"Ngày //
Đã là tết. Mình được nghỉ một tháng trước khi bắt đầu công việc mới.
Vé máy bay thì đã mua rồi, tiền cũng rút ra hết. Không còn đường nào để lui nữa.
Sẽ không còn lí do nào để họ có thể chà đạp hay cười nhạo tôi. Thế Anh, Văn Kỳ, Tú Nhi, Ánh Tuyết...Món nợ của anh em các người với gia đình tôi đã đến lúc phải trả..."
Cô ấy lại muốn làm gì? Hải Oanh giận đến phát khùng rồi sao? Tôi hối hả lật nhật ký của Eric ra xem có tìm ra chỗ nào liên quan hay không. Bỏ qua những trang nhòe nước, tôi bắt gặp một đoạn không ngày tháng nhưng có nội dung như sau:
"...Chậu Tử la lan Hải Oanh để lại đã rụng hết những bông hoa màu tím nhạt. Biết cây rơi vào trạng thái ngủ nên ngày ngày mình vẫn tưới nước và chăm sóc cẩn thận.
Mỗi ngày lại có vài chiếc là già lặng lẽ rơi xuống. Mình chờ hoa thức giấc như chờ cô ấy quay lại. Không có Hải Oanh, bầu không khí ở đây thật trống trãi.
Khi nào hoa nở, anh sẽ nhìn thấy em!
Lời hứa như nguồn động viên, khích lệ tôi vượt qua những ngày đầu năm cô đơn vắng lặng. Em có ý gì khi nói rằng " Lúc hoa nở hết và có dấu hiệu cần nghỉ ngơi thì nên cắt bỏ cây đến tận gốc để tạo điều kiện ầm mới đâm chồi. Giống như em, phần nào xấu thì phải cắt bỏ"
Làm gì thế, cô bé của anh?..."
"...Điện thoại em cả tháng nay không bật. Hai nụ hoa đã nhú ra những cánh tím của sự nhớ nhung mà em thì vẫn biệt tích. Tôi nhớ em, trông đợi em trong quay quắt...Hải Oanh, em ở đâu?"
Cô ấy làm anh phát điên. Anh trồng cả một vườn Tử la lan trong nhà phải chăng cũng vì cô gái đó? Nước mắt tôi bất ngờ rơi xuống làm nhòe thêm trang giấy.Cái chậu nhỏ Eric để trên bàn suốt mấy năm qua chẳng lẽ cũng là vật do Hải Oanh để lại?
- Anh yêu hoa và cũng yêu em.
Câu nói tưởng như đùa giỡn hóa ra lại là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa sự thật. Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi run rẩy lật sang trang tiếp theo, ngày //
"Một cô gái đội nón rộng vành và đeo khẩu trang kín mặt từ tốn bước qua cánh cổng. Bảo vệ cho cô ta vào sau khi kiểm tra thẻ nhưng mối nghi ngờ trong tôi thì chưa mất hẳn. Tại sao phải che chắn cẩn thận như thế? Sau khi phóng to màn hình để quan sát, tôi mới bàng hoàng nhận ra dáng người quen thuộc. Lý do "che mặt" của cô ta ngay lập tức trở thành điều dễ hiểu.
Giữa khu vườn xanh mát, chiếc áo trắng em mặc trông thật dịu dàng, tha thướt. Em đứng lặng giữa vườn nho và quay lưng về phía tôi. Cánh tay dài thon thả đang mân mê một chùm quả treo lủng lẳng trên giàn.
Tôi đã chạy như bay xuống cầu thang nhưng đến lúc chỉ còn cách em vài bước thì thứ gì đó lại níu lấy chân tôi. Gọi tên em với tất cả sự xúc động, tôi chỉ biết đứng ngây ra đó và chờ đợi. Rồi giây phút em quay lại cũng đến nhưng kéo theo đó nỗi thất vọng có thể dìm chết tôi dưới vực thẳm. Người con gái đang đứng trước mặt tuy rất giống nhưng lại không phải là Hải Oanh mà tôi chờ đợi.
- Xin lỗi cô...Tôi nhầm...
- Eric!
Tôi vừa buồn bã quay đi thì cô ấy bỗng cất tiếng gọi. Giọng nói êm ái không lẫn vào đâu được. Với nụ cười duyên dáng, cô ấy từ tốn giở chiếc nón trắng trên đầu ái tóc dài thỏa sức tung bay trong gió
- Đến anh cũng không nhận ra em sao? - Hải Oanh giấu hai cánh tay ra sau lưng rồi nhún vai cười bối rối.
Từ lúc quen biết nhau, đây là lần đầu tôi được thấy em cười. Nụ cười hồn nhiên, xinh xắn nhất thế giới. Em làm tôi chết lặng. Em khiến tôi ngợp thở. Và tôi chạy đến để ôm chầm lấy em trước khi kịp đắn đo về cái giá mà mình phải trả.
Nhưng em đã chẳng làm gì cả. Ôm chặt cơ thể em, hạnh phúc trong tôi như vỡ òa khi nhận ra hai cánh tay bé nhỏ cũng đang siết chặt quanh cổ mình.
- Em nhớ anh..."
Đây có vẻ là một cuộc đoàn tụ ngoài mong đợi của tất cả mọi người. Hải Oanh quyết định quên Văn Kỳ để bắt đầu với Eric rồi ư? Điều gì đã làm cô ấy thay đồi nhanh như vậy? May mắn mỉm cười với tôi khi nhật ký Hải Oanh cũng ghi lại ngày hôm đó: