Chương : Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Sau khi bức màn sân khấu được kéo sang bên, Bùi Oanh Oanh ra sân.
Cảnh đầu tiên là gặp nhau.
Hình như lúc Chung Kỳ Uẩn vừa nói câu thoại đầu tiên, đã có người nhận ra người diễn vai Lương Sơn Bá là anh ta. Thường thì đã lên sân khấu là Bùi Oanh Oanh sẽ chuyên tâm biễu diễn, không để ý gì đến khán giả ở bên dưới nữa, nhưng lần này cô lại vô tình chú ý tới, vì thế cô đành phải ổn định lại cảm xúc, tập trung hoàn toàn vào vai diễn của mình. Cũng may mà Chung Kỳ Uẩn là một bạn diễn rất ăn ý.
Từ lần gặp nhau đầu tiên ở thư viện, đến lúc cùng nhau trò chuyện thâu đêm, rồi cùng tản bộ dưới trăng, cốt truyện tiến triển từng chút một, Bùi Oanh Oanh cũng càng ngày càng nhập vai, tựa như cô chính là Chúc Anh Đài đích thực vậy, cảm xúc của bản thân cũng thay đổi theo từng tình tiết của câu chuyện.
Cuối cùng đã đến phần cuối, sân khấu bị chia làm hai, một bên vô cùng dữ dội, Bùi Oanh Oanh bị mấy người kéo, muốn đẩy cô vào kiệu hoa. Cô hét lên kháng cự, từ đầu đến cuối luôn gọi tên Lương Sơn Bá, tiếng gọi thảm thiết đau đớn.
Mà bên kia sân khấu, Chung Kỳ Uẩn mặc áo trắng nằm trên giường ho khan. Tuy giọng anh ta bị giọng của Bùi Oanh Oanh lấn át, nhưng khán giả ở bên dưới cũng không thể làm lơ. Nhìn cảnh anh ta khom người ho khan, rồi đánh rơi chiếc bát trong tay xuống đất.
Sau tiếng bát vỡ, sân khấu trở nên yên lặng.
Bùi Oanh Oanh bị nhốt vào trong kiệu hoa, kiệu vừa đóng lại, tiếng khóc liền im bặt. Còn Chung Kỳ Uẩn thì nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt lặng lẽ nhắm dần.
Bức màn sân khấu hạ xuống.
Chờ khi bức màn một lần nữa được kéo ra, chính là cảnh mấy người khênh kiệu hoa đi về phía trước, cùng với đó là tiếng người dẫn truyện vang lên.
"Chúc gia cách Lương gia tận mấy ngày đường, hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi kiệu hoa khởi hành, cũng vừa hay là ngày hạ táng Lương Sơn Bá. Hắn ta được chôn cách trấn Mã Hương mười dặm."
"Khoan đã, kia là cái gì?"
Bùi Oanh Oanh ngồi trong kiệu hoa vén rèm lên, khiếp sợ nhìn chiếc quan tài đặt giữa sân khấu, bên cạnh quan tài còn có mấy người vừa đào đất vừa rải tiền giấy.
Diễn viên đóng vai bà mai đứng cạnh kiệu hoa vội nói: "Ai da, Chúc tiểu thư, tân nương của ta ơi, đó đều là mấy thứ xúi quẩy, cô đừng nhìn nữa. Sao hôm nay lại đi đường này? Ai là người dẫn đường?"
Có người trả lời: "Vương bà bà đừng giận, vì đường này gần nên hôm nay mới đi qua, nào ngờ lại xui xẻo đụng phải cảnh hạ táng người chết."
Bùi Oanh Oanh thò đầu ra khỏi kiệu hoa, cô mở to mắt, đột nhiên hét lên, "Các người mau dừng lại, ta muốn xuống xem thử."
Đương nhiên là mọi người không chịu, Bùi Oanh Oanh bèn giãy giụa chạy khỏi kiệu hoa. Cô chạy về phía trước, ánh đèn sân khấu cũng tối dần, sau cùng chỉ còn lại một ngọn đèn chiếu thẳng vào trên người cô.
Khán giả nhìn cô đến gần chiếc quan tài kia, mấy người đào đất thấy cô thì kinh hô, "Đây là tân nương tử nhà ai?"
Bùi Oanh Oanh mím môi không đáp, ánh mắt dán chặt vào quan tài. Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: "Người nằm trong quan tài là người nhà ai? Tên họ là gì?"
"Họ Lương, tên Như Bá."
"Cái gì?" Bùi Oanh Oanh hồn bay phách lạc nhìn người vừa trả lời, gương mặt những người đó đều ẩn trong bóng tối. Dưới góc nhìn của khán giả ở bên dưới, cảnh này chẳng khác nào cô đang nói chuyện với không khí. Mà càng cảm thấy trên sân khấu chỉ có một mình cô, nỗi bi thương cô độc càng được thể hiện rõ ràng.
Bùi Oanh Oanh cẩn thận quỳ xuống trước quan tài, sau đó đẩy nắp quan tài ra. Khi nắp quan tài rơi xuống, gương mặt của người nằm bên trong cũng lộ rõ, cô kinh hoàng ngã ngồi xuống đất.
Vài giây sau, cô khóc than, "Sơn Bá, thật sự là chàng."
Bùi Oanh Oanh gục vào quan tài mà khóc, cùng lúc này bài nhạc "Lương Chúc" phiên bản đàn nhị cũng vang lên.
Bùi Oanh Oanh chầm chậm đứng dậy chuyển động theo âm nhạc. Ánh đèn bao phủ một thân mặc áo cưới đỏ thắm của cô. Dường như trên sân khấu chỉ còn lại mình cô, khán giả cũng chỉ có thể nhìn thấy cô, vì thế liền vô thức bị cô hấp dẫn, bị điệu múa của cô làm cho rung động.
