Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

chương 13-2: bóng sói

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong sân bay ở thành phố S, có một chiếc phi cơ tư nhân đang chuẩn bị cất cánh.

Mạc Phi và An Cách Nhĩ lên cầu thang bước vào cabin, vừa vào trong liền nhìn thấy Mạc Tần và Thẩm Tuyển, Mạc Tần đang xem tư liệu, Thẩm Tuyển đang xài máy tính bảng, bấm gì đó.

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ nhìn mình với ánh mắt bất mãn, rõ ràng như là hỏi — Tại sao Mạc Tần cũng đi? Bóng đèn bự chảng!

Mạc Phi bóp bóp bả vai hắn, bảo hắn bớt giận.

“Boss, chú cũng đi hả?!” Mạc Tiếu đi phía sau Mạc Phi và An Cách Nhĩ cũng kinh ngạc.

Mạc Tần tiếp tục xem tài liệu, Thẩm Tuyển ngẩng đầu nói, “Ở đảo Nanh Sói có vài hạng mục xây dựng, lúc trước mời chúng tôi đầu tư, lần này tranh thủ đến khảo sát xem có tương lai không.”

Ở phía sau Mạc Tiếu, ba đứa nhóc hoan hô, còn có Oss ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng là ba đứa học sinh.

Ba học sinh này, người con gái là Lưu Cầm, cậu con trai cao gầy là Kiều Chấn, đứa mập mạp là Vương Hạo, Lưu Cầm theo nghệ thuật, còn hai cậu con trai học khoa chuyên Lý.

Lên máy bay, ba đứa đều kinh ngạc, đãi ngộ cho trinh sát tốt vậy hả? Không hổ danh là An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ chọn ghế thoải mái ngồi xuống, phi cơ rất nhanh liền cất cánh.

Mạc Tần rốt cuộc cũng xem xong tài liệu, ngẩng đầu.

Lúc này, Mạc Phi đang mở vali lấy áo lạnh, Mạc Tần nhìn Mạc Phi thất thần, sau đó ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ đang đánh giá mình.

Mạc Tần có chút xấu hổ, cúi đầu xem tiếp văn kiện, trong chốc lát lại nhướn mày, thấy An Cách Nhĩ vẫn còn đang nhìn mình.

Mạc Tần buông văn kiện, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu lại có ý kiến gì?”

Mạc Phi cũng ngẩng đầu, có chút khó hiểu.

An Cách Nhĩ bắt chéo chân, cầm ly trà lên, “Trông anh khá lo âu.”

Thẩm Tuyển nhìn Mạc Tần, quả nhiên không phải do mình nhìn nhầm, Mạc Tần hôm nay có chút vấn đề.

Oss ở bên cạnh nhấc tay, “Tôi còn nghĩ có mình tôi bị say máy bay.”

Roy liền vội vàng đưa cho hắn thuốc chống say.

An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Anh đi theo làm gì?”

Oss phẩy phẩy văn kiện trong tay, ý bảo An Cách Nhĩ vẫn chưa giúp phá vụ án của hắn.

“Với lại, các cậu đi bắt người sói, tôi tốt xấu gì cũng có thể giúp chút sức mạnh.” Oss vui tươi hớn hở.

Thẩm Tuyển kinh ngạc nhìn mọi người, “Các cậu đi bắt cái gì?”

Ba học sinh cùng đồng thanh nói, “Người sói!”

Cặp song sinh níu Mạc Tiếu hỏi, “Anh ơi, có người sói thiệt hả?”

“Khi trăng tròn sẽ biến thành sói?”

“Có người sói vậy có phải sẽ có quỷ hút máu không?”

“Người sói có ăn thịt người không?”

Thẩm Tuyển quay sang nhìn Mạc Tần.

Mạc Tần không nói chuyện, chỉ xem tiếp văn kiện.

Lúc đầu Mạc Phi cũng không hiểu, nhưng sau khi được An Cách Nhĩ nhắc nhở, hắn cũng hiểu Mạc Tần đã khác ngày xưa.

Với tính cách của Mạc Tần, nếu mượn phi cơ của hắn tới đảo Nanh Sói để bắt người sói, còn làm trễ mất mấy ngày của hắn, hắn nhất định sẽ quở trách bọn họ mấy câu! Ít nhất là khi nghe bọn họ nhắc đến hai từ người sói, Mạc Tần sẽ nhìn bọn họ với ánh mắt “Tụi bây là đồ ngốc”, nhưng lúc này Mạc Tần rất bình tĩnh, hoặc là nói… Bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại rất lo âu.

Mạc Tần cầm ly trà, uống một ngụm, chợt nghe An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Anh đã từng gặp người sói?”

“Khụ khụ…” Mạc Tần bị sặc, vừa vỗ ngực vừa nhìn An Cách Nhĩ.

“Lúc thiếu gia học trung học, mỗi lần nghỉ hè đều tới đảo Nanh Sói.”

Lúc này, Roy cầm khăn tới, thay Mạc Tần lau nước trà dính trên quần áo cho hắn.

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, nhìn như đã rõ.

Mạc Tần thở dài, quả nhiên ở trước mặt An Cách Nhĩ không có gì là bí mật.

Thẩm Tuyển khép máy tính bảng lại, rất có hứng thú, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thật sự có người sói tồn tại sao?”

Ba học sinh đều gật đầu.

Oss bảo bọn họ kể lại sự tình.

Mọi chuyện xảy ra chừng ba tháng trước, Lưu Cầm bọn họ đến đảo Nanh Sói du lịch.

Bọn họ đi bằng thuyền, quen biết một nhà nhiếp ảnh ở trên thuyền, tên là Cao Vân.

Cao Vân thích chụp những hiện tượng tự nhiên, hắn và Lưu Cầm bọn họ ngồi nói chuyện trong chốc lát, rồi cho bọn nhóc xem hình mình chụp, thành bạn bè của nhau. Cao Vân du lịch khắp nơi, chụp được rất nhiều ảnh kì lạ, cái gì mà nhà ma, rừng chết, cây thần… đủ loại ảnh chụp quái lạ.

Mà Cao Vân nói với ba đứa nhóc, hắn đến đảo Nanh Sói nhất định phải đến trấn Hồ Băng, hắn nói ở đó có người sói.

Lưu Cầm bọn họ nghe nói có người sói, liền nói muốn đi theo Cao Vân, vì thế, Cao Vân cùng ba đứa nhóc cùng nhau ở một khách sạn nhỏ gần trấn Hồ Băng.

Ngày đầu tiên, bọn họ đi trượt tuyết, ngày hôm sau thì đi xem chim, ngày thứ ba, Cao Vân vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của người sói.

Buổi tối ngày thứ ba, trời bắt đầu có tuyết rơi.

Khoảng hai giờ sáng, đang trong cơn mơ màng, điện thoại của Lưu Cầm vang lên, mở ra xem, phát hiện là Cao Vân gọi, nhưng điện thoại reo hai tiếng liền ngưng, gọi lại cũng không có ai nghe.

Lưu Cầm chạy đi gọi Vương Hạo và Kiều Chấn, ba người chạy đi gõ cửa phòng Cao Vân, gõ cả buổi cũng không thấy ai mở cửa, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.

Vương Hạo hỏi có phải là ra ngoài rồi không, vì thế ba người chạy xuống dưới đại sảnh khách sạn.

Lúc này, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, Kiều Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vươn tay chỉ về phía mặt hồ đóng băng, “Ở đó hình như có người!”

Ba người chạy tới cửa sổ, quả nhiên, xa xa trong mưa tuyết, hình như có một bóng người.

Ba người mở cửa, mạo hiểm lao ra trong gió tuyết, chạy tới bên hồ liền thấy cảnh tượng mà Lưu Cầm đã phác họa lại — Một người sói, kéo một người đàn ông, rời khỏi hồ băng, hướng về phía cánh rừng xa xa.

Mà người bị kéo, chính là Cao Vân.

Lưu Cầm bọn họ muốn mạo hiểm đuổi theo, nhưng chưa đặt chân lên mặt băng đã bị mấy nhân viên trong khách sạn đuổi theo túm lấy, nói hành vi của bọn họ chính là tự sát.

Quay lại khách sạn, Lưu Cầm bọn họ đều bảo nhân viên khách sạn báo cảnh sát, nói Cao Vân bị người sói bắt.

Nhân viên khách sạn chê cười bọn họ, nói người sói chỉ là truyền thuyết.

Lưu Cầm bọn họ cãi cọ, xác của Cao Vân bị người sói tha đi, chính mắt bọn họ nhìn thấy.

Nhưng kì lạ nhất là, nhân viên trong khách sạn không ai nhớ Cao Vân là ai, trong bản ghi chép cũng không có tên người này.

Cuối cùng quản lý khách sạn cũng bó tay ba đứa, cầm chìa khóa lên mở cửa phòng của Cao Vân.

Trong phòng rỗng tuếch, không có kiện hành lý nào, cũng không có dấu hiệu từng có người ở.

Quản lý nói với bọn họ, căn phòng này căn bản không có ai mướn.

Cứ như thế, ngoại trừ ba người ra, chẳng có ai nhớ Cao Vân là ai, hắn giống như chưa từng tới trấn Hồ Băng.

Sáng hôm sau tuyết ngừng rơi, ba người chạy tới hồ băng tìm manh mối. Nhưng một đêm trôi qua, tuyết đã lấp đầy manh mối có thể lưu lại.

Ba người không từ bỏ ý định, vẫn chạy vào rừng, nhưng kết quả chẳng có gì, cũng không gặp người sói, ba người chạy tới đồn cảnh sát ở trấn Hồ Băng báo nguy.

Trấn Hồ Băng rất nhỏ, cảnh cục phái người tới điều tra khách sạn, lại dạo qua một vòng hồ băng, cho ra kết luận là ba học sinh báo tin giả, hơn nữa còn kêu bọn họ đừng làm như thế nữa.

Ba học sinh quay lại thành phố S càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, bọn họ căn cứ về những thông tin về Cao Vân để tìm kiếm hắn, nhưng người này giống như bị xóa đi, căn bản chẳng có ai báo mất tích, không ai tìm kiếm, đương nhiên, cũng không phát hiện ra thi thể.

Cuối cùng, ba người quyết định đi tìm An Cách Nhĩ.

Mọi người lẳng lặng nghe ba người kể xong, ai cũng không lên tiếng.

Ba đứa nhóc lúc nãy chơi đùa nhảy nhót, bây giờ sợ tới mức chui hết vô lòng Mạc Tiếu, cặp song sinh che tai lại, miệng nói ô ô oa oa, từ chối nghe tiếp câu chuyện.

An Cách Nhĩ cầm ly trà, sau khi nghe xong, cũng không phát biểu gì.

Oss lại hỏi ba người, “Ba đứa không nằm mơ thật chứ?”

Ba người đều trừng mắt nhìn Oss, sao lại giống như nằm mơ được?!

“Ban đầu tụi em cũng có chứng cớ chứ bộ!” Lưu Cầm bất mãn nói.

“Ban đầu?” An Cách Nhĩ nhìn Lưu Cầm.

“Hình chụp tụi em với Cao Vân trước khi tới hồ băng!” Lưu Cầm nói, “Trong điện thoại của em, nhưng khi về thì lại bị trộm!”

“Trùng hợp vậy?” Oss hỏi.

Lưu Cầm trừng hắn, “Anh không tin chứ gì! Là thật!”

Oss liên tục xua tay, “Không phải, ý anh là tại sao lại trùng hợp, điện thoại của em bị trộm mất.”

Lưu Cầm bọn họ liếc nhìn nhau, bị trộm mất?

An Cách Nhĩ buông ly trà, nhìn Mạc Tần, hỏi, “Vậy còn anh?”

Mạc Tần hồi phục lại tinh thần, “Hả?”

“Anh nhìn thấy người sói lúc nào?” An Cách Nhĩ mỉm cười hỏi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Mạc Tần.

Thẩm Tuyển hỏi, “Anh cũng thấy rồi?”

Mạc Tần khẽ nhíu mày, hỏi Lưu Cầm, “Mấy đứa thấy người sói có hình dáng thế nào?”

“Vầy nè.” Lưu Cầm đưa bản vẽ cho Mạc Tần.

Mạc Tần cầm lấy, mở ra xem.

Roy đứng ở phía sau Mạc Tần, cũng nhìn thấy bản vẽ, vỗ vai hắn, “Tốt quá, thiếu gia!”

Mạc Tần ngẩng đầu nhìn ông.

“Tốt quá?” Mạc Tiếu không rõ, đáng sợ như vậy sao lại có thể vui vẻ như thế?

Roy nói, “Lúc trước thiếu gia đã từng nói về chuyện này một lần rồi, nhưng không ai tin hết, cho nên thiếu gia không nói nữa. Sự thật chứng minh, không phải thiếu gia nhìn nhầm.”

Tất cả mọi người cùng nhìn Mạc Tần.

Mạc Tiếu cũng nói, “Khó trách không bao giờ nghe chú nói tới.”

Ba học sinh kích động gật đầu, cảm giác nói không ai tin cuối cùng cũng có người hiểu!

Mạc Tần nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi bản vẽ, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu cảm thấy thế nào?”

An Cách Nhĩ nhướn mày.

“Cậu có nghĩ là do người sói hành hung thật không hay là có người giở trò quỷ?” Mạc Tần hỏi.

“Hành hung?” An Cách Nhĩ sờ cằm, đối với câu hỏi của Mạc Tần còn có chi tiết cũng vô cùng để ý. An Cách Nhĩ cong khóe miệng, hỏi, “Chẳng lẽ anh cũng nhìn thấy người sói giết người?”

Mạc Tần hơi sửng sốt, im lặng không nói gì.

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ lại nhìn về phía quản gia.

Quản gia tiếp nhận ánh mắt tò mò của mọi người, nhẹ nhang ho khan một tiếng, “Mất tích, là mối tình đầu của thiếu gia, giáo viên dạy môn hóa ở thành phố bên cạnh.”

“A…” Xung quanh hít một hơi thật sâu.

Mạc Tiếu đứng phắt dậy, “Tôi có một vấn đề!”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Mạc Tiếu còn nghiêm túc hỏi Roy, “Mối tình đầu đó, là nam hay là nữ… Ai da!”

Mạc Tiếu còn chưa hỏi xong đã bị Mạc Tần đánh một phát vào trán.

Mạc Tiếu xoa xoa trán bám riết không tha, “Nam hay nữ?”

Roy nhún vai, vừa định mở miệng, Mạc Tần đã nhìn ông nói, “Nhiều chuyện.”

Roy làm động tác tay với mọi người, chịu thôi.

Mạc Tiếu ôm lưng ghế, “Là nam hay là nữ vậy…”

“Chúng ta hình như tới rồi.”

Mạc Phi đang dựa vào bên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, nói với mọi người.

An Cách Nhĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài… đã có thể nhìn thấy hình dáng của đảo Nanh Sói.

Chính mắt nhìn thấy hòn đảo mới biết được tại sao nó lại có cái tên đó, đúng thật là nó rất giống đầu sói, há miệng, răng nanh hé ra, rất đáng sợ.

Phi cơ bắt đầu đáp xuống, mọi người thắt dây an toàn… Mạc Phi thỉnh thoảng giương mắt nhìn Mạc Tần ở đối diện.

Từ lúc hắn quay về biệt thự cho tới bây giờ, chưa từng thấy Mạc Tần yêu ai, ngay cả Mạc Tiếu ở chung với Mạc Tần mười mấy năm cũng không rõ tính hướng của Mạc Tần, đủ thấy Mạc Tần đã bao nhiêu lâu không yêu đương.

Mạc Tần đảm nhiệm chức vụ cha mẹ trong gia đình là một người cuồng việc, lãnh khốc vô tình, không nói xằng bậy… Đây là tính cách trời sinh của hắn sao? Không ai lại mới mười sáu tuổi liền sinh ra tính cách này chứ?! Hay là nói, tính cách của hắn như bây giờ là có nguyên nhân, nguyên nhân có khi nào là do mùa đông năm ấy ở trên hòn đảo này?

Mạc Tần mỗi ngày đều bề bộn công việc, lúc này mà lại dành mấy ngày tới đảo Nanh Sói giúp bọn họ bắt “người sói”, đủ thấy chuyện từng xảy ra ở đây, đối với Mạc Tần quan trọng như thế nào.

Không chỉ có Mạc Phi, mọi người còn lại đều nghĩ — Mối tình đầu của Mạc Tần! Cho dù là người không mấy hiếu kỳ trên đời này cũng sẽ tò mò, mối tình đầu của vị mặt lạnh này, rốt cuộc là người như thế nào?

Mạc Phi đang suy nghĩ thì cảm giác có người sờ đầu hắn.

Quay sang, An Cách Nhĩ đang dựa vào lưng ghế, nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi há miệng, hắn rất muốn bảo An Cách Nhĩ giúp điều tra, rốt cuộc năm đó Mạc Tần đã trải qua chuyện gì, nếu người sói kia thật sự hại chết mối tình đầu của Mạc Tần, thì phải bắt lấy nó!

An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, tựa như hiểu được ý của Mạc Phi, hắn quay sang nhìn Mạc Tần.

Mạc Tần cũng nhìn qua, hai bên nhìn nhau… Mạc Tần rốt cuộc cũng hỏi, “Cậu có thể tìm được hắn không?”

An Cách Nhĩ mờ mịt hỏi, “Tìm được ai? Người sói hay là mối tình đầu?”

Mạc Tần sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ, “A…”

Giọng điệu của An Cách Nhĩ như mang theo vài phần trêu chọc, “A… Thì ra anh chỉ ra vẻ hung hăng, bên trong thật ra là rất ngây thơ.”

“Phốc…” Mạc Tiếu phun ngụm trà mới uống ra ngoài.

Tất cả mọi người đều nhịn cười nhìn Mạc Tần bị An Cách Nhĩ trêu chọc.

Mạc Tần chịu đựng, trên mặt khi đỏ khi trắng.

Oss lắc đầu, nếu thật sự bắt được người sói, vậy có cần kêu trợ giúp hay không…

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio