Cưng à, buông súng xuống, không được nhúc nhích”
Mũi dao lạnh giá chạm vào làn da, khiến Lương Thượng Quân thoắt cái tỉnh táo lại.
Anh không làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào, yên lặng hạ súng xuống, đối phương nhích lưỡi dao gác trên cổ anh ra một chút, Lương Thượng Quân hít sâu một hơi: “Nếu tôi run tay nổ súng…”
“Vậy thì chúng ta ôm nhau cùng chết”
Hơi nóng lượn lờ bên tai Lương Thượng Quân, anh mất tự nhiên nghiêng đầu qua, nhưng vùng vẫy trong phạm vi bị áp chế cực nhỏ là chuyện vô ích.
Mùi hương gay mũi trong không khí càng nồng hơn, Lương Thượng Quân hỏi: “Tên điên, anh làm gì vậy?”
Kỷ Sách đáp: “Như em thấy đấy, nơi này là trạm xăng dầu và điểm tiếp khí, chẳng qua tôi chỉ xả một ít khí trong điểm tiếp khí ra thôi. Đây là cảnh mô phỏng, dù em cướp cò cũng sẽ không gây nổ, nhưng điểm của chúng ta đều sẽ bị trừ sạch”
Ở đằng trước họ, Lương Thượng Quân nhìn thấy rất rõ, đó không phải là bia cố định điều khiển bằng máy, mà đó là một vật ngụy trang do Khuất Tử núp ở đằng sau cột chống cắm vào.
Khuất Tử giương súng nhắm ngay Tùng Kiến Bằng đứng ở giữa, Tùng Kiến Bằng nhìn trước ngó sau, ôm súng không biết phải phản ứng thế nào, cuối cùng vẫn chuyển mục tiêu nhắm ngay Kỷ Sách. Mọi người tại hiện trường đều không thể nổ súng, chỉ đành giằng co.
Lương Thượng Quân cau mày: “Vậy sao anh không cút xa xa chút, tôi chỉ cần nổ một phát súng là các anh thắng rồi”
Kỷ Sách kéo ngược hai tay Lương Thượng Quân, xoay người anh lại áp vào thùng xăng, hắn mặt đối mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt Lương Thượng Quân, quân đao vẫn ép chặt lên cổ anh.
“Vì tôi không ngờ em lại bị kỹ xảo này lừa bịp. Nếu là tụi Ba Hoa tôi còn có thể trông mong chiêu này thành công, lúc thấy em tới tôi đã chuẩn bị đích thân chơi quân đao với em rồi. Ngốc Tặc, em làm tôi thất vọng quá đấy”
“…” Bị phê bình không lưu tình như vậy, Lương Thượng Quân hết lời phản bác.
“Em ý thức được điểm bất thường, nhưng em không đưa ra phán đoán chính xác, xảy ra chuyện gì vậy, em đang hoảng chuyện gì?”
“Là do tôi đoán sai” Lương Thượng Quân không muốn nói nhiều, chỉ một câu nhận lỗi của mình, anh hiểu rất rõ, trên chiến trường mà phân tâm vì chuyện khác, thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến mình và đồng đội bỏ mạng.
Kỷ Sách nhìn chằm chằm anh, rồi lại nhìn sang Tùng Kiến Bằng, nheo mắt lại.
Cùng lúc này, trên tuyến giữa ở sân huấn luyện.
Ba Hoa trốn sau một hộp đèn quảng cáo, gác súng, nhắm chuẩn.
Một phát giải quyết gọn Trương Tam.
Tổ ba người thiếp lập mai phục ở lân cận tuyến giữa, nếu tùy tiện xông vào sẽ bị họ vây đánh, may mà Vưu Vũ cẩn thận, kêu Ba Hoa yểm hộ bên ngoài, còn mình xâm nhập trước.
Ba Hoa ẩn náu ở bên trái cách tuyến giữa m, vừa khéo ở ngay một góc trong vòng vây hình tam giác do Chu Đại Ngô Nhị Trương Tam hình thành nên, Trương Tam còn chưa kịp phản ứng đã trúng đạn bỏ mình.
Do đó Ba Hoa phỏng đoán sơ vị trí của của Ngô Nhị, tìm kiếm trong kính ngắm một hồi, mấy chục giây sau, quả nhiên hắn tìm được bóng dáng Ngô Nhị trốn trong một tiệm kim khí cách xa m.
Đoàng đoàng!
Thế nhưng lại có tới hai tiếng súng vang lên.
Trong kính ngắm, Ba Hoa nhìn thấy trên người Ngô Nhị bốc khói đỏ, đồng thời chính hắn cũng bị bắn ngã ngửa xuống đất.
Khói đỏ bay qua mắt hắn_____hắn cũng trúng đạn rồi.
Ba Hoa không cam lòng bò dậy tìm hung thủ tứ phía, phát hiện kẻ bắn trúng mình là Chu Đại, cái tên đang đánh nhau với Vưu Vũ ở đằng trước. Hắn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không biết tên đó tranh thủ bắn cho hắn một phát trí mạng bằng cách nào, hắn nhớ hồi trước trình ngắm của Chu Đại không hề tốt tới vậy, giờ không ngờ lại có thể dùng súng trường bắn ra được hiệu quả như súng bắn tỉa, đủ thấy trong lúc huấn luyện Chu Đại tiến bộ rất thần tốc.
Cam chịu số phận nằm xuống đất giả chết, tầm mắt Ba Hoa dừng trên cái hộp đèn bên cạnh…
Đột nhiên, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Hóa ra nơi này là cửa hàng bán đồ tình thú ta ơi.
Vưu Vũ thấy bên Ba Hoa không có động tĩnh, lập tức biết chuyện không ổn rồi, cậu muốn tốc chiến tốc thắng.
Cận chiến cậu đánh không lại Chu Đại, vì vậy lúc bị cùi chỏ đối phương thúc, cậu mượn thế tăng tốc đạp lên bức tường thấp bên cạnh, chạy bước nhỏ vài bước, thấy cự ly giữa hai người đã giãn cách ra chừng m, cậu xoay lại nã một phát súng.
Nhưng Chu Đại cũng đâu phải đèn cạn dầu, gần như cùng lúc Vưu Vũ nâng súng, hắn cũng bóp cò.
Hai làn khói đỏ chậm rãi lan tràn giữa hai người họ, ok, chết chùm.
Ánh mắt Kỷ Sách chuyển một vòng giữa Lương Thượng Quân và Tùng Kiến Bằng, mãi đến khi Tùng Kiến Bằng đổ mồ hôi lạnh, hắn mới cong môi cười một tiếng, nói với Lương Thượng Quân: “Hai chọi hai, tính sao đây, chúng ta ở đây để diễn rối người chắc”
Lương Thượng Quân không động đậy được, chỉ đành dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua bên Khuất Tử, đột nhiên con ngươi anh lóe sáng: “Không cần, tuồng này cũng nên diễn cho xong rồi”
Kỷ Sách thu biểu cảm lại, từ xa trông thấy trên cổ Khuất Tử quấn một tia sáng bạc, tia sáng bạc đó cắm thẳng vào máy phun khói trên ngực trái Khuất Tử, thế là Khuất Tử im hơi lặng tiếng tử trận.
Tùng Kiến Bằng phát hiện tình hình có biến, quay đầu lại, trông thấy Khuất Tử nằm dài, nhất thời sững sờ tại chỗ, mãi tới khi bóng Cung Trì từ đằng sau cột lủi ra, y mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lương Thượng Quân cũng không ngờ, con cờ mình không đặt trong lòng nhất lại phát huy tác dụng quan trọng nhất, đủ thấy anh chàng tình báo này thực sự không thể xem thường, hắn từ đầu tới đuôi rõ ràng đều là boss sau màn.
“Giờ là ba chọi một” Lương Thượng Quân nói năng không khỏi đắc ý.
Hiếm thấy chính là, Kỷ Sách vẫn không hề hoảng loạn.
Nhân lúc Tùng Kiến Bằng đơ người, đột nhiên hắn rút quân đao của Lương Thượng Quân ra, dùng một tay ném thẳng tới Tùng Kiến Bằng.
Lương Thượng Quân cực kỳ hoảng sợ.
Quân đao Kỷ Sách ném là hàng thật giá thật, lưỡi đao sắc lẹm. Mục tiêu của hắn không phải thân thể bọc trong lớp áo bảo vệ của Tùng Kiến Bằng, mà là bộ phận lộ ra bên ngoài, phía trên lồng ngực!
“Tùng Kiến Bằng!”
Lương Thượng Quân chỉ kịp hét lớn tên y, do khẩn trương quá độ, anh không tự chủ nghiêng người về phía trước, lưỡi dao áp trên cổ lập tức thấy máu.
Tia máu đó khiến đồng tử Kỷ Sách co rút, hắn vội vàng giảm lực độ.
Tùng Kiến Bằng rốt cuộc cũng không phải thằng ngốc, nghe tiếng hét của Lương Thượng Quân ở đằng sau, hắn không nghĩ ngợi gì ngồi xổm xuống, quân đao lướt sát qua hắn, rơi ở cách đó không xa.
Lương Thượng Quân sợ tới đổ ướt mồ hôi lạnh, anh mặc kệ cơn đau nóng rát trên cổ, gập gối hung ác thúc vào bụng Kỷ Sách, mắng: “Kỷ Sách anh làm con mẹ gì vậy! Sẽ chết người đó anh biết không!”
Kỷ Sách cất quân đao, giơ hai tay đầu hàng: “Tôi thua rồi, trò chơi kết thúc”
Lương Thượng Quân vẫn chưa hả giận, tiến lên bồi thêm quyền nữa: “Đây là huấn luyện! Là trò chơi! Cậu ta là học sinh của anh! Sao anh có thể làm vậy! Anh điên hả!”
Kỷ Sách để mặc anh đánh, không giáng trả.
Tùng Kiến Bằng ở một bên quan sát, ù ù cạc cạc. Y chọt chọt Cung Trì vừa đi qua: “Xảy ra chuyện gì vậy? Lớp trưởng Lương bị gì vậy? Mới nãy bộ Kỷ khốn nạn tính giết tôi thiệt hả?”
Cung Trì lạnh lùng nói: “Xét về góc ngắm của cây dao đó, thì mục tiêu đúng là cậu, còn xét về sức lực thì đâm chảy máu là rất có khả năng, nhưng chắc chắn không trí mạng!”
Tùng Kiến Bằng sờ sờ cổ mình, than thở: “Thiệt hả? Họ Kỷ kia bộ có thù với tôi sao, rốt cuộc muốn làm gì?”
Cung Trì dùng ngón giữa đẩy mắt kính, nhìn nhìn y, rồi nhìn sang Lương Thượng Quân, ra chiều đăm chiêu.
Kỷ Sách vừa chịu đòn vừa nói: “Lương Thượng Quân, em phán đoán sai mấy lần, hành vi thất thường, sẽ bị trừ điểm”
“Trừ mụ nội anh!” Lương Thượng Quân tức đỏ mặt tía tai.
“Bình tĩnh lại đi, xử lý vết thương trên cổ trước” Kỷ Sách không muốn tranh chấp với một Lương Thượng Quân đã đánh mất sức phán đoán bình thường, hắn rời sân huấn luyện, chỉnh đội, tổng kết, giải tán.
Thủ trưởng Hác căn cứ vào tiêu chuẩn đánh giá quy định cho lần huấn luyện này để chấm điểm cho họ. Mặc dù đội của Kỷ Sách gần như toàn quân bị diệt, nhưng về chiến thuật vẫn đạt được điểm số cực kỳ cao.
Đương nhiên, chung quy vẫn là mặt trận thống nhất kháng tra giành chiến thắng, vừa nghĩ tới việc mình đánh bại được Kỷ khốn nạn, vừa nghĩ tới cảnh Kỷ khốn nạn đang phải quét dọn chiến trường vào lúc này, tâm tình họ đều hết sức sung sướng. Ngay cả Ba Hoa và Tùng Kiến Bằng cũng hiếm khi không cãi nhau, ai cũng tụ tập cười đùa hả lòng hả dạ.
Bất quá Vưu Vũ để ý thấy, kể từ khi trở về từ buổi huấn luyện đó, Lương Thượng Quân vẫn luôn khác thường. Cậu hay nhìn thấy anh xuất thần, hồi trước ở Hara cũng hay nhìn thấy anh ngơ ngẩn một mình, nhưng Vưu Vũ cảm thấy nét mặt hiện giờ của Đại đội trưởng Lương càng rõ ràng hơn lúc đó, nó không còn là nỗi ưu tư mông lung cậu hoàn toàn nhìn không thấu nữa.
Vài lần cậu thấy Đại đội trưởng Lương muốn tìm người ở phòng đối diện nói chuyện, nhưng không biết vì nguyên do gì mà anh cứ do dự. Đại đội trưởng Lương…đang sợ hãi cái gì đó, cậu có cảm giác như thế.
Nhưng Đại đội trưởng Lương đang sợ cái gì chứ?
Còn một người nữa cũng trở nên khác thường, đó chính là Kỷ Sách vừa nếm mùi bại trận.
Nói hắn khác thường, cũng không phải làm ra mấy hành vi chán nản, khắc nghiệt hay thẹn quá thành giận gì, mà trái lại hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người ta không rét mà run.
Tất cả buổi giảng dạy và huấn luyện đều được tiến hành theo tuần tự, điểm duy nhất khác biệt, là đáng lẽ thời khóa biểu huấn luyện mỗi tuần sẽ do lớp trưởng đứng ra công bố, giờ đổi thành Cung Trì tới chỗ Kỷ Sách lấy.
Là người thì đều sẽ chú ý thấy, ngay cả thần ngủ Khuất Tử không buồn để ý chuyện bên ngoài cũng chú ý thấy bầu không khí áp suất thấp giữa chủ nhiệm và lớp trưởng, họ bảo: “Thầy chủ nhiệm và lớp trưởng chính thức xung đột rồi”
Người phe Hara lắc đầu thở dài: “Haiz, chiến tranh giữa hai người này trước nay có bao giờ ngừng đâu”
Đối với chuyện này Cung Trì vẫn luôn giữ im lặng, Vưu Vũ cũng vui vẻ với tình hình hiện tại.
Thật ra thì, sự việc không hề nan giải tới khó lòng vãn hồi như bất cứ người nào tưởng tượng.
Buổi tối cùng ngày huấn luyện đó, Lương Thượng Quân đã dùng máy liên lạc trong trường liên lạc với Kỷ Sách.
Gửi : xin lỗi, hôm nay tôi mất kiểm soát quá.
: không cần xin lỗi, nói nguyên nhân.
Gửi : …cho tôi ít thời gian.
Thật lâu sau Lương Thượng Quân mới nhận được hồi âm_____
: còn đau không?
Lương Thượng Quân sờ sờ lớp băng gạc, trong nụ cười chứa đựng sự ấm áp, trả lời : cổ hết đau rồi.
: ý tôi là hỏi lương tâm em đối với người nhà họ Tùng, còn đau hay không?
Nụ cười cứng lại trên mặt anh, trong lòng bị quất mạnh một roi.
Đau chứ, lương tâm đau đớn lắm.
Từ sau tối đó, Kỷ Sách không quấy nhiễu Lương Thượng Quân nữa, hắn thỏa mãn yêu cầu của Lương Thượng Quân: cho tôi một ít thời gian.
Hắn không biết mình còn có biện pháp gì để kéo Ngốc Tặc cố chấp này thoát ra khỏi nỗi sợ hãi và áy náy vô cùng vô tận đó, hắn hiểu rất rõ, cho dù sự cố kia đã trôi qua rất rất nhiều năm rồi, thì đối với Lương Thượng Quân, nó vẫn sẽ là một cơn ác mộng dai dẳng đeo bám cậu ta cả cuộc đời.
_____Kỷ Sách, họ đâu biết, họ chẳng hề biết gì hết…
_____Lỗi do tôi gây ra, nhưng lại đền bù bằng tính mạng anh ấy!
Tùng Phong.
Cái tên này là lỗi lầm mà Lương Thượng Quân có dùng cả đời để chuộc cũng không hết, là hạng chiến công đau đớn nhất, đáng sợ nhất trong lý lịch của anh.