Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám giờ sáng hôm sau toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm tập trung tại đại sảnh khách sạn, đi theo Giang Tuyết ra sân bay, mọi người theo thứ tự check-in, vé máy bay Giang Tuyết cũng đặt từ trước. Mười người hai hàng ghế, Lưu Xuyên và Tần Dạ ngồi cạnh nhau, Lý Tưởng lên máy bay lập tức đi tới bên cạnh đội trưởng cười nói: “Sư phụ, đổi chỗ cho tôi đi.”
Lưu Xuyên khi ấy đang cất đồ lên khoang hành lý, nghe thấy câu này quay đầu nhìn cậu một cái nói: “Bay có vài giờ là tới rồi, sao phải đổi?”
Lý Tưởng nói: “Đổi đi mà, anh ngồi với Trạch Văn, chỗ tôi và Trạch Văn cạnh nhau đó.”
Lưu Xuyên vừa nghe lời này lập tức mỉm cười: “Được! Đổi đi.”
Vì vậy hai thầy trò thoải mái đổi chỗ, Lưu Xuyên ngồi cùng Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng phấn chấn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tần Dạ. Tần Dạ liếc cậu, không nói gì, mở cuốn tạp chí ra tùy tay lật xem.
Tạp chí [Tuần San eSports] này là Tần Dạ tiện tay mua trong lúc chờ ở sân bay, đây cũng không phải tạp chí chuyên về Võ Lâm, mà đưa tin về eSports nói chung từ trong nước tới quốc tế. Nội dung đề cập tới các vòng đấu cũng như giải đấu trong và ngoài nước, hôm qua là lễ khai mạc giải Võ Lâm, bởi vậy thông tin chiếm phần lớn số trang, đặc biệt tin ba đại thần trở lại cùng đội tuyển Long Ngâm trở thành tiêu điểm trên trang báo.
Trang nhất của Tuần san eSports chính là chuyên đề về đội tuyển Long Ngâm, bên trong là thông tin chi tiết giới thiệu về chín tuyển thủ của Long Ngâm dự thi mùa giải thứ , còn có ảnh chụp chung của chín người. Một trang khác đăng hình cận cảnh của Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên, ba người con trai khí chất khác nhau đứng cùng một chỗ tạo nên hiệu quả thị giác rất lớn.
Tuy Lưu Xuyên rất đẹp trai, Tứ Lam cũng rất có sức hấp dẫn, nhưng ánh mắt Lý Tưởng vẫn chỉ chăm chăm vào ảnh của Tần Dạ.
Tấm ảnh này được chụp trong trận đấu khai mạc. Tần Dạ ngồi trước máy tính, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh, trên người tựa hồ tỏa ra khí chất kiêu ngạo lãnh đạm khó gần. Lý Tưởng thực sự không thể liên hệ nổi một Dạ Sắc lạnh lùng trên sân thi đấu và Tần Dạ ác liệt đùa giỡn trong khách sạn tối hôm qua là cùng một người…
Tần Dạ thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm vào tạp chí, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn xem à?”
Lý Tưởng cười nói: “Khụ, không có gì, anh cứ xem đi.”
Tần Dạ không nhìn cậu nữa, tiếp tục xem tạp chí, trong đó có một đoạn bình luận đọc rất có lý: “Đội tuyển Long Ngâm : đội tuyển Tuyết Lang, đây có thể nói là một khởi đầu tốt đẹp với một đội ngũ mới. Tuy nhiên những khiếm khuyết trong đoàn chiến của Long Ngâm cũng rất rõ ràng – thực lực của đại thần và người mới trong đội chênh lệch quá lớn, giao tranh rất dễ bị tách rời. Từ trận đấu này có thể nhìn ra được, Long Ngâm đấu lôi đài rất mạnh, nhưng độ ăn ý khi đánh đoàn chiến thì chưa đủ. Rõ ràng Xuyên thần và Dạ Sắc vì phải phối hợp với người mới mà thả chậm nhịp độ của chính mình, cứ như vậy, khi bước vào giai đoạn đoàn chiến tranh đoạt cờ lệnh, Long Ngâm sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Tần Dạ chỉ vào đoạn này, thản nhiên nói: “Người viết nói không sai, cậu là người mới phải cố gắng nhiều, đừng có cầm chân tôi đấy biết chưa?”
Lý Tưởng lập tức gật đầu: “Biết rồi!”
Tần Dạ lúc này mới vừa lòng cười cười nói: “Lý Tưởng, cậu lại gần đây một chút.”
Lý Tưởng: “Hả?”
Tuy rằng mặt đầy nghi hoặc, nhưng miễn là lệnh của Tần Dạ, Lý Tưởng sẽ không bao giờ cự tuyệt, lập tức nhích lại gần ghế của anh nói: “Sao thế?”
Tần Dạ nói: “Tôi muốn ngủ.”
Sau đó anh cũng rất tự nhiên vỗ vai Lý Tưởng, nghiêng đầu qua, coi bả vai Lý Tưởng như gối đầu.
Lý Tưởng: “…”
Sao anh có thể tự nhiên như thế hả! Triệu hồi người ta cũng có thể thản nhiên như thế?!
Đương nhiên, được Tần Dạ gọi tới làm đệm, đáy lòng Lý Tưởng thực ra vô cùng hạnh phúc.
Thấy Tần Dạ dựa vào mình mà ngủ, Lý Tưởng lập tức điều chỉnh tư thế, khiến anh dựa vào thoải mái hơn một chút. Tần Dạ nhắm mắt thỏa mãn nhếch môi thầm nghĩ: Thật ngoan. Càng ngày càng muốn bắt nạt cậu ta thì làm sao bây giờ?
Cách lối đi phía sau chỗ của Lý Tưởng, Lưu Xuyên mỉm cười ngồi cạnh Ngô Trạch Văn.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, sau khi ổn định tiếp viên mới cho phép sử dụng iPad. Ngô Trạch Văn lập tức lấy iPad ra, bên trong note có rất nhiều thông tin về số liệu trang bị cậu đã trao đổi với sư phụ hôm qua, Ngô Trạch Văn vừa định tập trung nghiên cứu, Lưu Xuyên lại tới gần bên tai nói: “Đừng có nghiêm túc vậy được không? Ngồi máy bay xem hướng dẫn cũng hơi chuyên nghiệp quá rồi… Xem phim với tôi đi.”
Ngô Trạch Văn quay đầu lại nói: “iPad của tôi không down phim.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy chơi game đi?”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Anh muốn chơi gì?”
“Trong máy em có game gì?” Lưu Xuyên lấy iPpad của cậu qua nhìn, phát hiện Ngô Trạch Văn down rất ít game, trừ Tiết tấu đại sư mà cậu yêu nhất ra thì chỉ còn mỗi một app cờ vây.
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Em cũng chơi cờ vây à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Biết một chút.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy hai ta đấu đi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được.”
Vì vậy hai người cầm quân đen trắng vui vẻ cùng nhau chơi cờ vây trên iPad.
Khi chơi cờ Ngô Trạch Văn rất bình tĩnh, đánh nước nào củng cố nước đó. Quân đen của Lưu Xuyên liên tục bị quân trắng của cậu vây quanh, tiêu diệt, quân tan rã, cảm giác IQ bị nghiền nát khiến Lưu Xuyên rất buồn bục.
Thua liên tiếp mấy trận, Lưu Xuyên bắt đầu chơi xấu: “Em thắng tôi ba ván nữa thì thắng.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Ban đầu Trạch Văn khiến Lưu Xuyên bị mất quân ba lần, Sau đó Lưu Xuyên lại thua thêm ba trận, lại tiếp tục chơi xấu: “Em thắng tôi năm ván nữa mới tính.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Sau đó, Lưu Xuyên lại thua, Ngô Trạch Văn nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Muốn chơi nữa không?”
Lưu Xuyên cười sờ sờ mũi nói: “Được rồi, tôi nhận thua, không ngờ em chơi cờ vây cũng giỏi như thế.”
Ngô Trạch Văn nói: “Trước đây từng học qua, lâu lắm rồi không chơi.”
Lưu Xuyên nói: “Trình độ của tôi không cao, nhưng cha tôi là cao thủ cờ vây, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho em làm quen. Em đánh thử hai ba ván xem, tôi đoán kỳ nghệ của hai người khá ngang tài ngang sức.”
Ngô Trạch Văn giật mình, nhất thời không biết trả lời sao.
Cha của hắn ư? Đột nhiên Lưu Xuyên nhắc tới cha, ý tứ trong lời nói dường như còn muốn đưa cậu tới gặp mặt cha hắn…
Thực ra khi học đại học có rất nhiều cặp đôi yêu nhau không dám tới “gặp mặt cha mẹ”. Vì theo quan niệm của mọi người, yêu nhau bên ngoài khác với chuyện mang bạn trai/bạn gái về nhà. Yêu đương không nhất định có thể đi tới cuối cùng, trong khi nguyện ý mang người về gặp người lớn lại có nghĩa muốn ở bên nhau lâu dài, thậm chí là kết hôn.
Đàn ông con trai đều phải xác định tiền đề “tôi muốn cưới người này về làm vợ” thì mới mang người về ra mắt gia đình.
Trước đây khi chấp nhận ở bên Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn luôn nghĩ chỉ cần “quý trọng hiện tại”, có thể ở bên Lưu Xuyên với cậu mà nói là điều hạnh phúc nhất. Nhưng mẹ cũng từng cảnh cáo cậu, trong nhà Lưu Xuyên chưa chắc sẽ đồng ý quan hệ của hai người bọn họ, mỗi lần Ngô Trạch Văn nghĩ tới viễn cảnh chia tay Lưu Xuyên đều có cảm giác tim như bị dao cứa, bởi vậy cậu cố ý không quan tâm tới vấn đề thực tế tàn khốc này, đem toàn bộ lực chú ý đặt ở những khoảnh khắc ngọt ngào bên Lưu Xuyên.
Nhưng nghĩ cho cùng, cậu hiểu rất rõ, thứ ngọt ngào này một ngày nào đó sẽ kết thúc…
Lúc này lại nghe Lưu Xuyên lơ đãng nhắc tới người nhà, đáy lòng Ngô Trạch Văn không tránh được quặn đau.
Trong lễ tốt nghiệp ngày ấy cậu từng gặp cha Lưu Xuyên, đó là một vị trưởng bối ôn hòa nhưng cũng rất uy nghiêm, một giáo sư như Lưu Bác Viễn có thể chấp nhận việc Lưu Xuyên mang một đứa con trai về nhà hay sao? Lưu Xuyên tôn kính hiếu thuận với cha như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ rất khó xử…
Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng siết chặt iPad trong tay, tâm tình có chút uể oải.
Lưu Xuyên đang nói lại phát hiện người bên cạnh không đáp lại, nghi hoặc nhìn qua lại thấy Ngô Trạch Văn cúi đầu, biểu tình trên mặt có chút khó chịu, Lưu Xuyên cầm tay cậu nghi hoặc hỏi: “Em sao thế?”
Ngô Trạch Văn nâng kính, nhẹ nhàng nói: “Tôi chưa sẵn sàng gặp mặt người nhà anh, chúng ta đừng nói đến chuyện này vội, có được không?”
Lưu Xuyên mặc dù với chuyện tình cảm có chút chậm tiêu, nhưng Ngô Trạch Văn vừa nói vậy, hắn nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cậu. Chung quy hai người bọn họ đều là đàn ông, phải được cha mẹ đồng ý mới có thể bên nhau, con đường này chắc chắn sẽ gặp nhiều gian khổ.
Nhắc đến chuyện người nhà, tâm tình Trạch Văn không tốt cũng là chuyện bình thường. Là do bản thân mình chủ quan sơ ý, lại nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Lưu Xuyên thở dài trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc trấn an Ngô Trạch Văn, sau đó nắm chặt ngón tay cậu, ghé lại gần bên tai Ngô Trạch, Văn thấp giọng nói: “Đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không buông em ra đâu.”
Ngô Trạch Văn gật gật đầu, lập tức dùng lực nắm lại tay hắn, mười ngón gắt gao siết chặt như bám lấy cọng rơm cứu mạng.
– chỉ cần những lời này của anh, tôi sẽ có đủ niềm tin cùng anh đối mặt với mọi sóng gió.
– Lưu Xuyên, tôi cũng không muốn buông tay.
Sau vài tiếng cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Trường Sa, Tứ Lam ngủ một mạch, khi xuống máy bay còn híp mắt ngáp. Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh cũng ngủ suốt trên máy bay, đặc biệt là Từ Sách, thấy quầng thâm trên mắt hắn, Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Hôm qua cậu không ngủ à?”
Từ Sách sờ sờ mũi nói: “Ừ, mất ngủ.”
Giang Thiếu Khuynh đi phía sau đỏ mặt, nguyên nhân Từ Sách mất ngủ chỉ có mình cậu biết, đại khái tối qua sau khi đồng ý bên nhau, cậu ta quá hưng phấn, cả một đêm thức trắng. Buổi sáng Giang Thiếu Khuynh thức dậy đã thấy tên này mở mắt, đôi mắt thâm quầng, trong mắt phủ đầy tơ máy, nhưng biểu tình trên mặt lại như chó lớn gặm xương vui vui vẻ vẻ.
Mọi người cùng lên xe chuyên dụng Giang Tuyết đặt trước về tổng bộ. Lưu Xuyên thấy mọi người còn chưa tỉnh táo hẳn đành nói: “Mọi người về ngủ trưa một chút đi, ba giờ chiều họp.”
Các thành viên lập tức về phòng mình nghỉ ngơi.
Tối qua Ngô Trạch Văn ngủ rất sớm, hiện tại mới giờ, cậu cũng chưa buồn ngủ. Lưu Xuyên cũng như vậy, hai người ngồi trong phòng mình một lát, rốt cuộc Lưu Xuyên không nhịn được bèn đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Ngô Trạch Văn, vừa vào cửa liền ôm chặt Ngô Trạch Văn vào trong ngực.
Ngô Trạch Văn bị nhào tới ôm bất ngờ liền hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Lưu Xuyên ôm càng chặt hơn, cằm đặt lên hõm vai Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng nói: “Trạch Văn, ở bên tôi có phải khiến em rất bất an hay không?”
“…” Ngô Trạch Văn trầm mặc.
Lưu Xuyên thả tay ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Hay là, chúng ta… thử đi?”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc hỏi: “Thử cái gì?”
Lưu Xuyên nói: “Thì là…”
Loại chuyện này nói trước mặt đến Lưu Xuyên mặt dày cũng phải xấu hổ, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ đành phải tới gần bên tai Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói hai chữ.
Làm tình.
Ngô Trạch Văn ngẩn ra, lỗ tai lập tức đỏ bừng, má cũng hồng lên: “Anh… Anh nói bậy bạ gì thế…”
Lưu Xuyên thò tay ôm eo cậu, ghé vào tai cậu nói: “Từ khi bắt đầu xác định quan hệ tới giờ, nhiều nhất tôi cũng chỉ mới hôn em, thực ra tôi rất muốn…”
Lỗ tai có cảm giác ướt át, rõ ràng là Lưu Xuyên đang liếm vành tai cậu, đây chính là điểm mẫn cảm trên người Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn bỗng run lên, lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra: “Anh điên à? Đây là ở đội, chiều còn họp, anh mau về ngủ đi.”
Ngô Trạch Văn đẩy đội trưởng mặt dày ra cửa.
Lưu Xuyên thấy cổ cậu cũng đỏ bừng, lúc này mới mỉm cười nói: “Đùa em thôi. Ở đội nhiều người như vậy, sao tôi có thể ở trong này cùng em làm mấy cái chuyện… Khụ, thực ra tôi sang đây để nói với em rằng, Trạch Văn, tôi đối với em không phải tùy tiện chơi đùa. Tôi thích em, tôi muốn hoàn toàn có được em, tôi muốn ở bên em thật lâu, cho nên… Em không cần bất an, cứ tin tưởng tôi, có được không?”
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, đáy lòng Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy ấm áp.
Đúng vậy, mình có thể tin tưởng Lưu Xuyên.
Người này tại thời khắc quan trọng có thể tạo được niềm tin cho người khác, dù bối cảnh gia đình hắn tương đối phức tạp, chưa kể cha mẹ hắn có khả năng phản đối hai người họ bên nhau, nhưng Ngô Trạch Văn vẫn tin, Lưu Xuyên có khả năng giải quyết những vấn đề này.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu nói: “Được, tôi tin anh.”
– vì anh là Lưu Xuyên, nên tôi nguyện ý tin tưởng anh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Một khắc ấy, Ngô Trạch Văn cảm thấy trong lòng bỗng rộng mở sáng sủa, thực ra có cái gì mà lo với lắng? Dù con đường phía trước có bao chông gai, ít nhất vẫn có hai người đứng cùng chiến tuyến, chẳng phải bản thân mình từ lâu đã quyết định đồng cam cộng khổ với anh ấy, cùng nhau đối mặt hết thảy gió mưa hay sao?
Cho nên chỉ cần hai người họ vẫn tin tưởng bên nhau, sẽ không có bất cứ thế lực nào có thể chia lìa.
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, đôi mắt sáng ngời.
Lưu Xuyên cười vuốt mặt Ngô Trạch Văn nói: “Thực ra cha mẹ tôi không phải người vô lý, em yên tâm, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nhất đưa em về nhà. Nhưng mà… cái chuyện lúc nãy tôi nói, em cũng nên suy nghĩ một chút đi chứ?”
Tai Ngô Trạch Văn ửng hồng, nói: “Anh thật sự muốn…”
Lưu Xuyên lập tức gật đầu: “Đương nhiên, hoàn toàn có được người mình thích là suy nghĩ rất bình thường của con người.”
Ngô Trạch Văn nói: “Vậy… Đợi sau khi mùa giải thứ kết thúc, sẽ có kỳ nghỉ thi đấu đúng không, đến lúc đó chúng ta cùng đi du lịch, không có người ngoài quấy rầy… Anh muốn thế nào thì sẽ thế đó.”
Lưu Xuyên phấn khởi ôm lấy Ngô Trạch Văn: “Được, chính em nói đấy nhé!”
Lời hứa hẹn “Anh muốn thế nào thì sẽ thế đó” so với trúng xổ số vài triệu còn khiến người ta hưng phấn hơn.
Lưu Xuyên hận không thể làm cho mùa giải thứ kết thúc ngay lập tức…
Đương nhiên, thân là đội trưởng, hắn bình tĩnh lại rất nhanh, mùa giải thứ đối với mỗi người trong đội tuyển Long Ngâm đều rất quan trọng, hắn và Trạch Văn lưỡng tình tương duyệt, chuyện tình cảm có thể gác lại, quan trọng nhất vẫn là mỗi trận đấu kế tiếp, bọn họ đều phải toàn tâm toàn ý ứng phó.
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Tôi về nghỉ đây, em cũng ngủ trưa đi, chiều nay ba giờ tới phòng huấn luyện họp.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Biết rồi, đội trưởng.”
Lưu Xuyên sờ tóc Ngô Trạch Văn, tiến lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu nói: “Tôi yêu em.”
Trái tim Ngô Trạch Văn run lên, ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Xuyên sớm quay người rời đi.
Sờ vào nơi Lưu Xuyên vừa hôn lên, Ngô Trạch Văn nhịn không được mà mỉm cười.
Có đôi khi, chỉ một câu nói đơn giản, một nụ hôn đơn thuần, đã có thể cảm nhận được tấm chân tình của đối phương, như vậy là đủ rồi.
Hết chương .
Lưu Xuyên quả nhiên cùng họ với Lưu Manh, vì vợ mà muốn khỏi thi đấu nữa luôn cơ đấy…凸ಠ益ಠ)凸