Hiệp hội giao lưu của các mỹ nữ vô địch vũ trụ.
An An: “Chị em ơi, em đến nơi rồi đây!!”
An An: 【 hình ảnh.jpg】
An An gửi một tấm ảnh cảnh tượng ngoài sân vận động vào group chat phòng ký túc.
Chỉ trong nháy mắt.
Ba người còn lại trong group chat bùng nổ vì tin nhắn này của An An.
Tiếng Tiêu Nhạc Sáo: “A a a, An An, tao hâm mộ mày quá! Nếu không phải tại ví tiền không cho phép, thì giờ tao cũng tới trường quay chung với mày rồi.”
Pika Pika: “An An, tao quyên hết tiền mua sữa đu đủ tháng này cho mày đó, mày nhất định phải quý trọng cơ hội này nha!”
Chị chủ cả phòng: “An An, vào đấy nhớ chụp nhiều ảnh nhé, để các chị em bần cùng trong hội cũng được trải sự đời!”
Tiếng Tiêu Nhạc Sáo: “Chị cả, hội đỗ nghèo khỉ chúng mình hẹn gặp nhau trong phòng live stream ha.”
Chị chủ cả phòng: “…”
An An: “Mọi người ơi, em nhận được tin các chị rồi, bao giờ vào em sẽ chụp thật nhiều ảnh ạ.”
Tiếng Tiêu Nhạc Sáo: “Giang Thuật, Giang Thuật, chụp Giang Thuật nhiều nhiều vào nhé, đủ góc độ đủ khoảng cách, tao sẽ in ra treo lên tường ký túc!”
An An: “Ừ ừ, An An nhận được rồi!”
Kết thúc cuộc tán dóc với các chị em chung phòng, An An bỏ điện thoại di động về túi lần nữa.
Lúc này.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai, có thêm một đoàn các bạn nữ theo sau đi về hướng An An.
Nhóm các bạn nữ này có một đặc điểm chung.
Là đều giơ bảng cổ vũ Giang Thuật.
“Cậu cũng là fan của Giang Thuật à?” Cô gái đội mũ lưỡi trai đi đến trước mặt An An, nhìn tấm bảng cổ vũ An An đang cầm, hỏi.
An An gật đầu, “Ừ ừ.”
Cô bạn tóc đuôi ngựa hất tóc, duỗi tay ra, “Chào cậu, tự giới thiệu chút nhé, tớ tên là Tiền Thiến. Tớ với các chị em đằng sau đều là fan của Giang Thuật giống cậu. Lần này bọn tớ đến riêng đây để ủng hộ Giang Thuật.”
An An tìm thấy đoàn thể, bèn nở nụ cười tươi rói, “Chào các cậu, tớ tên là An An, là fan lão làng năm của anh Giang Thuật đó!”
“Oa!” Cô bạn tóc đuôi ngựa nở nụ cười kinh ngạc, “An An, cậu làm fan Giang Thuật lâu vậy rồi cơ à!”
Các bạn nữ trong nhóm về cơ bản đều biết đến và yêu mến Giang Thuật nhờ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai”.
Nhưng không ngờ, năm trước An An đã là fan của Giang Thuật rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” An An gật đầu, sau đấy móc một cuốn sổ con ra khỏi túi, cất giọng với vẻ hơi khoe khoang, “Tớ còn có chữ ký của anh Giang Thuật nữa này!”
Chữ ký!
Các bạn nữ đồng loạt chúi vào xem.
An An khoe chữ ký của Giang Thuật cho mọi người thật cẩn thận.
“Oa, chữ Giang Thuật đẹp quá!”
“Đã đẹp trai, có tài, chữ còn đẹp thế này, không hổ là idol mà mình thần tượng.”
“An An, chữ ký của Giang Thuật mà cậu đang có, chắc phải là bản độc nhất vô nhị bây giờ ấy nhỉ.”
“An An, cho tớ chụp một nháy được không, để tớ đăng lên dòng thời gian.”
Rất nhiều bạn nữ nhìn An An với ánh mắt ngập tràn hâm mộ.
An An vô thức cong môi lên.
“Các cậu thích Giang Thuật vì lý do gì thế?” Cô bạn tóc đuôi ngựa mở đầu đề tài.
“Đương nhiên là vì nhan sắc rồi, Giang Thuật đẹp đúng chuẩn gu của tớ.”
“Tài hoa, chắc chắn là tài hoa. Soạn nhạc cho “Tôi tin”, viết lời cho “Tiếu hồng trần”, mình cho rằng Giang Thuật có tài nhất trong các học viên đấy!”
“Chỉ có mình tui thích Giang Thuật vì đoạn rap freestyle trong tập thôi sao? Hey, các bạn xem cái mic này vừa dài vừa đen, tựa như cái đèn này vừa tròn vừa sáng!”
“Ẹc…”
Cô bạn tóc đuôi ngựa giật giật khóe miệng, liếc về phía An An, “An An, cậu thì sao, cậu thích Giang Thuật vì gì thế?”
An An cười đáp, “Không có nguyên nhân gì đâu, chỉ đơn giản là thấy thích thôi à.”
“Úi chà chà, cổng soát vé mở rồi, tụi mình mau xếp hàng vào đi!”
Trong lúc các bạn nữ trò chuyện với nhau, cổng bảo vệ soát vé của sân vận động đã mở.
Khán giả bắt đầu lũ lượt vào sân.
Sau khi vào sân vận động.
Thì mới có thể thấy rõ chênh lệch giữa độ nổi tiếng của các học viên.
Có học viên, ví dụ như hai thí sinh đang đứng thứ nhất thứ hai trên bảng xếp hạng bây giờ là Lý Phong và Giang Dương, có tận mấy trăm fan vào xem tại trường quay.
Còn mấy học viên lẹt đẹt.
Thì chỉ có vài fan lác đác.
Tình hình bên Giang Thuật là còn khá khẩm rồi.
Ít nhất có mấy chục fan vào sân xem.
Trong sân vận động.
Cô bạn buộc tóc đuôi ngựa dán một miếng sticker có hình chibi anime của Giang Thuật lên mặt An An, sau đó nhón mũi chân nhìn về một hướng nào đấy trong sân vận động.
“Oa, lần này fan nhà Lý Phong ghê, chắc phải người là ít!”
“Trang phục thống nhất, lightboard như nhau, bên đấy tổ chức tốt thật!”
“Thế mới là thí sinh hàng top thật sự chứ!”
“Chịu thôi, nhà người ta hot sẵn rồi mới vô show này, lúc tới đây Giang Thuật chỉ có nghìn fan, còn Lý Phong có tầm triệu fan cơ mà.”
“Chỉ triệu fan thôi chứ gì, tớ tin chắc một ngày nào đấy Giang Thuật sẽ đạt tới cái trình này! Đúng không, An An.”
“Ừ ừ.” An An siết chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt kiên định, “Anh Giang Thuật nhất định sẽ có fan hàng chục triệu, hơn nữa còn thành sao hạng một luôn!”
…
rưỡi tối.
Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là công diễn sẽ lên sóng trực tiếp.
Hậu trường.
Giang Thuật đã hóa trang xong, đang hướng dẫn chuyên viên trang điểm hóa trang cho Trương Tử Phàm.
“Eye shadow, phiền cô đánh thêm eye shadow cho Trương Tử Phàm với ạ.
“Mi giả phải gắn cái nào thật dài vào, như vậy trông mắt mới to.
“Màu son à… cái này thì em không rõ lắm, nhưng phải xài màu nào quyến rũ vào, khiêu gợi một tí ấy.”
Trương Tử Phàm: “…”
Trương Tử Phàm vừa để chuyên viên trang điểm vần vò mình, vừa nói với Giang Thuật, “Anh Giang, cần hóa trang tỉ mẩn thế cơ ạ.”
Trương Tử Phàm vốn tưởng giả gái chỉ cần nhét hai quả đu đủ vào ngực rồi đội tóc giả, mặc đồ con gái là xong.
Không ngờ lại rườm rà thế này.
Giang Thuật vỗ vai cậu, cười nói, “Giả gái chính là một chuyện lớn của đời người, nhất định không thể qua loa được. Huống hồ, chú còn khoe bộ dạng này ra trước mọi người, phải gắng điểm tô sao cho đẹp nhất có thể mới được chớ.”
Trương Tử Phàm thở dài, gật đầu nhẹ, “Vậy thì được ạ.”
Trương Tử Phàm coi như đã chấp nhận số phận.
Một tiếng sau.
Cuối cùng Trương Tử Phàm cũng hóa trang xong.
Nhìn “người con gái xinh tươi” long lanh lóng lánh trong gương, Giang Thuật hài lòng búng tay đánh tách.
Chuyên viên trang điểm đứng ngoài rìa cũng ngây người trước hình ảnh ấy.
“Anh Giang, trông ổn không ạ?”
Hiềm một nỗi, ngay giây tiếp theo, cảnh tượng đẹp đẽ này đã bị giọng nói oang oang của “gái xinh” trong gương phá hỏng hoàn toàn.
Trương Tử Phàm ngoáy mũi chẳng có hình tượng gì cả, mở miệng hỏi Giang Thuật.
Giang Thuật cười gật đầu, “Ổn, nhưng chú phải nhớ lát nữa lên sân khấu biểu diễn đừng có xoạc mạnh quá. Quần áo của chú vốn đã mỏng rồi, nếu giãn mạnh là dễ lộ hàng, tụt mood lắm.”
Trương Tử Phàm chảy mồ hôi, “Anh Giang, thật ra cây hàng của em không to như anh tưởng đâu ạ.”
[HẾT CHƯƠNG ]