gì mà chỉ biết chỉ trỏ và xì xầm.
- Xin cô đừng làm thế. - Eric nắm chặt lấy cổ tay cô ta nhưng lại nói với giọng như nài nỉ - Việc này không liên quan tới Hải Oanh.
- Anh quen biết nó à?
- Cô ấy là người giúp việc mới trong bếp.
- Không thể được. Nhà ta đời nào lại thuê một con quái vật như thế? Nhất định là nó lợi dụng chị tôi không thấy đường để vào làm loạn.
- Khi chúng tôi...
- Đủ rồi - Văn Kỳ bỗng cất giọng lạnh nhạt.
Sau một hồi dỗ dành và an ủi, anh ấy mới giang tay ôm lấy Tú Nhi rồi nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất.
- Liệu mà tìm cách giải thích với ba vì em sẽ không để yên đâu.
Vừa dứt lời thì lạnh lùng mang em gái bỏ đi mất. Những người đứng ngoài cửa không ai dám cản đường mà vội vàng lùi hết qua một bên.
- Mày chưa xong với tao đâu - Cô gái hung dữ hất tay Eric ra rồi hối hả chạy theo anh trai.
Đêm tồi tệ trôi qua như thế. Nhưng mọi thứ có vẻ không mấy tồi tệ với tôi vì ít ra cũng biết thêm được hai điều. Thứ nhất, anh em nhà họ Võ sinh sống với nhau không được hòa thuận ấy. Thứ hai, thì ra cô gái xinh đẹp nhất trong gia đình bị mù"