Độ tuyệt đối là nhiệt độ -oC, tại nhiệt độ này, tất cả các vật thể đều tĩnh lặng.
Không có nội năng, không có vận động, không có sinh mệnh.
Nhưng nhiệt độ này vĩnh viễn không thể nào đạt tới được, bởi vì trên đời chẳng có thứ gì là tĩnh lặng tuyệt đối cả. Cũng như một vài chuyện lịch sử nào đó, cho dù xóa bỏ tất cả vết tích tồn tại của chúng, vẫn sẽ có một ngày chúng thức tỉnh.
Bởi vì chúng là vinh hiển được trui rèn qua lửa đỏ, hơn nữa_____
Cuối cùng rồi sẽ có người kế thừa chúng.
Tuyệt cảnh.
Vừa dẫn đội viên núp vào sau tảng đá tự nhiên xong, Lương Thượng Quân liền thấy một người vác máy phóng tên lửa RPG- chạy ra từ phía địch, ngay sau đó, một quả tên lửa kéo cái đuôi dài gào thét lao về phía họ.
UỲNH! Không khí nóng rực ập tới, thân cây gãy và đá vụn bắn rào rào lên người bọn họ, vật che chắn tức khắc trở thành một đống đổ nát.
“DT, dẫn họ tiếp tục rút ra sau, mau!” Lương Thượng Quân quyết đoán hạ lệnh, “Vưu Vũ ở lại!”
“Dạ!”
Lời vừa dứt, các binh sĩ lập tức hành động. Trên chiến trường, họ không có quyền và thời gian hỏi tại sao, sứ mệnh duy nhất của bọn họ chính là dựa theo chỉ lệnh của trưởng quan mà hành sự.
Chỉ còn Lương Thượng Quân và Vưu Vũ thủ ở chỗ này, hiện giờ phần lớn căn cứ của tổ bọn họ đã thất thủ, mà người duy nhất có thể mang tới hy vọng thắng lợi cho bọn họ lại…
Lương Thượng Quân gác tâm trạng lại, kéo chốt súng, đồng thời đếm thầm số đạn còn sót lại, anh ý thức được tình hình rất bi quan.
Đạn lên nòng, Lương Thượng Quân nhắm chuẩn mục tiêu bắn vài phát, giải quyết tên vác máy phóng tên lửa kia, ngay sau đó nói với Vưu Vũ ở bên cạnh: “Liên lạc với Ba Hoa, kêu cậu ta yểm hộ cho anh!”
“Dạ!” Nhận lệnh xong Vưu Vũ mới thấy không đúng, “Đại đội trưởng Lương, không được! Anh kêu họ rút hết về phòng thủ rồi, chỉ có mình Ba Hoa sao ứng phó nổi! Không thôi em đi theo anh, hai người dễ phối hợp hơn!”
Lương Thượng Quân tức điên, tát một cái lên ót cậu: “Cuốn xéo, lúc này rồi mà còn cậy mạnh với anh cái gì! Anh có nhiệm vụ khác cho cậu! Lát nữa thừa cơ anh và tên khốn hấp dẫn hỏa lực của bọn chúng, cậu lấy máy phóng tên lửa của chúng qua đây cho anh, lấy không được thì bắn nổ cho anh, nghe rõ chưa!”
“Nghe rõ, nhưng mà…”
Lương Thượng Quân chậc lưỡi một tiếng, anh hiểu tính nết của Vưu Vũ, thằng nhóc này thông minh thì thông minh, nhưng lại có chút cố chấp, anh không thể không giải thích với cậu: “Vị trí của Ba Hoa là điểm ngắm bắn tốt nhất, dựa vào trình độ của cậu ấy, yểm hộ cho anh không thành vấn đề. Nhiệm vụ của chúng ta là gì? Là trinh sát tọa độ đại bản doanh của địch, kéo dài chiến tuyến của chúng, cho nên anh mới kêu DT về thủ để bảo tồn thực lực. Nhưng chúng ta phải giúp tiểu đội phá vòng vây trước, bởi vì Kỷ khốn nạn tuyệt đối không thể chết_____trong tay hắn đang giữ『Búa chiến』!”
Tên lửa hành trình Búa chiến, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Lúc nhận nhiệm vụ này ai trong số bọn họ cũng không ngờ kẻ địch lại mạnh như vậy, nào là vũ trang hạng nặng dùng vô tận, cách bố trí không chê vào đâu được, cộng thêm kiểu hành quân xuất quỷ nhập thần, từng khâu đều khiến họ chống đỡ mệt mỏi. Sau khi nếm đủ gian nan, Kỷ Sách rốt cuộc cũng xin được Búa chiến, tọa độ của máy định vị sao Bắc Cực cần Kỷ Sách báo lên, họ chỉ có một cơ hội duy nhất, họ không chịu được thêm bất cứ sự giày vò nào nữa!
“Ba Hoa, nghe thấy trả lời” Lúc Vưu Vũ liên lạc với Chu Khải, thì đồng thời Lương Thượng Quân cũng đã lần mò ra phía sau kẻ địch.
“Nghe thấy” Ba Hoa đáp.
“Yểm hộ Đại đội trưởng Lương!” Vưu Vũ trịnh trọng giao phó.
“OK, quét sạch m xung quanh Đại đội trưởng Lương” Ba Hoa rất có lòng tin đối với chính mình.
Trong hành trình phía trước Lương Thương Quân không gặp trở ngại gì nhiều, nhưng anh không dám lơ là, anh đã lĩnh giáo sự xảo trá của kẻ địch rồi. Quả nhiên khi anh tiếp cận nơi Kỷ Sách bị bao vây, bên hông đột nhiên gặp phục kích, mà lúc này bên Ba Hoa lại không có động tĩnh gì!
Trong lòng Lương Thượng Quân đánh bộp một tiếng, dựa vào bản năng liên tục tránh né xạ kích của đối phương, vừa lăn tại chỗ, vừa bắn trả đối phương. May mà người phục kích anh không nhiều, hẳn đây là nhóm tàn binh còn sót lại sau khi kẻ địch bị kéo dài chiến tuyến.
Bởi cự ly quá gần, Lương Thượng Quân phân không rõ máu tươi vẩy ra là từ người mình hay từ kẻ địch, nó làm mơ hồ tầm mắt anh, trong mảng đỏ tươi, anh dốc hết toàn lực phản kích, trong tai tràn ngập tiếng súng bắn tạch tạch tạch tạch.
Cuối cùng, xung quanh anh trở nên yên lặng. Lương Thượng Quân ôm súng nghỉ ngơi tạm thời, đầu tiên nối thông liên lạc với Ba Hoa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng xì xào ầm ĩ, tiếp theo lại kết nối với Vưu Vũ: “Cá Mực, báo cáo tình huống!”
Bên Vưu Vũ trầm mặc mấy giây mới nói: “Xin lỗi anh, Đại đội trưởng Lương, em tới trễ một bước…Đcmn, chúng bắn liên tục ba quả tên lửa! Đỉnh núi chỗ Ba Hoa mai phục bị chúng san bằng rồi!”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Lương Thượng Quân vẫn cảm thấy choáng váng một trận.
Đúng thế, một tay bắn tỉa bị lộ sẽ phải nhận kết cục như vậy. Kẻ địch lần này khôn khéo bậc nào chứ, chúng dù có bỏ cả vốn gốc cũng sẽ không buông tha cho mối uy hiếp lớn tiềm tàng này.
“Bất quá Đại đội trưởng Lương” Vưu Vũ tiếp tục báo cáo “Em hoàn thành nhiệm vụ rồi, em đã lấy được ba cái máy phóng hỏa tiễn của bọn chúng”
“Giỏi lắm!” Lương Thượng Quân phấn chấn tinh thần, rốt cuộc cũng có thu hoạch.
“Tin xấu là, em sợ không thể đem chúng ra được, em bị bao vây rồi” Vưu Vũ bình tĩnh trần thuật, “Nhưng em có thể phá hủy chúng”
Nói xong, Vưu Vũ vác một cái máy phóng hỏa tiễn, chuẩn bị làm nổ kiểu tự sát.
“Ôm nhau chết chung mà thôi, rất đơn giản” Cậu nói, “Em sắp thành liệt sĩ rồi, Đại đội trưởng Lương, anh nói xem em có được lưu danh bách thế như Đổng Tồn Thụy hay không”
“Nói bậy gì vậy!” Lương Thượng Quân mắng.
Nhưng một tiếng nổ rung chuyển trời đất đã nhấn chìm tiếng mắng của anh, liên lạc đứt đoạn.
Lương Thượng Quân sững sờ chừng ba giây mới dịch chuyển hai chân mình. Anh không rảnh nghĩ tới chuyện khác, anh phải đi tới chỗ Kỷ Sách, đó là nhiệm vụ của anh, một nhiệm vụ không cho phép do dự.
Dùng mớ đạn ít ỏi còn lại mở ra một con đường máu, Lương Thượng Quân đã bị thương chồng chất, máu thấm trên quân phục dường như có thể vắt thành giọt.
Anh thấy Kỷ Sách rồi.
Hắn cũng đang nhìn anh.
Hắn quát anh: “Ai kêu em qua đây! Cút ngay!”
Lương Thượng Quân bị hắn quát tức sôi gan: “Cút con mẹ anh chứ cút!”
Binh sĩ tiểu đội chẳng còn lại bao nhiêu người, những người còn sống cũng bị thương không nhẹ, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân một đường vừa cãi lộn vừa bắn giết, tới khi chạy đến cuối lộ, Lương Thượng Quân mới hiểu nguyên do Kỷ Sách quát anh.
Kỷ Sách hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thoát thân.
Tên khốn nạn này ngay từ đầu đã không có ý định cắt đuôi truy binh, rồi báo cáo tọa độ với Tổng bộ.
Mà hắn đem vị trí của chính mình định vị thành tọa độ công kích của Búa chiến.
Đứng cùng hắn trong đại bản doanh quân địch, Lương Thượng Quân đột nhiên bật cười.
Anh nhìn gương mặt lem luốt máu của Kỷ Sách, nảy sinh một ý nghĩ rất phi logic. Anh cảm thấy cái câu “Nhất tướng công thành vạn cốt khô” có lẽ không tồi, anh từng cho rằng nó là chủ nghĩa tư bản quan liêu trình độ cao, nhưng hiện giờ xem ra cũng không hẳn như vậy.
Dám chừng có loại người như vậy thật, hắn có thể hợp lý hóa tất cả sự hy sinh. Hy sinh nhiều như vậy để dâng thành tựu cho hắn, bởi vì hắn có thể mang mắng lợi về cho tất cả mọi người.
Cũng bởi vì hắn luôn là một tên trưởng quan làm việc không tuân theo lẽ thường, tương tự, hắn cũng nguyện vì thắng lợi của tất cả mọi người mà hy sinh thân mình.
Hắn hoàn toàn là một kẻ điên, là một kẻ điên đáng để tín nhiệm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lương Thượng Quân đã tin chắc rằng, đi cùng người này, anh có thể sẽ chết không toàn thây, nhưng nhất định sẽ không thất bại trong nhiệm vụ.
“Này, Ngốc Tặc, em ngu ngốc chạy qua đây như vậy, là tính cùng chết với tôi sao?” Kỷ Sách quay mặt qua nhìn anh, tiếc nuối mà khẽ khàng nói, “Đáng tiếc không thể hôn một cái cuối cùng ở chỗ này, không thôi lãng mạn biết chừng nào”
“Chuyên tâm chờ chết đi” Lương Thượng Quân khịt mũi khinh bỉ, “Búa chiến tới rồi…”
Họ dựng súng ở sát bên người, ngẩng đầu nhìn tên lửa hành trình Búa chiến càng ngày càng áp sát.
Họ nhìn thấy cái chết và thắng lợi đồng thời tiến gần mình.
Tôi tới tìm anh, là muốn cùng anh sống sót. Nhưng, chết cũng chẳng sao. Lương Thượng Quân thì thầm.
Chúng ta thắng rồi. Kỷ Sách cười.
Lời nói bị nhấn chìm dưới Búa chiến.
Tám tiếng đồng hồ.
Cái trận game “Chiến đấu mô phỏng” này họ đánh trọn cả tám tiếng!
Cho tới khi bản nhạc kết thúc thắng lợi toàn diện vang lên, Ba Hoa là đứa đầu tiên nhảy dựng lên lao ra khỏi phòng máy: “Đù má! Bố khẩn trương tới nỗi suốt tám tiếng không đi tè! Nghẹn chết tui rồi!”
Hắn vừa hét như thế, mọi người mới nhận thấy bàng quang căng nhói, bèn rối rít đứng dậy chạy ra nhà xí, vừa chạy vừa chửi: “Cha nội nào thiết kế nhiệm vụ vậy! Ai? Biến thái thấy gớm!”
Lính của đại đội và đại đội thuộc tiểu đoàn Hara dù bực tức đầy bụng nhưng sau khi đi nhà xí xong vẫn thành thành thật thật an an tĩnh tĩnh quay về phòng máy, ngồi xuống, đeo tai nghe vô, chuẩn bị tiến hành “Sơ kết tác chiến” như thường lệ.
Kỷ Sách bắt đầu mắng: “A Tàng, cậu là lính mũi nhọn, tiểu đội trinh sát đằng sau đều đi theo cậu, cậu chạy lẹ vậy làm gì? Cuối cùng không kịp cầu viện là lỗi của ai, hả? Còn Trứng Thịt nữa, cậu bị nhức trứng hả! Tôi kêu cậu dẫn đội đi kéo giãn chiến tuyến, cậu kéo tới chỗ nào? Sông Lộ Tô? Bên sông Lộ Tô rõ ràng là vòng phục kích của kẻ địch, cậu đi tìm chết hả, bộ rớt não hả! Cái gì? Làm mất bản đồ? Trước khi bắt đầu nhiệm vụ cậu không học thuộc bản đồ sao? Giỏi, đêm nay toàn thể đại đội có mặt! Sát hạch tốc ký bản đồ!…”
Toàn thể đại đội dòm sang Trứng Thịt thị gian rần rần, Trứng Thịt khóc thành dòng sông.
Lương Thượng Quân bắt đầu mắng: “Vưu Vũ cậu làm liệt sĩ sung sướng quá ha! Ba cái máy phóng hỏa tiễn, ba cái luôn! Cậu không thể đi tới chỗ xa hơn quăng hai cái ra rồi hẳn tự sát được sao! Bên cậu một chọi năm chém giết muốn phun cơm ra, cậu không thể giúp giùm một tay sao? Lúc đó tôi thiệt hận không thể đập chết cậu, ba quả toàn nổ ở chỗ cậu, lãng phí gì đâu! Còn Sa hòa thượng nữa, đó là lúc thể hiện sao, Đỗ Đằng kêu cậu quay về phòng thủ, cậu xông lên đằng trước chàng chàng thiếp thiếp với kẻ địch làm quái gì, không biết không đủ đạn sao! Hả? Quên tính số đạn hả, giỏi, đêm nay toàn thể đại đội có mặt, luyện bắn bia phát, nghe lệnh lúc nào ngừng lúc đó, lập tức báo số!…”
Những người dở toán bên đại đội thề phải tẩn Sa hòa thượng mềm mình, Sa hòa thượng khóc thành dòng sông.
Hai bên đều mắng đến sướng cả miệng.
Lúc này Lương Thượng Quân mới vỗ bàn đứng dậy: “Được rồi, sơ kết tác chiến hoàn tất!” Anh nhìn khắp xung quanh một vòng, “Đại đội ! Còn sức không?”
Tập thể đại đội đáp: “Còn!”
Lương Thượng Quân rất hài lòng: “Theo tôi giết vào Bộ kỹ thuật, lôi cha thiết kế nhiệm vụ này ra!”
“Dạ!” Họ đi đều bước ra ngoài.
Kỷ Sách dõi mắt tiễn Lương Thượng Quân hăng hái đi hành hạ người ta, cảm thán một câu “Má tụi nhỏ ơi…”, trong giọng điệu tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và dung túng. Tên Ngốc Tặc này vĩnh viễn không thay đổi được cái tật xấu che chở con cái, cho dù lính của mình chỉ chịu uất ức trong game, cậu ta cũng không nuốt trôi được cục tức này.
Lắc lắc đầu, Kỷ Sách tiếp tục làm việc trên máy tính, khóe miệng nhếch nụ cười ác ôn: Không ngờ hắn và Ngốc Tặc vừa kết thúc kỳ nghỉ quay về trước thời hạn, lại bị cái nhiệm vụ này hành cho sứt đầu mẻ trán, xem ra trong vòng một tháng này Bộ kỹ thuật đã tiến bộ không ít…
Ngày thứ hai.
Lương Thượng Quân đã mang tới cho người của Bộ kỹ thuật rất nhiều thương tích lớn nhỏ khó quên, còn Kỷ Sách thì post lên diễn đàn Hara bản công lược toàn diện hoàn mỹ cho cái nhiệm vụ biến thái này_____coi như món quà đáp lễ trước khi họ tạm thời rời Hara sắp tới.
Bộ kỹ thuật đồng thời hứng chịu đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần, khóc thành dòng sông