"Chưởng phái, theo đệ tử nhận thấy, chúng ta có thể tạm thời đến đây vui đùa một chút, khi nào thấy không ổn liền rút,! ! mà cũng do đệ tử thấy rằng hiện tại chúng ta không có việc gì quá bận rộn, vẫn có thời gian rảnh rỗi, vật lực nhân lực cũng ổn, vì thế đệ tử mới có ý nghĩ này, chứ thật ra đệ tử chẳng muốn thêm chút phiền phức nào, tất cả do ý của chưởng phái.
" Tiểu Sầu sau khi xem xong nội dung bức thư và vật trong nhẫn trữ vật liền góp ý với Khải Minh.
Theo như lời của tiểu Sầu cũng rất đúng, với tình hình hiện tại thế lực của hắn vô cùng an toàn, không chỉ vậy tài nguyên lực lượng của hắn cũng rất dồi dào, chơi đùa một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng thật ra tiểu Sầu chính xác nhất là muốn gợi ý về vấn đề người cho Khải Minh hắn, phải biết hiện giờ tuy Thôn Minh Việt đã thành trấn, nhưng số lượng người của toàn trấn thấp nhất cũng phải đến ngàn nhân khẩu.
"Được, chuẩn bị một đội nhỏ đi, trước tiên đến thăm dò cái thành này xem sao.
" Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Khải Minh cuối cùng cũng quyết định đi nhìn xem.
Tuy rằng trên bức thư đã ghi kỹ càng chi tiết mọi thông tin về thành trì này, nhưng trên này cũng có đề cập những thông tin ấy đều từ ba tháng trước.
Đối với hiện tại tình hình trong thành ra sao không ai biết được, có khi toàn thành đã bị san bằng rồi cũng nên.
Long thành, một thành trì có số lượng gần năm mươi ngàn người, diện tích đâu đó khoảng hai mươi cây số vuông, đại khái rộng bằng Ngoại trấn Minh Việt trấn.
Trong số lượng năm mươi ngàn người này, có chừng gần năm ngàn người có tu vi, còn lại tất cả đều là phàm nhân, người già và trẻ em, ngoài ra còn có hơn năm ngàn thủ vệ thành với toàn các Trung niên phàm nhân.
Tường thành của Long thành cao mười chín mét, rộng ba mét, chất liệu làm từ đá hoa cương, do đó sự phòng thủ của thành cũng rất cao, đạt đến có thể ngăn cản Yêu thú tứ giai sơ kỳ.
Về thực lực, Long thành có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ khác nhau, mạnh nhất trong đó là thất đại gia tộc, về phần người mạnh nhất của cả thành có một kẻ đạt tu vi đến Linh đan hậu kỳ, mười hai vị Linh đan trung kỳ, hai mươi Linh đan sơ kỳ.
Đối với khoảng cách, Long thành cách cây cổ thụ khoảng đâu đó gần hơn một trăm cây số, vị trí về hướng đông của Đại Việt phái.
Theo địa đồ mà Khải Minh có được, đường đi đến Long thành cũng không gian nan gì mấy, từ Đại Việt phái, đầu tiên bọn họ phải băng qua một cánh rừng thường xanh, qua một dãi núi cao khoảng trên dưới một ngàn mét, tiếp đó xuyên qua một cánh rừng rậm nguyên sinh liền đến một vùng đồng bằng cỏ bao la bát ngát, giữa cái đồng bằng này chính là Long thành.
Nói chung, trừ việc đường xá xa sôi ra, không có vấn đề nào khác đáng lo.
Sau đó, Khải Minh, tiểu Sầu, cùng với bốn tên đệ tử ngoại môn, bốn hạt đậu chiến binh, xuất phát tiến đến Long thành.
Cũng do từ Đại Việt phái đến Long thành không có sẵn đường mòn, nên nhóm người Khải Minh phải tự tìm đường, tạo đường đi đến Long thành, phán đoán trễ nhất hai ngày bọn họ sẽ đến được nơi này.
! ! ! ! !.
.
Long thành!
Phủ Thành chủ!
Phó Thành chủ Long thành, Lâu Bất Định, tu vi Linh đan cảnh sơ kỳ.
Lúc này hắn đang ngồi trên chủ vị, không gian giữa một phòng hội nghị với bầu không khí kìm nén sự sợ hãi.
"Phó thành chủ, chúng ta phải làm như thế nào?"
"Thật không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra.
"
"Chẳng lẽ lần này chúng ta phải vong, cứ ngỡ cố gắng như vậy sẽ tốt lên, thật là!.
.
"
"Thật!.
.
mà dù gì chúng ta cũng chống lại được hai đợt thú triều, ha ha, có chết cũng không còn gì hối tiếc!.
"
"Biết là vậy, nhưng còn!.
.
"
Những lời bàn tán, lời nói mang theo vẻ tiếc nuối cùng bấc đắc dĩ liên tục vang lên, trên khuôn mặt của bọn họ đều toát ra những nụ cười khổ, bộ dáng như muốn buông xuôi hết thảy.
"Các vị, cảm ơn các vị đã cùng Long thành đến giờ phút này, các!.
.
các vị xin hãy rời khỏi Long thành, cố gắng sống sót, tiếp tục phát triển sự kiêu ngạo, hưng vượng của Long thành chúng ta.
" Phó thành chủ Lâu Bất Định nhìn những người khác nói ra, lời nói của hắn tuy ổn định nhưng rất ngổn ngang, phức tạp bởi rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào.
"Không thể a, chúng ta thà chết cùng thành chứ không như lũ chết tiệc bỏ chạy kia.
"
"Đúng vậy, thà chết chứ không thể bước vào vết chân của bọn súc sinh được xem như thanh cao kia.
"
"Nhắc đến bọn chúng ta lại sinh khí!"
"! !.
.
"
Sau câu nói của vị Phó thành chủ, đám người kia liền phản ứng vô cùng dữ dội.
Lâu Bất Định nhìn qua cảm xúc của từng người, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng rất nhanh liền chuyển sang phức tạp lo lắng, hắn thừa biết những người này chết sống cũng không rời đi, nhưng hiện tại tình thế bây giờ là bắt buộc, tất cả nhất định phải rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, nếu không toàn bộ phải chôn thây cùng Long thành.
"Phó thành chủ, có thư từ Thuận Thiên tông.
" Giữa lúc Lâu Bất Định muốn tiếp tục mở lời khuyên bọn họ, từ bên ngoài liền đi đến một người thông báo một tin.
"Thư?! !.
Nhanh đem đến!.
.
!"
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
"Mịa Mía nó, đây là chuyện quái quỷ gì?"
"Thành yếu đã đành, nghèo đã đành, ấy vậy mà còn gặp cái eo.
"
"Thành chủ chạy, người có thực lực cũng chạy, chạy thì chạy không nói, đằng này bà nó đã chạy còn gom hết tài nguyên có giá trị đi, lũ chết tiệc này cầu mong bọn chúng sống không yên lành.
" Khải Minh hùng hùng hổ hổ tức giận mắng.
Sau thời gian hơn một ngày đi đường, cuối cùng nhóm người của Khải Minh cũng đến được Long thành, thời gian dự kiến đến sớm hơn do đường đi không khó khăn gì.
Nhưng đến nơi này, không nghe tin thành bị diệt nhưng lại nghe được tin có một nhóm người sống chó, điều này làm cho Khải Minh sinh khí nặng.
Kết thúc việc tìm hiểu thông tin, tổng kết lại, hiện tại Long thành đang đối mặt với việc bị diệt bất cứ lúc nào.
Trước đã chống lại với hai đợt thú triều, thương vong đã tổn thất trầm trọng, bây giờ về mọi mặt Long thành tựa như một trang giấy mỏng, nguy hiểm ngoài kia tựa như một cơn Đại Hồng Thủy.
Về hiện tại, cả Long thành hiện giờ còn chưa đến mười ngàn người, trong đó cường giả Linh đan còn được năm vị, Ngưng đan có đến mười hai.
Số lượng này cũng không phải do tử trận cùng thú triều gây ra, tuy tổn thất lớn, nhưng đâu đó chỉ gần mười ngàn người.
Ba mươi ngàn người còn lại, bọn họ đều chạy, đều trốn đến cái ống cống nào đó.
Dù gì sợ chết cũng là bản năng của con người.
"Chưởng phái, tình hình ở đây có vẻ như không được ổn cho lắm.
" Tiểu Sầu nhìn một lượt cái quán trọ liền nhỏ giọng nói với Khải Minh.
Lúc này nhóm của hắn đang ngồi nghỉ trong một quán ăn, đây cũng tiện cho việc tìm hiểu thông tin.
Nhìn cảnh sắc vắng vẻ đìu hiu của Long thành, bọn họ chỉ biết trầm mặt thở dài.
Nhân sinh tích diệt cổ huyền lai!
Tử sinh, hóa vũ tinh huyền xạ.
Phát sinh lập thửa thời vong huyết!
Lập sinh, vũ hóa, nông thường khởi.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Khải Minh ngẫm nghĩ một lúc liền hướng tiểu Sầu hỏi.
"Chúng ta nên giúp những người còn lại ở đây, qua lời nói và tình trạng hiện tại, những người còn ở lại đều là những người có tinh thần trung dũng, không sợ hãi trước nguy hiểm, không màn danh lợi, tất cả bọn họ đều có tố chất rất cao để nhận vào thế lực chúng ta.
" Tiểu Sầu nói ra những ý nghĩ của mình.
.