Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau.
Sáng sớm.
Gió biển phơ phất.
Giang Thuật mặc một bộ đồ thể thao bó sát, vừa hít gió biển tươi mát, vừa chạy thể dục chầm chậm ngoài bờ biển.
Vượt thời không đến đây bao ngày qua.
Giang Thuật đã luyện được thói quen chạy bộ buổi sáng.
Ven biển.
Thủy triều lên xuống.
Giang Thuật vừa nghe tiếng nhạc sống động, vừa cất bước theo nhịp điệu.
Lúc này.
Giang Thuật bỗng nhiên nhận thấy một bóng người đang nện những bước rất mạnh xuất hiện bên cạnh anh chàng.
Người nọ không phải là ai khác.
Mà chính là cậu bạn cùng phòng chung công ty Trương Tử Phàm của Giang Thuật.
“Giang Thuật, buổi sáng tốt lành nhé!” Một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời nở trên gương mặt Trương Tử Phàm, cậu nhiệt tình chào hỏi Giang Thuật.
“Buổi sáng tốt lành.” Giang Thuật khách khí mà không kém phần lịch sự đáp lại.
Trương Tử Phàm: “Giang Thuật, anh cũng chạy bộ buổi sáng à, trùng hợp quá!”
Giang Thuật cười nhạt, “Trùng hợp thật.”
Giang Thuật và Trương Tử Phàm không thân nhau lắm.
Tính kỹ ra thì, hai người mới chỉ quen nhau ngày.
Vì thế hai người không tán dóc thêm, sau câu chào hỏi, họ bèn thong thả chạy song song với nhau.
Nửa giờ sau.
Hai người mệt đến nỗi thở hổn hển, cùng chọn bừa một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này.
Một con xe Bugatti Veyron màu đen đỏ chạy vút qua trước mặt cả hai.
Trương Tử Phàm nhìn quả siêu xe siêu ngầu đã biến mất khỏi tầm mắt mình, vẻ hâm mộ ngập tràn trong ánh mắt.
“Bao giờ em mới được cưỡi con xe thể thao như thế nhỉ!” Trương Tử Phàm cảm thán.
Nếu không phải ngày xưa anh mày bị chập não nằng nặc đòi đi làm minh tinh, thì giờ anh cũng được cưỡi rồi.
Giang Thuật thầm càu nhàu một câu trong lòng, cười tiếp lời, “Chờ cậu hot là được mà.”
Phí quảng cáo cho các thương hiệu quốc tế nổi tiếng của mấy siêu sao siêu hot bây giờ là tầm vài chục triệu tệ, cũng khoảng giá mua một con Bugatti Veyron như kia.
“Chính vì muốn hot, nên em mới tham gia chương trình này đấy!” Trương Tử Phàm lót hai tay sau đầu, ngẩng lên nhìn trời, ai oán thở than, “Nhưng mà, năm nay nhiều quái thú như thế, một trainee gà mờ mới được một năm như em mà muốn debut thì khó quá!
“Đúng rồi, Giang Thuật, anh không tham gia chương trình này để được nổi tiếng phải không?” Trương Tử Phàm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Thuật chằm chằm với đôi mắt sáng quắc.
Chuyện này.
Trương Tử Phàm đã nhận ra từ lâu rồi.
Bởi vì Trương Tử Phàm đã để ý được là, thái độ của Giang Thuật với chương trình này cực kỳ chill.
Không sai.
Đúng là chill thật đấy!
Anh chàng không hề tranh cướp với ai trong lúc chia phần tiết mục xét loại, thậm chí còn chủ động nhường phần của mình đi. Khi vào doanh trại, các học viên khác đều liều mình nhào vào ống kính, nhưng Giang Thuật lại không để tâm.
Thậm chí cả lúc phóng viên phỏng vấn, Giang Thuật cũng tống cổ họ đi bằng dăm ba câu, quả thực yolo hơi quá đà.
“Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra đấy.” Giang Thuật thoải mái thừa nhận ngay.
“Vậy Giang Thuật, rốt cuộc vì đâu anh lại tham gia chương trình này?” Trương Tử Phàm vô cùng tò mò, như một đứa bé ham hỏi vậy.
Trong những thực tập sinh tới tham gia chương trình này, chẳng ai mà lại không ôm ấp tâm lý được nổi tiếng cả.
Nhưng giữa nhóm người đó, Giang Thuật rõ ràng là kẻ ngoài cuộc.
“Tôi có thể nói cho cậu, nhưng cậu nhất định không được kể cho ai khác đâu đấy.” Giang Thuật thì thầm cất tiếng, vẫy tay với Trương Tử Phàm.
Trương Tử Phàm dịch mông, kề sát tai lại gần miệng Giang Thuật.
Giang Thuật thì thào bảo, “Thật ra tôi là người giám sát Trái Đất đến từ hành tinh M, nhận được tin mật đáng tin cậy từ một người tên là Tần Thủy Hoàng rằng có một tộc người ngoại lai đang ẩn núp trong tổ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai”, mang ý đồ hủy diệt địa cầu. Bởi vậy, vì tình yêu và chính nghĩa, vì hoà bình thế giới, tôi, Saint Seiya – Giang Thuật, quyết định ngụy trang thành thực tập sinh, tóm gọn bộ tộc ngoại lai đang nhăm nhe hủy diệt địa cầu này!
“Ngặt nỗi, hiện giờ nguồn năng lượng lõi của tôi đang bị phong toả, không thể phát huy toàn bộ thực lực, biến thân thành hình thái Siêu Seiya. Phải có tệ thì mới giải khoá được nguồn năng lượng lõi. Cậu em, có muốn ủng hộ tí không? Bao giờ thành công rồi, tôi sẽ chia một nửa quyền thống trị Trái Đất cho cậu!”
Trương Tử Phàm: “???”
Cậu nuốt nước bọt đánh ực, bất giác dịch mông qua bên khác, “Giang Thuật, anh… anh đang giỡn thôi đúng không?”
Giang Thuật nhún vai, “Chứ còn gì nữa, cậu tưởng có người ngoài hành tinh thiệt hả!”
Thằng cu này đúng là ngây thơ thật.
Bảo gì cũng tin.
Nghe xong câu trả lời sau đấy của Giang Thuật, Trương Tử Phàm hoàn toàn chìm trong trạng thái em quay cuồng trong mơ hồ.
Trong khoảnh khắc ban nãy, Trương Tử Phàm quả thực đã nghĩ là có tộc người ngoại lai tới xâm chiếm Trái Đất thật đó!
“Thôi, đừng nói về tôi nữa, nói về cậu đi.” Qua màn đùa giỡn vừa rồi, Giang Thuật và Trương Tử Phàm đã thân nhau hơn nhiều. Giang Thuật hỏi Trương Tử Phàm, “Cậu thì sao, tới tham gia chương trình này chỉ đơn thuần vì muốn hot thôi à?”
Trương Tử Phàm gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Muốn hot là chắc chắn rồi, nhưng nếu phải nói cho chuẩn, thì là em muốn kiếm tiền ạ, kiếm thật nhiều tiền ấy. Đây không chỉ là mục đích em tham gia show này, mà còn là lý tưởng của đời em.”
Giang Thuật: “Lý tưởng của đời cậu là kiếm tiền hả?”
Trương Tử Phàm gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng, “Có phải lý tưởng đời em hơi phèn không ạ?”
Giang Thuật lắc đầu, “Tôi không cảm thấy vậy đâu.”
Lý tưởng của Trương Tử Phàm là kiếm thật nhiều tiền, lý tưởng của Giang Thuật là về nhà thừa kế gia sản.
Hai lý tưởng này xét đến cùng đều vì một chữ: Tiền!
Cho nên Giang Thuật cũng không cảm thấy lý tưởng của Trương Tử Phàm phèn ở chỗ nào.
Trương Tử Phàm cười khổ, “Nhưng mà, nhìn thấy nhiều quái thú trong hàng ngũ học viên như thế, em cảm thấy lý tưởng muốn nổi tiếng muốn kiếm nhiều tiền của mình chắc không thể thành công trong ngắn hạn được rồi.”
Giang Thuật cười nhạt, mở miệng, “Cậu thật sự muốn hot à?”
Trương Tử Phàm gật đầu thật mạnh, “Thật sự muốn, nằm mơ cũng muốn ạ!”
Giang Thuật cười nhẹ, “Tôi có thể chỉ cách cho cậu.”
Giang – cố vấn cuộc đời – Thuật, đã online!
Trương Tử Phàm quay đầu, nhìn vào mắt Giang Thuật.
Tuy rằng.
Giang Thuật là một ngôi sao xịt không tên không tuổi chỉ có nghìn fan bọ.
Nhưng, không biết vì sao, Trương Tử Phàm có một niềm tin khó lý giải với Giang Thuật.
Trương Tử Phàm ôm quyền, “Anh Giang, xin anh chỉ giáo cho em!”
So tuổi tác thì Giang Thuật phải lớn hơn Trương Tử Phàm một tuổi, nên cậu gọi Giang Thuật là anh cũng chẳng lỗ đàng nào.
“Có thuốc lá không?” Giang Thuật hỏi.
Bàn chuyện lý tưởng cuộc đời mà không châm điếu thuốc thì không được tự nhiên cho lắm.
“Em đi mua liền ạ.”
Trương Tử Phàm đứng phắt dậy chạy đến một cửa hàng tiện lợi - cách đó không xa, lát sau cậu cầm một bao Trung Hoa mềm về đưa cho Giang Thuật.
Châm điếu thuốc, Giang Thuật rít một hơi dài.
Khụ khụ khụ ~~!
Cơ thể này rõ ràng không quen mùi thuốc, bị sặc đến độ ho không ngừng nổi.
‘Thôi, kiếp này cai thuốc vậy’
Kiếp trước là một kẻ nghiện thuốc, Giang Thuật hiểu rất rõ mối nguy hại của món thuốc lá này. Nhân lúc kiếp này còn chưa đắm chìm trong cơn nghiện ấy, nên tranh thủ cai luôn thì hơn.
Vì thế, Giang Thuật dập tắt điếu thuốc đã châm.
“Tử Phàm này, anh bảo chú mày nghe, với thiên phú và hình tượng của chú, anh cảm thấy muốn nổi tiếng cũng đơn giản thôi…”
Thế là.
Vào lúc nắng sớm chiếu rọi bờ biển.
Tiết chỉ đạo một đứa dám dạy một đứa dám học bắt đầu.
[HẾT CHƯƠNG ]