Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

chương 18: đánh đòn phủ đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì thế.

Đến lúc hai vợ chồng Giang Trí Viễn về, họ nhìn thấy cảnh hai anh em Giang Thuật và Giang Kha Kha đang ôm chân đếm ngón.

Hai vợ chồng Giang Trí Viễn liếc nhau, một nụ cười khổ bất đắc dĩ hiện lên trên nét mặt họ.

“Ý, ba mẹ về rồi!”

Giang Kha Kha phát hiện vợ chồng Giang Trí Viễn về trước tiên. Em lon ton đi tới trước mặt ba mẹ bằng đôi chân ngắn tũn, dang tay đòi bế.

Mạnh Tĩnh Như mẹ Giang Thuật ôm Giang Kha Kha vào lòng, vuốt ve trán em, “Kha Kha làm bài tập về nhà đến đâu rồi?”

Khuôn mặt nhỏ của Giang Kha Kha đỏ ửng, em múa may đôi tay nhỏ, “Có Hai giúp đỡ, Kha Kha làm sắp xong rồi ạ!”

“Kha Kha giỏi quá!” Mạnh Tĩnh Như mỉm cười xoa đầu Giang Kha Kha.

Buông con gái ra rồi, hai vợ chồng Giang Trí Viễn cùng nhìn về phía Giang Thuật.

Ở bên này.

Giang Thuật thấy vợ chồng Giang Trí Viễn đi vào thì vội vã đeo giày, đứng lên chào hỏi hai đấng sinh thành của mình ở thế giới này.

“Ba, mẹ!”

Giang Trí Viễn nhìn Giang Thuật bằng khuôn mặt không cảm xúc, chỉ gật đầu nhẹ trước lời chào hỏi của Giang Thuật.

Mạnh Tĩnh Như mẹ Giang Thuật thì lại có vẻ gần gũi với Giang Thuật hơn nhiều, bà kéo tay Giang Thuật quan sát anh chàng.

“Bé Thuật, con lại gầy đi rồi, nhưng sáng láng ra nhiều đấy!” Mạnh Tĩnh Như dịu dàng cất tiếng.

Ngày nào cũng ăn mì gói, không gầy mà được ư!

Còn sáng láng thì…

Giang Thuật đoán chừng có lẽ phần lớn là nhờ kiểu tóc trẻ trung năng động mà anh chàng đã chải vuốt hôm nay.

Từ thái độ bất đồng của cha mẹ đối với mình, Giang Thuật có thể nhận thấy ông bô Giang Trí Viễn có lẽ vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh với mình.

Còn người mẹ Mạnh Tĩnh Như thì vẫn luôn tỏ vẻ rất mực quan tâm đến anh chàng, hình như cũng không có vẻ gì là xa cách với Giang Thuật vì anh chàng đã lựa chọn theo đuổi giấc mộng siêu sao.

Nhưng Mạnh Tĩnh Như thuộc kiểu phụ nữ giúp chồng dạy con, vả lại Giang Trí Viễn cũng không phải hạng râu quặp.

Bởi vậy, tất cả chuyện lớn trong gia đình đều do Giang Trí Viễn làm chủ.

Bao gồm cả giao kèo năm hồi xưa, và sự kiện Giang Thuật bỏ nhà đi trốn nữa.

Sau khi Giang Thuật bỏ nhà đi trốn, Mạnh Tĩnh Như luôn rửa mặt bằng nước mắt, âm thầm rơi lệ mỗi ngày.

Chính bởi vì thế, nên Giang Trí Viễn mới cho Giang Thuật về thăm nhà một lần mỗi tháng.

Đã gần tới giờ cơm.

Gia đình bốn người dời bước tới nhà ăn.

Hôm nay là dịp hiếm có mà bốn người trong gia đình được đoàn tụ, vậy nên Mạnh Tĩnh Như đã kêu đầu bếp chuẩn bị một bữa tiệc trưa vô cùng phong phú.

Tôm hùm, bào ngư, lộc nhung, trứng cá muối… những món ăn xa xỉ đủ loại bày đầy dọc chiếc bàn.

Giang Kha Kha ngồi cạnh Giang Thuật, đang vụng về đối phó với một con cua, còn Giang Thuật thì nhìn bàn ăn phong phú trước mặt mình mà chẳng có hứng ăn uống gì mấy.

Lần này Giang Thuật về nhà không phải là để ăn chực, mà là để xem thử mình có thể ở lại nhà luôn được không.

Mạnh Tĩnh Như vét một thìa gạch cua đút cho Giang Kha Kha, quay đầu nhìn về phía Giang Thuật, “Bé Thuật, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con à, sao con không ăn gì cả thế?”

Mạnh Tĩnh Như còn nhớ như in, trước đây mỗi lần về nhà Giang Thuật đều ăn uống thỏa thích, sao lần này lại có vẻ không có hứng ăn nhỉ.

Giang Thuật liếc Giang Trí Viễn vẫn luôn im lặng không nói năng gì từ lúc ngồi vào bàn ăn đến giờ, cố tình dẫn dắt đề tài, “Không ạ, chỉ là con đang suy nghĩ về chuyện công việc, nên không có hứng ăn lắm thôi.”

Mạnh Tĩnh Như cũng rất hợp tác, nói đế theo Giang Thuật, “Chuyện công việc à, Bé Thuật, có phải con gặp vấn đề gì trong giới giải trí không?”

Đúng rồi, cái con muốn chính là câu này đấy!

Giang Thuật thầm nhấn like cho má mì trong lòng.

“Hầy ~~!”

Giang Thuật thở dài thườn thượt để tạo không khí một chút đã. Anh chàng định bụng mở miệng nói một chữ ‘Vâng’, sau đó khóc lóc kể lể với mẹ bao nỗi truân chuyên trắc trở của mình khi lăn lộn trong showbiz.

Biết đâu má mì nghe mình mè nheo tố khổ xong lại mềm lòng, khuyên bảo ông bô cho anh chàng về nhà thì sao!

Kế hoạch phá hoại con đường làm sao của Giang Thuật đã thất bại, chỉ có thể xài chiêu tình cảm với hai cụ thôi.

Phải tội…

Giang Thuật còn chưa kịp thốt ra tiếng ‘Vâng’ thì đã thấy Giang Trí Viễn buông đũa, ho khan.

Giang Trí Viễn biết tỏng thằng cu con mình.

Căn cứ vào hiểu biết của ông với tính cách của Giang Thuật, mục đích Giang Thuật nói câu đấy với Mạnh Tĩnh Như, phần lớn là để khoe mẽ.

Nói cho chuẩn ra, thì là để khoe mẽ với Giang Trí Viễn.

Không phải hồi xưa ba bảo con không làm được hả!

Nhưng giờ ba nhìn xem, Giang Thuật con đây hiếu thắng hơn dự đoán của ba nhiều!

Con có rất nhiều fan, con là nghệ sĩ có danh tiếng rồi đấy!

Vì thế, Giang Trí Viễn quyết định đánh đòn phủ đầu.

“Khụ khụ!” Giang Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, ngắt điều Giang Thuật sắp sửa nói ra, “Tĩnh Như, có chuyện này anh quên nói với em, dạo này sự nghiệp của thằng Thuật nhà mình có tí khởi sắc, đã thu hút được khá nhiều fan.”

“Thật à?” Mặt Mạnh Tĩnh Như lộ vẻ mừng rỡ.

Khác với Giang Trí Viễn, Mạnh Tĩnh Như không phản đối chuyện Giang Thuật đi làm người nổi tiếng lắm.

Trong quan niệm của Mạnh Tĩnh Như, con trai mình làm gì cũng được, chỉ cần thằng bé thích thôi.

Vì thế.

Khi nghe thấy sự nghiệp của Giang Thuật cuối cùng cũng có khởi sắc, đương nhiên Mạnh Tĩnh Như phải vui rồi.

Mạnh Tĩnh Như đang vui vẻ khôn cùng.

Nhưng Giang Thuật lại lập tức thấy váng đầu hoa mắt.

Câu này của Giang Trí Viễn đã chỉ ra rằng đường làm ăn của Giang Thuật rất khá, vậy nên anh chàng không thể xài phỏm cũ kể khổ với Mạnh Tĩnh Như được nữa.

Ông già tính phá bĩnh mình đây!

Plan B, thất bại!

“Con… Ờm… Thì…” Suy nghĩ của Giang Thuật loạn cào cào tới nỗi anh chàng nói năng hơi lộn xộn.

“Mẹ, ba nói đúng đó ạ, dạo này con gặp may, nên cũng có tí tiếng tăm.” Trong lòng than vãn ầm trời, nhưng ngoài mặt Giang Thuật lại nói thế.

Việc đã đến nước này, Giang Thuật đã chẳng còn ôm ấp chút kỳ vọng nào với hôm nay nữa.

Đồng thời.

Giang Thuật cũng cảm thấy vô cùng buồn bực vì sao tự dưng Giang Trí Viễn lại đi nói đỡ cho mình. Anh chàng buồn bực đến độ thậm chí còn hoài nghi phải chăng ông bô đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng mình.

Nhưng thật ra…

Giang Trí Viễn chẳng nhìn thấu được suy nghĩ gì của Giang Thuật cả.

Giang Trí Viễn chỉ lo Giang Thuật sẽ thừa dịp này khoe khoang với mình vụ cu cậu lấy được thành tích không tồi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi.

‘Ui, con chẳng biết tại sao mình lại tự dưng nổi tiếng. Giờ con đang sầu quá, sầu quá không biết phải đối mặt thế nào với bao nhiêu người hâm mộ yêu quý con kia!’

Giang Trí Viễn lo Giang Thuật sẽ nói mấy câu bề ngoài than thở thực ra lại là khoe mẽ ấy, vì thế ông đánh ngay đòn phủ đầu, giữ lấy tôn nghiêm của người làm cha.

“Bé Thuật, giờ con có bao nhiêu fan rồi?” Mạnh Tĩnh Như cười nhẹ.

“… nghìn ạ.” Giang Thuật đỡ trán, sống không còn gì luyến tiếc nói ra con số này.

Giang Thuật không lựa chọn nói dối, vì mấy cái này tra phát là ra liền thôi.

“Khá đấy!” Mắt Mạnh Tĩnh Như sáng ngời. Bà còn nhớ lần trước Giang Thuật về nhà, con mình chỉ có mấy trăm fan thôi.

Mạnh Tĩnh Như nhìn sang Giang Trí Viễn bên cạnh mình, “Trí Viễn, rốt cuộc lần này bé Thuật đã trưởng thành rồi!”

Giang Thuật giật giật khóe môi.

Má mì ơi, hóa ra trước kia trong mắt mẹ, con chỉ là một đứa bé còn chưa lớn thôi à!

[HẾT CHƯƠNG ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio