Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bạn trai thứ năm.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B

Lúc Bùi Oanh Oanh về đến ký túc xá thì đã là giờ đêm.

Mấy cô bạn cùng phòng vừa thấy cô về liền vội vàng ra đón, "Oanh Oanh, cậu đi đâu thế? Sao không nghe điện thoại?"

Thấy gương mặt Bùi Oanh Oanh tái xanh, tay cầm mũ và khăn quàng, áo khoác cũng không kéo khoá, bàn tay lạnh như một tảng băng, bọn họ nhìn cô đầy lo lắng.

Vừa rồi bọn họ đã tìm một vòng quanh trường mà không tìm được cô, còn đang định nếu rưỡi cô vẫn chưa về sẽ gọi điện cho giáo viên hướng dẫn, không ngờ rằng bây giờ người thì đã về, nhưng lại đờ đẫn như đã mất sạch hồn vía.

Bùi Oanh Oanh chớp mắt, ánh lên giọt lệ, "Mình không sao." Cô nói khẽ.

Cùng lắm cũng coi như một lần nữa quay lại thế giới chỉ có một mình mà thôi.

Lâm Thư Đồng mím môi, vẻ mặt tràn ngập đau lòng, "Rốt cuộc cậu bị làm sao? Ai bắt nạt cậu?"

"Có phải cái tên Hướng Vu Đồng gì đó không? Cậu ta gọi điện thoại cho cậu à? Trường cậu ta ở đâu? Bây giờ mình đi tìm cậu ta." Thường Đình vừa nói vừa định xông ra ngoài, Lâm Thư Đồng và Bành Ánh Chân vội kéo cô ấy lại.

"Đình Đình, đừng ầm ĩ, còn chưa biết rõ đầu đuôi mà."

"Còn phải biết rõ cái gì nữa, nhất định là tên kia!"

"Không phải đâu!" Bùi Oanh Oanh nói, "Không liên quan gì đến cậu ấy, chỉ là mình thấy hơi không thoải mái thôi, xin lỗi vì đã khiến các cậu lo lắng, mình... mình ổn rồi."

Cô khập khiễng đi đến bàn học, đặt mũ và khăn quàng xuống, đúng lúc đó liền nhìn thấy cái ủ ấm tay trên mặt bàn, đó là thứ dì Tuệ xếp vào valy cho cô sau kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Bùi Oanh Oanh không nhìn nữa, giờ này phòng tắm chung đã đóng cửa, cô nấu một chậu nước nóng, miễn cưỡng tắm rửa rồi trèo lên giường.

Ba cô bạn cùng phòng thấy tâm trạng của Bùi Oanh Oanh không đúng lắm, nhưng cũng không dám nói gì cả.

Mà Bùi Oanh Oanh thì vùi vào trong chăn, không nghĩ gì, cũng không muốn nói gì cả, mà cứ ngơ ngác nhìn vào vách tường trắng như tuyết.

Cô cứ giữ nguyên trạng thái này trong mấy ngày liên tiếp, tuy cô vẫn mỉm cười, vẫn trả lời câu hỏi của mọi người, nhưng ánh mắt rất mông lung, dường như không để ý đến bất cứ điều gì.

Mấy cô bạn thấy cảnh này thì trong lòng rất sốt ruột, nhưng ba người các cô không biết tại sao Bùi Oanh Oanh lại trở thành như vậy.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi, thứ bảy đã tới.

Tối thứ bảy, lúc Bùi Oanh Oanh đang ngồi làm bài tập nhóm thì chuông điện thoại di động của cô vang lên.

Phản ứng của ba cô bạn cùng phòng còn nhanh hơn cả cô.

Bọn họ đều nhớ rõ, giờ tối thứ bảy chính là thời gian Hướng Vu Đồng gọi điện tới, bọn họ đã chờ cuộc điện thoại này từ xẩm tối đến giờ. Vừa nghe thấy tiếng chuông liền lập tức vây quanh.

Bùi Oanh Oanh nhìn ba người bọn họ rồi mới cầm điện thoại lên.

Quả nhiên màn hình hiện tên của Hướng Vu Đồng.

Bành Ánh Chân đặt tay lên vai Bùi Oanh Oanh, "Oanh Oanh, mau nghe đi."

"Đúng, nghe xem lần này cậu ta nói gì." Lâm Thư Đồng nói.

"Nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, mình lập tức xông đến trường cậu ta!" Thường Đình hừ lạnh.

Vốn dĩ cô cực kỳ mong chờ cuộc điện thoại của Hướng Vu Đồng, nhưng hiện tại cô lại thấy do dự.

Rõ ràng ban đầu đã có dũng khí được ăn cả ngã về không, nhưng khi đối mặt với đối phương, dường như dũng khí này đã bị gió thổi bay sạch.

Nếu cuộc điện thoại này của Hướng Vu Đồng không phải là tỏ tình với cô thì sao?

Nếu cậu ta nói cuộc điện thoại tuần trước chỉ là nói đùa thì sao?

"Oanh Oanh?" Thấy chuông điện thoại đã ngừng, Lâm Thư Đồng không nhịn được mà gọi Bùi Oanh Oanh, cô ấy nhìn cô đầy lo lắng, "Cậu sao thế?"

Hướng Vu Đồng nhanh chóng gọi lại.

Bàn tay Bùi Oanh Oanh hơi run, cắn răng ấn nút nghe. Cô đặt di động vào bên tai, khẽ nói "A lô".

Giọng nói của Hướng Vu Đồng theo sóng điện thoại truyền vào tai cô, giọng điệu của cậu ta nghiêm túc chưa từng thấy, "Em đã nghĩ một tuần rồi, rốt cuộc nghĩ xong chưa?"

Mí mắt Bùi Oanh Oanh run run, cậu ta không nói đùa.

"Mình... Cậu... Hướng Vu Đồng, cậu thích điểm gì ở mình?"

Hướng Vu Đồng yên lặng giây lát, tựa hồ còn thở dài một hơi, "Anh thích em, chẳng cần lý do gì cả."

Bùi Oanh Oanh rũ mắt, một lúc lâu sau cô mới nói: "Nếu như là bạn trai do nhà nước phát, vậy thì em sẽ nhận."

Nếu đã được ăn cả ngã về không, vậy thì cứ tiếp tục đi thẳng theo con đường này thôi, bất cứ ai đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Bùi Oanh Oanh và Hướng Vu Đồng ở bên nhau.

Ngoại trừ Thường Đình đôi khi sẽ kín đáo phê bình thì cô bạn kia lại rất vui vẻ.

"Chúng ta có nên lập một nhóm chat, sau đó thêm hết bạn trai vào không?" Bành Ánh Chân đề nghị.

"Được đấy." Lâm Thư Đồng lập tức đồng ý.

Ba người bọn họ đều yêu xa, tuy Bùi Oanh Oanh nói là yêu gần nhưng cũng không khác gì với yêu xa cả, bốn cô gái bàn bạc một chút rồi quyết định lập nhóm chat, tên nhóm chat là "Phòng và đàn heo nhà nuôi", cả nhóm chat có tất cả người.

Hướng Vu Đồng là người ít nói nhất trong nhóm, bởi vì cậu ta gần như không bao giờ sờ đến điện thoại.

Bùi Oanh Oanh thường xuyên thấy ba cô bạn trêu đùa với bạn trai họ trong nhóm chat, còn cùng chơi game với nhau nữa. Cô bèn mở ra khung chat của mình với Hướng Vu Đồng ra xem, cuộc trò chuyện của người vẫn dừng lại từ ba ngày trước.

Đến giữa tháng , chân Bùi Oanh Oanh đã gần như khỏi hẳn, cô lại quay về làm việc ở lớp dạy múa. Sau khi nhận được tiền lương tháng , cô liền gửi chiếc thẻ mà Quý Đường cho mình về nhà họ Quý, còn chuyển thêm một nửa tiền lương làm thêm của mình vào thẻ đó. Cô đã nghĩ kỹ rồi, sau này bất kể thế nào thì mỗi tháng cô cũng sẽ gửi một nửa tiền lương của mình vào thẻ đó.

Cô cũng quay lại múa ở câu lạc bộ nghệ thuật, lần trước bài biểu diễn của cô và đội trưởng đoạt giải nhất, nhận được tệ tiền thưởng.

Đêm Giáng Sinh cuối tháng chậm rãi tới gần.

giờ tối ngày Giáng Sinh, Hướng Vu Đồng đi đến cổng chính ký túc xá của Bùi Oanh Oanh. Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo choàng dài màu xám tro, đội mũ đen, nhìn qua hết sức tuấn tú, trong tay xách quà dành cho Bùi Oanh Oanh. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi người họ xác định mối quan hệ.

Tối nay Bùi Oanh Oanh đã mất rất nhiều thời gian trong việc trang điểm, cô phân vẫn rất lâu giữa lựa chọn: Thời trang và giữ ấm, cuối cùng cô vẫn lựa chọn "thời trang phang thời tiết".

Cô quàng một chiếc khăn màu xanh khói, phối với chiếc váy len dài màu trắng và đôi bốt cao gót đen đế đỏ, đầu đội mũ nồi đen cùng với chiếc túi nhỏ cũng màu đen.

Mấy cô bạn cùng phòng cũng ra ngoài chơi, thấy cách ăn mặc của cô thì cùng cười xấu xa.

"Oanh Oanh, cậu mặc đẹp như vậy để làm Hướng Vu Đồng chết mê chết mệt à?" Lâm Thư Đồng cười nói.

Bùi Oanh Oanh đỏ mặt, "Chỉ là ngày lễ nên muốn mặc đẹp một chút thôi, cái gì mà làm cậu ấy chết mê chết mệt chứ?"

Thường Đình chậc chậc hai tiếng, "Đừng có đỏ mặt nha, à mà tối nay cậu có về ngủ không đấy?"

"Hả?" Bùi Oanh Oanh ngẩn người, "Sao lại không về ngủ?"

"Đồ ngốc, nhỡ đâu tên Hướng Vu Đồng kia muốn tối nay cậu ngủ ở bên ngoài thì sao? Ngày mai được nghỉ mà." Thường Đình lắc đầu.

Bùi Oanh Oanh chớp mắt bừng tỉnh.

Ý cô ấy là Hướng Vu Đồng muốn cùng mình thuê phòng ở ngoài ư?

Lúc này mặt cô đã đỏ lựng, "Không... không đâu."

"Làm sao cậu biết được? Người ta nói đầu óc của đám con trai hai mươi tuổi còn bẩn hơn cả bồn cầu, em Tư, tối nay cậu nhất định phải cố thủ, bảo vệ bản thân. Bất kể cậu ta yêu cầu thế nào cũng không được đồng ý cùng cậu ta ngủ lại bên ngoài, càng không được đáp ứng mấy yêu cầu kỳ quái khác." Thường Đình nói bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Thư Đồng huých cô ấy, "Cậu đừng có doạ cậu ấy, đây mới là buổi hẹn hò đầu tiên, sao có thể như vậy chứ."

"Cậu đừng có mà không tin, Hứa Hân với bạn trai cậu ấy cũng chỉ mới quen nhau được khoảng hơn tháng, thế mà bây giờ đã thường xuyên ra ngoài ngủ rồi đó. Nghe mấy người ở cùng phòng ký túc với cậu ấy kể, mình cảm thấy tên bạn trai của cậu ấy không phải người tốt."

Lời của Thường Đình đột nhiên khiến Bùi Oanh Oanh cảm thấy căng thẳng, cô mím môi, trực giác nói cho cô biết Hướng Vu Đồng không phải là loại người này, nhưng ngộ ngỡ, ngộ nhỡ cậu ta không khác gì đám con trai khác thì sao?

"Dù sao thì, nếu cậu ta làm gì khiến cậu không thoải mái thì nhất định phải từ chối, cậu là bạn gái của cậu ta, nhưng cậu phải biết, trên đời này người yêu cậu nhất chỉ là chính bản thân cậu." Vẻ mặt Thường Đình càng thêm nghiêm túc.

Thấy vẻ mong đợi trong mắt Bùi Oanh Oanh dần chuyển sang sợ hãi, Bành Ánh Chân vội vàng kéo Thường Đình ra cửa, "Thôi thôi thôi, đi nào, đừng có doạ Oanh Oanh nữa, lần đầu tiên cậu ấy đi hẹn hò mà cậu doạ cậu ấy như vậy, chẳng may tạo thành bóng ma tâm lý thì làm thế nào?"

Lâm Thư Đồng cười trấn an Bùi Oanh Oanh, "Đừng quá lo lắng, Đình Đình nói hơi nghiêm trọng thôi, cậu xem, ba đứa bọn mình yêu đương không phải đều rất tốt sao? Được rồi, bọn mình đi trước đây, cậu sửa soạn một lát rồi cũng đi chơi đi, chúc cậu đi chơi vui vẻ nhé."

Không biết do những lời Thường Đình nói hay là do nguyên nhân khác, lúc trông thấy Hướng Vu Đồng, ánh mắt Bùi Oanh Oanh có phần kỳ lạ.

Hướng Vu Đồng thì ngược lại, cậu ta làm như không phát hiện ra sự khác thường của cô, nhìn thấy cô thì mỉm cười rồi đưa quà tới, "Giáng Sinh vui vẻ."

"Ơ?" Bùi Oanh Oanh không ngờ mình còn nhận được quà, cô cầm túi quà, phát hiện trên cùng là một quả táo, bên dưới quả táo còn có một thứ nữa.

Cô nhìn Hướng Vu Đồng, "Cái gì vậy?"

"Lúc nào về mở ra sẽ biết." Hướng Vu Đồng nói, "Đi thôi, anh đã đặt bàn rồi, đi ăn cơm trước sau đó chúng ta..."

Cậu ta hơi dừng lại.

Bùi Oanh Oanh mở to mắt, "Sau đó làm cái gì?"

Hướng Vu Đồng nhếch môi, không trả lời câu hỏi của cô.

Cậu ta chìa tay ra với cô, mắt hạnh sáng rực, "Có muốn nắm tay không?"

Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vài giây, dứt khoát nắm lấy tay cậu ta, "Có!"

Hướng Vu Đồng cầm tay cô đút vào túi áo khoác của mình, rồi lại cầm lấy túi quà, "Để anh xách hộ em."

"Ừm." Lúc nắm tay Hướng Vu Đồng đi trong sân trường, trái tim Bùi Oanh Oanh thật sự rung động. Mặc dù cả tháng vừa rồi cô trải qua không tốt lắm, dường như có một tảng đá lớn đè trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Hướng Vu Đồng, tảng đá lớn kia như đã bị trộm đi từ bao giờ.

Yêu đương thật tuyệt.

Có thể quên hết buồn phiền.

Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà mỉm cười, không ngờ lại bị Hướng Vu Đồng bắt được.

Thấy cô đang cười, cậu ta cũng yên lặng quay mặt sang một bên cười trộm.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio