Nếu vòng sau thật sự loại người đúng theo lời Trương Tử Phàm nói.
Thì thứ hạng của anh chàng.
Đang thuộc vào kiểu có thể bị loại mà cũng có thể không.
Còn rốt cuộc có bị loại hay không.
Thì hoàn toàn phụ thuộc vào màn biểu diễn của anh chàng trong công diễn lần sau.
Về lý thuyết, Giang Thuật chỉ cần thể hiện một tiết mục phình phường vớ vẩn là được.
Nhưng mấu chốt là…
Ca khúc công diễn của họ, “Dạ Vũ Bắc”, là một bài hát có điểm cộng.
Dù Giang Thuật có diễn bình thường chăng nữa.
Nhưng qua lớp filter của khán giả, biết đâu anh chàng lại thu hút được một mớ fan.
Mà mớ fan này.
Sẽ đẩy Giang Thuật đang mấp mé ở bờ vực được loại lên danh sách lọt vào vòng trong.
Giang Thuật nhanh chóng phân tách những mối tương quan này, tâm trí chìm vào dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Giang Thuật vẫn cho rằng mình phải sử dụng “kế hoạch chây ỳ”!
Trên sân khấu công diễn, anh chàng phải vận hết sức mình giảm bớt cảnh quay và lời bài hát, sắm vai một nhân vật trong phông nền.
Phải tìm cách kéo được sự chú ý và ánh mắt khán giả qua một hoặc vài học viên nào đấy.
Ví dụ như, hồi công diễn .
Khán giả đổ dồn hết sự chú ý vào mấy học viên như Trạm Châu, nên rất ít người để mắt đến kẻ đang biểu diễn trong góc là anh chàng.
Chính nhờ nguyên nhân này, nên Giang Thuật mới được quay về lớp F như ý mình.
Lần này anh chàng cũng có thể áp dụng lại chiến lược ấy.
Có điều…
Lần công diễn này có rất nhiều khác biệt với lần trước.
Thứ nhất là đồng đội đợt này không giỏi bằng đợt trước, ngoài Trương Tử Phàm ra, ba học viên còn lại chẳng ông nào nên cơm cháo gì.
Dù Giang Thuật có định để họ hút sự chú ý của khán giả hộ anh chàng, thì với thực lực của ba học viên ấy, chưa chắc mấy cậu này đã kham nổi.
Mặt khác chính là.
Trong lần công diễn này, số thành viên mỗi nhóm đã giảm bớt.
Lần trước một nhóm có tám người, Giang Thuật có thể yên tâm làm bình hoa, chẳng có mấy khán giả soi tới mình.
Nhưng lần này một nhóm chỉ có năm người.
Giang Thuật không thể làm bình hoa chây ỳ nữa.
Vẫn có khả năng khán giả nào đấy sẽ để mắt tới anh chàng.
Cho nên…
Giang Thuật cần có một người.
Cần một người vừa bước ra sân khấu, là có thể thu hút hết mọi ánh nhìn.
Một người vừa cất tiếng ca, là sẽ thành tiêu điểm của cả trường quay.
Khiến trong mắt khán giả chỉ còn người đó chứ chẳng còn ai hết.
Người này có thể hút hết đạn pháo cho Giang Thuật.
Còn Giang Thuật chỉ phải lo cái thân mình thôi.
Bây giờ.
Kẻ duy nhất có khả năng trở thành người được chọn trong nhóm chỉ có thể là Trương Tử Phàm.
Nhưng…
Trương Tử Phàm của bây giờ, còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn kia.
Giang Thuật vuốt cằm, nhìn Trương Tử Phàm từ trên xuống dưới.
Trương Tử Phàm đang nhàm chán ngâm nga câu hát, bị Giang Thuật nhìn đến độ sống lưng lạnh toát, “Anh… anh Giang, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt ấy?”
Một nụ cười phúc hậu và vô hại nở trên gương mặt Giang Thuật, anh chàng cất giọng bảo Trương Tử Phàm, “Ku ơi, chú mày có muốn trở nên mạnh mẽ không?”
…
Chỉ một lát sau.
Ba thành viên còn lại đều đã tới.
Mấy người ngồi chung một chỗ chọn Center với nhau.
Giang Thuật mở miệng đầu tiên, “Tôi từ bỏ việc tranh cử Center.”
Trương Tử Phàm cả kinh, “Anh Giang, anh…”
Nhưng nói được nửa chừng.
Giọng Trương Tử Phàm đột nhiên im bặt.
Bởi vì Trương Tử Phàm lập tức hiểu ra ngay.
Lớp F – lớp A – lớp F – lớp A!
Đây là thành tích xếp hạng lần cho đến giờ của Giang Thuật.
Dựa theo quy luật bật qua bật lại này.
Kế đến Giang Thuật sẽ lại về lớp F, sau đó thi triển kịch bản lội ngược dòng lần nữa.
Giang Thuật không tranh Center là đúng, anh chàng đi tranh Center mới là lạ.
Giang Thuật chủ động rời khỏi cuộc cạnh tranh vị trí Center.
Ba người trong bốn người còn lại giơ tay tranh cử Center.
Giang Thuật lấy bản nhạc ra, chỉ vào đoạn điệp khúc, “Bọn mình phải nói chuyện bằng thực lực, các ông lần lượt hát đoạn này đi.”
Mấy cậu kia lần lượt hát theo thứ tự.
Trương Tử Phàm là người hát cuối cùng.
Nếu so với bản gốc của thiên hậu Tôn Tiệp, thì Trương Tử Phàm hát chán hơn nhiều, nghe không ra vị mấy.
Nói đơn giản, là nhạt phèo!
Nhưng nếu so sánh với hai chú gà mờ kia, thì Trương Tử Phàm đã khá hơn họ rất nhiều.
Vì thế Trương Tử Phàm hoàn toàn xứng đáng trở thành người đắc cử chức Center.
Giang Thuật nằm vật ra sàn, hơi chau mày nói, “Tử Phàm, chú là Center của nhóm mình, nhưng bản gốc bài này là giọng nữ, bọn mình mà hát giọng nam thì khó lòng ra được cái vị gốc lắm. Về sau chú nhất định phải cố mà tìm cái vibe cho bài này.”
Trương Tử Phàm rụt rè giơ tay, “Anh Giang, thật ra em cũng biết hát giọng nữ một tẹo đấy.”
Giang Thuật vỗ đùi, “Chú biết hát giọng nữ à?”
Trương Tử Phàm gãi đầu, ngượng ngùng mở miệng, “Trước khi gia nhập công ty Giải trí Phiếm Chu, em có tự học theo video trên mạng một thời gian ạ.”
Giang Thuật rất lấy làm hứng thú, “Vậy chú hát thử đoạn điệp khúc này bằng giọng nữ xem nào.”
“Khụ khụ.” Trương Tử Phàm ho nhẹ, chuẩn bị mấy giây rồi bắt đầu cất giọng nữ.
Mấy chục giây sau.
Trương Tử Phàm dừng lại, nhìn mọi người bằng ánh mắt thấp thỏm, “Em hát thế nào ạ?”
Một học viên bên cạnh lên tiếng, “Trương Tử Phàm, giọng nữ của ông nghe hay hơn giọng nam đấy!”
Trương Tử Phàm được khen thì vui ra mặt, “Thật à?”
Một học viên khác đế theo, “Thật đấy. Chân thành nhá, nghe giọng mày, nếu không nhìn thấy mày, tao còn tưởng là nữ hát thật đó!”
“Anh Giang, anh thấy sao ạ?” Trương Tử Phàm liếc mắt qua Giang Thuật.
Giang Thuật giơ ngón cái lên, “Không tồi, nghe có mùi bản gốc đấy!”
Trương Tử Phàm gãi đầu, cười ngây ngô.
Giang Thuật nhìn Trương Tử Phàm đang cười ngô ngố, lại chìm trong suy tư lần nữa.
Ban nãy, Giang Thuật cảm thấy năng lực của Trương Tử Phàm còn chưa đạt đến cái trình vừa lên sân khấu là hút hết ánh mắt mọi người ngay.
Nhưng…
Sau khi nghe đoạn hát bằng giọng nữ của Trương Tử Phàm.
Giang Thuật cảm thấy Trương Tử Phàm làm được.
Trong lần công diễn tới đây, Trương Tử Phàm có thể đảm nhiệm trọng trách này!
Kế hoạch Một Người Gánh Tất.
Bắt đầu thực thi!
…
Giang Thuật vỗ vai Trương Tử Phàm, “Tử Phàm, vào WC với anh đi.”
Trương Tử Phàm còn chưa có kinh nghiệm được Giang Thuật dạy dỗ trong WC, nên nhất thời thấy hơi hoang mang, “Anh Giang, ban nãy em đi rồi á.”
Giang Thuật kéo thẳng Trương Tử Phàm lên, “Anh biết ban nãy chú đi rồi, giờ chú đi với anh, anh có chuyện muốn nói với chú.”
Trước ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của anh quay phim, Giang Thuật và Trương Tử Phàm cùng vào WC.
Trong WC.
Giang Thuật cởi thắt lưng, hái hoa xong thì kéo Trương Tử Phàm vào một gian WC biệt lập, khóa cửa lại.
“Anh… anh Giang, anh định làm gì ạ?” Trương Tử Phàm sợ hãi nuốt nước miếng đánh ực.
Giang Thuật chỉ vào bồn cầu, “Ngồi đi.”
Trương Tử Phàm run rẩy ngồi lên nắp bồn cầu.
Đột nhiên, Giang Thuật nhấn hai tay lên vai Trương Tử Phàm, nhìn Trương Tử Phàm chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc.
“Tử Phàm, chú trả lời anh câu này!”
“Anh… anh Giang, anh nói đi ạ.”
“Chú có khát vọng thành danh không?”
“Khát vọng ạ!”
“Chú có khát vọng nổi tiếng chỉ sau một đêm không?”
“Khát vọng ạ!”
“Chú có khát vọng kiếm được thật nhiều tiền không?”
“Khát vọng ạ!”
“Vậy thì bây giờ, có một cách giúp chú thành danh chỉ sau một đêm, chú có làm không?”
“Em làm ạ!”
“Thế thì Tử Phàm, chú mày giả gái đi!”
“???”
[HẾT CHƯƠNG ]