Mỗi động tác của Bùi Oanh Oanh đều như đang thút thít, cô dùng sự uyển chuyển của cơ thể để biểu đạt nỗi buồn đau của mình.
Khi âm nhạc gần kết thúc, Bùi Oanh Oanh di chuyển đến bệ nâng. Ba mươi giây cuối cùng, bệ nâng từ từ nâng lên cao, cô cũng bắt đầu xoay tròn tại chỗ, khuỷu tay phải nâng lên, cần cổ thon thả ngẩng cao, nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm.
Bệ nâng càng ngày càng cao, động tác xoay tròn của Bùi Oanh Oanh cũng càng lúc càng nhanh. Làn váy đỏ rực như lửa, thiêu đốt trái tim của tất cả khán giả khiến mọi người cùng ồ lên, thậm chí có người không nhịn được mà đan chặt tay vào nhau, chỉ sợ Bùi Oanh Oanh trên sân khấu sẽ ngã khỏi bệ nâng.
Năm giây cuối cùng, Bùi Oanh Oanh dần dần giảm tốc độ xoay tròn rồi ngừng hẳn. Cô đứng ở bệ nâng, đôi mắt vô thần nhìn về phía trước, bệ nâng đã hạ thấp xuống nhưng khán giả ở bên dưới không hề phát hiện ra, bởi toàn bộ mọi người đều đã bị cô thu hút, dẫn đến việc xem nhẹ tất cả những thứ khác, chỉ chăm chú nhìn vào cô mà thôi.
Âm nhạc kết thúc, Bùi Oanh Oanh nước mắt lưng tròng cúi nhìn quan tài bên dưới. Lúc này Chung Kỳ Uẩn nằm trong quan tài đang mở mắt nhìn cô, anh ta hơi thất thần, nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, anh ta cong môi cười, đồng thời khoé mắt cũng chảy ra một hàng lệ.
Chẳng qua Bùi Oanh Oanh không hề nhìn thấy, bởi lúc này trái tim cô như sắp vọt ra khỏi lồng ngực, chỉ cần nhảy xuống thôi là vở kịch sẽ kết thúc.
Cô thầm đếm ngược từ mười, sau đó cắn răng nhảy từ trên bệ nâng xuống.
Chung Kỳ Uẩn trong quan tài vững vàng đón được Bùi Oanh Oanh, cô nằm trên người anh ta thở phào một hơi.
Ánh đèn tắt phụt, khi Bùi Oanh Oanh nhảy xuống, cả hội trường đều yên tĩnh, sau đó toàn bộ khán giả cùng đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Đây là tiết mục hay nhất mà bọn họ đã xem tối nay.
Màn sân khấu chậm rãi khép lại, tiết mục kết thúc.
Nghe tiếng vỗ tay dưới khán đài, Bùi Oanh Oanh đang muốn ngồi dậy thì phát hiện bàn tay đặt trên eo mình siết chặt.
Cô hơi kinh ngạc, vô thức ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Lần này, do ở khoảng cách rất gần nên cô mới nhìn thấy nước mắt của anh ta.
Đôi mắt màu xám kia đang lặng lẽ khóc, nước mắt như những hạt ngọc long lanh.
Bùi Oanh Oanh ngây ngẩn.
Chung Kỳ Uẩn khẽ nâng tay lên chạm nhẹ vào mặt cô, vừa chạm vào liền vội vã rút tay về, tựa như chỉ cần chạm lâu một chút thì cô sẽ tan biến.
Bùi Oanh Oanh lấy lại tinh thần, giãy giụa muốn ngồi dậy khỏi người anh ta, còn cố tình nói to: "Thầy Chung, tiết mục tối nay đã thành công mỹ mãn."
Chung Kỳ Uẩn thoáng hoàn hồn, nới lỏng tay ra khỏi người Bùi Oanh Oanh. Anh ta nhìn cô trèo ra khỏi quan tài rồi cũng ngồi dậy.
Bùi Oanh Oanh vừa ra đến nơi thì bị người khác ôm lấy, chính là đàn chị phụ trách kia, "Oanh Oanh, em diễn quá tốt!"
Tối qua vở kịch đã bị Chung Kỳ Uẩn chỉnh sửa đôi chút, chính là phần múa độc diễn phần sau cùng. Vì thế càng đến cuối cô ấy càng căng thẳng, chỉ sợ Bùi Oanh Oanh có sai sót gì, dù sao thì bản chỉnh sửa chỉ được luyện có một lần. May mà Bùi Oanh Oanh đã làm được.
Đàn chị cảm động đến phát khóc, nhưng cô ấy vẫn nhớ đến Chung Kỳ Uẩn ngồi trong quan tài, đang định đi ra nói chuyện với anh ta thì bị Bùi Oanh Oanh kéo ra sau sân khấu, cô sợ đàn chị nhận ra sự khác thường của anh ta, "Chị ơi, chị xem hộ em bộ đồ này với, vừa rồi lúc múa hình như em nghe thấy tiếng rách."
"Hả? Không phải chứ!" Quả nhiên đàn chị bị lời này của cô thu hút, lập tức đi theo cô ra phía sau. Dù gì thì bộ đồ cưới này cũng đắt tiền lắm đó.
Bùi Oanh Oanh đi được một đoạn, khẽ quay đầu lại nhìn, có vẻ như Chung Kỳ Uẩn đã trở lại bình thường, anh ta cũng đứng dậy đi về hướng bên kia sân khấu.
Hết chương .