Tôi Chưa Từng Biết Yêu

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Tục đứng dậy đến bên cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh từng cơn lại từng cơn thổi vào phòng. Giang Tục lườm Lâm Minh Vũ đang nằm trên đất một cái, đá mạnh vào mông anh.

Lâm Minh Vũ bị đau, mơ mơ màng màng mở mắt: "... Giang Tục? Cậu đã về rồi sao?"

Giang Tục trên cao nhìn xuống, nheo mắt liếc mắt nhìn anh: "Cậu còn uống rượu trong phòng nữa, tôi sẽ ném cậu xuống dưới. Từ tầng năm."

"... Người chưa từng yêu ai như cậu, sao hiểu được nỗi bi thương của tôi?"

Giang Tục quăng một ánh mắt lạnh lùng qua, Lâm Minh Vũ tự giác ngậm miệng lại.

Lâm Minh Vũ một mặt ưu thương từ dưới đất bò lên, đỡ tường chuẩn bị trèo lên giường ngủ.

Đi ngang qua gương, trong gương chợt lóe lên bóng người, hấp dẫn lực chú ý của anh. Anh đứng ở trước gương, nhìn đi nhìn lại, mới phát hiện người trong gương cư nhiên là bản thân.

Dừng vài giây, đột nhiên anh rống lớn một câu: "Ai - - ai biến tóc ông đây thành như vậy!"

Lâm Minh Vũ thở phì phì mở to hai mắt nhìn, đột nhiên vỗ đầu, tỉnh ngộ lại: "Lâm Tây - - "

...

Gần đây, Lâm Tây mỗi ngày đều dựa vào tài năng đông trốn tây nấp, để thoát chết.

Dè dặt cẩn trọng qua một tuần, Lâm Tây nghĩ, đã lâu như vậy, Lâm Minh Vũ có nổi giận đến mấy cũng sẽ tiêu tan thôi. Vì thế cùng Phó Tiểu Phương đi căn tin, muốn đi ăn món xào.

Trên thế giới này có một số chuyện, lại nói chính là sao mà khéo, hai người có thế vừa mới vào căn tin, chân chỉ vừa mới đặt vào, cũng đã thấy được Lâm Minh Vũ và Giang Tục.

Hiện tại Lâm Minh Vũ so với trước nhìn đỡ hơn rất nhiều, trong một trăm chín mươi cái đầu, với cái đầu láng bóng không một cọng tóc như trái trứng muối này, thật sự là muốn bỏ qua cũng khó.

Lâm Tây vừa nhìn thấy anh, theo bản năng muốn đi hướng ngược lại.

"Lâm Tây! Anh đây giết mày! Đứng lại đó." Lâm Minh Vũ hai bước đi tới bắt được cô, xách cổ áo cô lên như xách gà.

Lâm Tây đành phải bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Minh Vũ: "Anh - - anh - - "

Một chữ "Anh" không được lâm tây liên tục gọi hai tiếng, nhưng Lâm Minh Vũ bất vi sở động như trước: "Mày thừa dịp anh mày uống say, cạo tóc anh mày, hiện tại anh mày cũng muốn cạo tóc mày!"

Lâm Tây giãy dụa nửa ngày không thoát, vội giải thích: "Thật ra là do anh tự cạo mà, lúc đó anh cạo thiếu vài chỗ, em nghĩ nên cạo hết cho anh cái tạo hình mới!"

"Thúi lắm!" Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng giận: "Mẹ nó ở trên đầu anh mày cạo cái "SB", đây là cái tạo hình gì!"

Lâm Minh Vũ vừa dứt lời, Phó Tiểu Phương ở bên cạnh nhìn cuộc chiến giữa hai người, cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Cười cái rắm - -" Lâm Minh Vũ hét lớn một tiếng, túm Lâm Tây đi ra ngoài: "Anh mày mặc kệ, mày phải cạo sạch đầu theo anh!"

"Không muốn đâu! Cứu mạng!"

...

Giang Tục nhìn hai anh em trước mắt đùa giỡn nhau, trong mắt lộ ra một tia cười thản nhiên. Anh đưa tay tách hai người ra.

"Đừng náo loạn nữa." Giang Tục nói với Lâm Minh Vũ.

"Việc này không liên quan đến cậu! Cậu kệ nó!" Nói xong, muốn đẩy Giang Tục ra, nhưng Giang Tục cũng có luyện võ, Lâm Minh Vũ đẩy một chút, không chút sứt mẻ.

Giang Tục nhíu nhíu mày: "Tôi nói, đừng náo loạn nữa."

Sáu chữ, khí thế khiếp người.

Lâm Minh Vũ nhìn anh một cái, "Hừ" một tiếng trực tiếp đi khỏi nhà ăn.

Thấy anh đi rồi, Lâm Tây mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hù chết mất, thật sự là kẻ man rợ mà." Lâm Tây nghĩ đến vừa rồi, nhịn không được châm chọc: "Một nam sinh, đầu bóng lưởng thì sao đâu, em là nữ sinh, làm sao có thể để cái đầu bóng đó theo anh chứ!"

Giang Tục mím môi cười, có vài phần ôn nhu, hoàn toàn là ánh mắt nhìn thú cưng: "Em đó, sao lại hư như vậy?"

Nói xong, vỗ lên sau ót cô một cái.

Lâm Tây xoa đầu, cảm thấy động tác này thật sự có chút không thích hợp. Lại nghĩ tới ngày đó bọn họ ở phòng ngủ, anh sợ cô lạnh, đưa áo khoác cho cô.

Haiz, anh ta thật sự là rất thích cô rồi.

Lâm Tây kỳ quái liếc nhìn giang Tục một cái, nhịn không được nói: "Giang Tục, anh có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi không?"

Giang Tục sửng sốt một giây, lập tức phản ứng kịp, ánh mắt linh tinh sáng rọi ảm đạm xuống.

"Tôi không nói chuyện với em, chẳng phải là tốt hơn sao?"

Nói xong, phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, Lâm Tây thở dài.

Giang Tục không tiếp thụ được sự từ chối, thẹn quá thành giận thôi? Đúng không?

Sau hôm đó, Lâm Tây lại ở phòng máy đụng phải Giang Tục. Bọn họ học chung phòng học chuyên ngành, vừa lúc Lâm Tây có tiết tin học. Đa phần sinh viên trong lớp đã đi về, giáo viên còn đang nói chuyện với Giang Tục ở cuối lớp.

Lâm Tây bình thường khi lên lớp tin học, thích nhất ngồi ở hàng cuối, dễ nói chuyện hay lướt diễn đàn gì gì đó, cô tính đi đến đó. Chính lúc này, giáo viên đã nói xong, Giang Tục cầm sách đứng dậy, theo dãy cuối đi về phía mình.

Lâm Tây không muốn gặp anh, ở trong đường đi chật hẹp không thể buông tha, vội tìm vị trí trong dãy ngồi xuống.

Giang Tục đi ngang qua cô, lơ đãng liếc cô một cái, đầu cô cũng chưa dám nâng.

Phó Tiểu Phương từ toilet trở về, thấy Lâm Tây ngồi ở bên trong, hỏi cô: "Cậu ngồi phía trước làm gì? Phía trước dễ được điểm tốt sao!"

Lâm Tây vụng trộm dùng cằm, hất hất về phía Giang Tục mới đi ra, nói nhỏ: "Cậu cũng biết mà, Giang Tục thích mình." Lâm Tây thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Mình không thể tới gần anh ta, bằng không vĩnh viễn anh ta đều sẽ không quên được mình."

Phó Tiểu Phương đối với điều này hoàn toàn không tin, trợn mắt lên: "Hiện tại mình thầm nghĩ đánh cậu một cái tát dán lên tường, xuống dãy cuối ngồi."

...

Hết tiết, hai người cùng đi căn tin ăn cơm, Phó Tiểu Phương khát nước, muốn đi siêu thị mua nước trước. Hai người đi vào, lại đụng phải Giang Tục, anh cũng vào mua nước.

Lâm Tây vốn cách dãy để nước khá gần, vừa thấy Giang Tục đi về bên kia, lập tức lại lui trở về.

Phó Tiểu Phương bị Lâm Tây lui vội về phía sau giẫm phải chân, nhịn không được châm chọc: "Lâm Tây, hôm nay cậu sao thế hả?"

"Hư." Lâm Tây vội che miệng Phó Tiểu Phương, chỉ chỉ Giang Tục phía trước: "Để anh ta mua trước."

Phó Tiểu Phương hết chỗ nói rồi: "Vì sao?"

"Mình sợ anh ta nhìn thấy mình, nhìn vật nhớ người, càng thương tâm."

"... Cậu muốn ăn đòn nữa hả."

Lâm Tây trả tiền xong, Phó Tiểu Phương nhớ tới đã quên mua giấy vệ sinh, lại trở về xếp hàng, trong siêu thị nhiều người, Lâm Tây chỉ có thể đi ra ngoài: "Mình đi ra ngoài chờ."

Lâm Tây vừa đi ra siêu thị, đã bị Giang Tục mặt đen dọa sợ.

Cũng không biết anh đợi bao lâu, một mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau, mới giật giật môi: "Theo tôi qua đây."

Hai người đứng ở cột đá sau căn tin. Đứng gần, Lâm Tây mới thấy Giang Tục có thay đổi.

Mới cách một buổi tối, Giang Tục đã đổi kiểu tóc mới. Không biết có phải vì theo Lâm Minh Vũ không, lúc này đây thật sự rất ngắn, lộ ra cái trán và hình dạng lông mày xinh đẹp, càng thấy rõ vẻ đẹp trai.

Trong ấn tượng của Lâm Tây, Giang Tục đều là cái kiểu phong cách đơn giản hưu nhàn, áo sơmi T-shirt gì gì đó. Hôm nay anh có vài phần bất đồng, trên thân là một cái áo khoác jacket, quần jeans, nhìn qua có chút bụi bậm, cũng càng thêm đẹp trai.

Tuy rằng bị Đại Soái Ca theo đuổi có thể thỏa mãn lòng hư vinh, nhưng cùng Đại Soái Ca mình không thích này có quan hệ còn hậu hoạn vô cùng, cũng không có gì tốt.

Lâm Tây khẩn trương xoa xoa lòng bàn tay mình, xấu hổ cười hai tiếng.

"Không có gì muốn nói, vậy tôi đi trước ha."

Lâm Tây xoay người, nghe thấy "Đông" một tiếng, tay phải của Giang Tục đặt trên cột đá, vừa vặn chặn đường đi của Lâm Tây.

Lâm Tây bị Giang Tục nửa vòng ở trong ngực, ngẩng đầu, thiếu chút muốn đụng vào cằm Giang Tục, sợ tới mức vội rụt ra sau, máu toàn thân nhanh chóng tụ tập trên mặt, sau một lúc lâu, cô lắp bắp hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì?"

Giang Tục hơi khom lưng, cúi đầu sát vào Lâm Tây, một cỗ hơi thở ấm áp dừng trên đỉnh đầu Lâm Tây.

Gió nhẹ thoảng qua, cỏ cây xào xạc làm lòng người ngứa ngáy.

Bên tai là thanh âm chất vấn của Giang Tục, khàn khàn, mang theo vài phần tức giận.

"Mấy ngày nay, em là có ý gì?"

Lâm Tây mở to đôi mắt hạnh, một mặt vô tội nhìn anh: "Có ý gì đâu chứ?"

Giang Tục nhíu nhíu mày: "Em thấy tôi thì trốn, còn có tờ giấy nhỏ này, em muốn biểu đạt cái gì?"

Lâm Tây khúm núm rụt rụt cổ: "Cái này không phải tôi chỉ muốn tốt thôi sao?"

"..." Giang Tục bị lời của cô làm nghẹn, vừa thu tay lại, xoa đến sau thắt lưng, dưới chân bước đi thong thả.

Lâm Tây thấy Giang Tục có chút tức giận, vội giải thích: "Tôi sợ anh không rút ra được, tôi cũng từng thích người khác, có thể hiểu được loại thống khổ này."

Giang Tục giật giật khóe miệng: "Em hiểu được cái gì?"

Lâm Tây nhìn Giang Tục một cái, vỗ vỗ vai anh: "Anh yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt anh, cho anh có đủ thời gian quên tôi."

Giang Tục nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tây, nói: "Lâm Tây, tốt nhất em nên sớm khôi phục lại bình thường cho tôi."

Giang Tục nói lời này làm Lâm Tây có chút không hiểu, cô quyệt miệng ủy khuất nói Giang Tục: "Tôi rất bình thường."

"Chuyện em làm, có bình thường sao?"

Lâm Tây nói: "Không phải vì anh không bình thường trước sao? Sao lại thích tôi?"

Giang Tục bị cô nói đến không nói được, khe rãnh giữa lông mày càng sâu. Trong ánh mắt cao ngạo kia, lộ ra điều làm cho người ta không nắm bắt được. Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Tây, hồi lâu, chỉ nghe thấy anh gằn từng chữ nói: "Tôi không thích em."

Lâm Tây hồ nghi nhìn Giang Tục: "Có phải anh sợ mất mặt, nên cố ý nói như vậy không?"

Vẻ mặt Giang Tục vẫn lạnh lùng như trước, hỏi lại Lâm Tây: "Cái này có quan trọng sao?"

"Anh không thích tôi, vậy sao anh giữ giấy nháp của tôi."

Giang Tục liếc mắt qua một bên, nhàn nhạt trả lời: "Không cẩn thận để trong sách, quên quăng."

"Vậy vì sao đưa áo cho tôi?"

"Bên ngoài lạnh, với người khác tôi cũng sẽ như vậy."

Lâm Tây cũng không tin như vậy, lại hỏi: "Còn mua bong bóng cho tôi?"

Giang Tục: "Bởi vì ánh mắt em nhìn nó, giống như ăn xin."

"..."

"Anh thực sự không thích tôi?" Sau khi Giang Tục nói như vậy, Lâm Tây rõ ràng cảm giác được khi đối mặt với anh áp lực giảm xuống rất nhiều, khóe miệng cũng bất giác giơ lên một nụ cười mỉm: "Tôi nói mà, tôi cũng cảm thấy cái này rất không hợp Logic rồi. Có phải tôi không cần phải trốn tránh anh nữa không?"

"Ừm." Trong mắt Giang Tục thoáng qua một tia khác thường.

Lâm Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, nhân cơ hội oán giận lên: "Mỗi ngày trốn tránh anh cũng rất mệt đó, anh còn là bạn cùng phòng của Lâm Minh Vũ nữa. Ai kêu người thích anh nhiều quá làm gì, tôi cũng không muốn trở thành bia ngắm của mọi người đâu. Haiz, vẫn là phải tìm bạn trai trong đại học thôi."

Giang Tục nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Tây một cái.

"Đừng trốn tránh tôi." Anh dừng một chút, giọng nói nghe ra có vài phần làm cho người ta phân không rõ cảm xúc: "Giống như trước đây là tốt rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio