Chương : Mạt chược
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Theo ý thức rời xa, năng lực bảo trì hình người của Lạc cũng đang chậm rãi mất đi.
Hình thể đàn ông trưởng thành mà Tiêu Lam vốn quen thuộc bắt đầu không thể duy trì, dần dần lui thành một cái bóng màu đen. Bởi vì lực lượng không ổn định, bóng dáng vẫn cứ đang không ngừng biến hóa, ở vài loại hình thái khác nhau.
Cuối cùng như ngừng lại hình thái mèo mà Tiêu Lam đã từng quen biết.
Nhưng là phiên bản họa sĩ linh hồn càng thêm phóng đãng không kềm chế được.
Nhìn mèo đen hình thể to bự mà bốn chân còn không trên một đường thẳng trước mặt mình, Tiêu Lam vươn tay chọc chọc cái đầu lông xù xù của hắn, ờm, thế mà vẫn còn bị móp, lúc này đây càng móp có tính nghệ thuật trừu tượng hơn trước đó nữa.
Nhưng tốt xấu là không có biến thành một bãi đen sì lì, giảm bớt không ít khó khăn công việc cho Tiêu Lam, thật ra làm cậu nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Lam vươn tay, ý đồ bế mèo đen lên.
Lại không ngờ, hiện tại thân thể của Lạc mềm như cục bột.
Cái tay cậu kéo cổ mèo đen kia cứ như nếu dùng sức lớn một chút là trực tiếp nhấc toàn bộ đầu mèo lên được, giữa đầu và thân thể xả ra một cái cổ đại khái cỡ nửa thước, làm hình ảnh vốn dĩ vô cùng có linh hồn giờ lại tăng thêm một tia hơi thở ma huyễn, phảng phất như thủy quái gì đó trong lời đồn.
Khóe miệng Tiêu Lam run rẩy: “Lạc, chất lượng này của anh không quá ổn rồi nha……”
Tiêu Lam nhanh chóng đem cổ của Lạc nhét lại, thuận tiện cũng thả đầu hắn về chỗ cũ.
Lúc này không thể không cảm thán chỗ cường đại của phi nhân loại, một hồi thao tác lung tung như vậy, thế mag còn chưa tắt thở, sức sống sinh mệnh có thể nói là cực kỳ ngoan cường.
Nhìn một bãi mèo trên mặt đất, Tiêu Lam lâm vào trầm tư.
Cậu vốn định là trực tiếp khiêng mèo đi, bây giờ thoạt nhìn là không có khả năng, hình thể này nhét trong túi lại quá lớn, quần áo mùa hè mặc ít cũng không có biện pháp nhét vào trong quần áo……
Một lát sau, Tiêu Lam linh cơ vừa động.
Cậu tìm tòi tạp vật trong phòng này, cuối cùng tìm được một mảnh vải không rõ lai lịch, cậu thử đem một bãi mèo này bọc lại vác trên lưng, không nghĩ tới lại thật sự thành công.
Tư thế kia nhìn qua giống như là, lúc ăn tết có một họ hàng thân thích nào đó nhà nuôi gia súc đến nhà bạn chúc tết, thuận tiện cõng theo một con heo sữa nhà mình nuôi xem như quà tết, tràn ngập niềm vui sướng được mùa.
Ngoại trừ có hơi cay mắt ra thôi.
Nhưng mà kẻ theo chủ nghĩa thực dụng - Tiêu Lam cũng không để ý hình ảnh này có mỹ quan hay không, cậu cõng Lạc, trực tiếp đẩy ra cửa phòng đi đến phòng tiếp theo.
——
Tiêu Lam xuyên qua trong mê cung phòng ốc.
Mỗi một gian phòng bố cục đều khác biệt, thoạt nhìn như là rất nhiều nhà bị đổ vào trộn lại, mới phòng trước là một phòng khách kiểu Trung Quốc ổn trọng, giây tiếp theo có khả năng chính là một phòng thiếu niên trẻ trâu dán đầy poster, lại vừa chuyển có khả năng lại là một cái WC dơ bẩn chật hẹp.
Điểm chung duy nhất chính là, cửa những căn phòng liên tiếp này đều giống nhau, tất cả đều là cửa lớn bằng sắt kiểu cũ loang lổ tróc sơn.
Mới vừa bắt tay đặt ở then cửa đang chuẩn bị mở cửa, Tiêu Lam lại nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Vì thế, cậu thuần thục mà mở ra cửa phòng bên cạnh trốn đi.
Nháy mắt tiếp theo, cậu thấy cánh cửa mình định mở lại được mở ra từ một hướng khác, từ bên trong đi ra chính là hình người thoạt nhìn thiếu cân thiếu lạng trước đó.
Tiêu Lam ngừng hô hấp lại, đem cảm giác tồn tại của mình hàng tới mức thấp nhất, tiếp tục quan sát đến bọn chúng.
Bọn họ cũng nhưng trước, đi đường khập khiễng, đôi mắt tạo hình có lệ chuyển động một trận trong phòng, cũng không hề lưu ý đến cách một cánh cửa có một người đang lẩn trốn.
Những hình người này cũng bồi hồi một chút trong phòng, không biết là đang tìm cái gì, hay chỉ là đơn thuần đi tới đi lui mà thôi.
Một lát sau, nhóm hình người cũng không phát hiện dị thường, mở ra một cánh cửa khác, tiếp tục khập khiễng đi xa.
Tiêu Lam cứ đi tới như vậy mất không ít thời gian, dọc theo đường đi thuần thục mà tránh né những nguy hiểm đó. Nhưng lúc này trong phòng cũng nhìn không thấy ngoài cửa sổ, đồng hồ trong mỗi căn phòng cũng hoàn toàn khác nhau, cho nên cậu rất khó phán đoán cách ngày thứ tư qua đi còn bao nhiêu lâu nữa.
Cậu từ nơi trốn tránh đi ra, tiếp tục đi tới.
Vào lúc cậu đẩy ra cánh cửa không biết thứ mấy nữa, cuối cùng, trước mắt xuất hiện thứ không giống trước.
Đó là một cánh cửa lớn thuần màu đen, cửa đặc biệt cao lớn, ngoại trừ đen ra, trên nó không có một trang trí dư thừa nào, có vẻ trầm trọng mà áp lực.
Đây cơ hồ đang chói lọi nói với bạn, đến đây đi, đẩy cửa ra, vào đi.
Tiêu Lam cũng minh bạch, đây chỉ sợ cũng là giai đoạn tiếp theo của trò chơi.
——
Cậu duỗi tay đẩy cửa lớn màu đen đang đóng chặt ra.
Lại không nghĩ rằng phía sau cửa là một phòng…… chơi mạt chược.
Phòng mạt chược có rất nhiều cứ trên mặt tường bốn phía, trông như còn có rất nhiều con đường đều sẽ thông đến nơi này.
Tiêu Lam nhất thời có chút ngốc rs, l trạm kiểm soát này của trò chơi sao còn lẫn vào cuộc thi mạt chược vậy?
Liệu có phải hơi quá tùy ý rồi không?!
Ba người không có gương mặt ngồi bên cạnh bàn, tứ chi và hình thể so với hình người trước đó gặp qua thì tinh xảo hơn, từ ăn mặc nhìn ra là hai nam một nữ. Trong phòng treo một bóng đèn dây tóc có chút không quá sáng tỏ, hơi hơi loạng choạng, dưới đầu là quang ảnh không ổn định loang lổ, ánh đèn như vậy cũng chẳng mang đến trong phòng cảm giác ấm áp gì.
Trên bàn chính giữa bọn họ bày mạt chược, nghe được động tĩnh mở cửa, mấy "người" này đồng thời quay đầu về hướng Tiêu Lam.
Lúc này định lui ra ngoài chắc là không còn kịp rồi.
Thấy Tiêu Lam còn chưa đi lại đây, ba người không có ngũ quan nâng tay lên, dùng một loại tần suất thong thả lại cứng đờ hướng tới cậu vẫy tay, rõ ràng là một tư thế kêu gọi cậu nhanh chân lại đó.
Tuy rằng không biết trong hồ lô bọn họ đến tột cùng bán thuốc gì, nhưng làm người ấy à, quan trọng nhất chính là bình tĩnh.
Tiêu Lam cõng heo sữa nhỏ của cậu, không chút nào luống cuống tiến lên.
Chờ đến khi Tiêu Lam tiến lên, người nữ duy nhất trong ba người làm một cái tư thế “mời” với cậu, ý bảo về chỗ trống duy nhất kia. Sau khi Tiêu Lam ngồi xuống, bọn họ liền bắt đầu thuần thục mà xoa mạt chược, thế mà thật sự là tư thế muốn đánh bài.
Thấy thế, Tiêu Lam ngược lại yên lòng, khiêm tốn mà gia nhập bài cục.
Xoa bài xôn xao xong, bài cục rất nhanh bắt đầu, bởi vì ba người đối diện không có ngũ quan, quá trình bài cục tiến hành rất trầm mặc, chỉ khi có mạt chược va chạm sinh ra tiếng vang thanh thúy.
Ba hình người này có bài kỹ đều rất không tồi, thoạt nhìn như là bạn nối khố cả ngày trầm mê vào mạt chược. Bọn họ phối hợp cực tốt, mơ hồ có một loại tư thế nhằm vào Tiêu Lam, vô cùng không có tinh thần cạnh tranh lành mạnh.
Thấy thế, trong lòng Tiêu Lam có quyết định, nếu các người thành tâm thành ý mà khiêu khích, vậy cho các người lĩnh hội một chút đệ nhất danh bài làm các bác gái khu phố đều run bần bật, cả hạng nhất cũng không muốn đánh cùng!
Không đến ba phút.
“Tự mó, ù.” Tiêu Lam đẩy ngã bài trước mặt mình, tuyên cáo một vòng này đã kết thúc.
Nhóm hình người trầm mặc ném điểm số
cho Tiêu Lam.
(bản gốc là 'lợi thế': kiểu như que hoặc chip hay món đồ gì đó đại diện cho tiền đặt cược, thay vì dùng tiền, mình không biết ở đây dùng gì nên để vậy nhé)
“Long thất đối.”
Động tác nhóm hình người ném ra điểm số có phần chần chờ.
“Thanh nhất sắc.”
Nhóm hình người tay run nhè nhẹ lên.
“Thiên hồ thập tam yêu.”
Mấy cục kế tiếp, Tiêu Lam người này càng thêm kiêu ngạo, làm người gần như muốn hoài nghi cậu có phải ra lão thiên hay không.
Điểm số trước mặt mấy hình người rất nhanh đã thấy đáy, mặt không có ngũ quan của họ nhìn qua âm u, tựa hồ là muốn mọc ra ngũ quan tới cho Tiêu Lam một cái biểu cảm dữ tợn, tốt nhất là hung hăng cho cậu một ngụm.
Tiêu Lam mặt mang mỉm cười mà thu hồi điểm sổ xếp thành núi nhỏ trước mắt, lúc này nhắc nhở của hệ thống dạo này vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên xông ra:
“Tiêu Lam trầm mê đánh bạc, không phải một người nghèo đủ tư cách, giá trị bần cùng giảm bớt vạn”
Tiêu Lam: “……”
Đột nhiên cảm thấy điểm số trước mắt phỏng tay lên, thoạt nhìn nếu muốn thông qua ba người này thì phải thắng bài cục, chỉ là thắng lại bị trừ giá trị bần cùng.
Tiêu Lam mãi suy tư, ở trước mặt giá trị bần cùng, tựa hồ lựa chọn một loại phương thức qua cửa khác cũng không phải không thể tiếp thu.
Đáng tiếc cậu vốn dĩ muốn làm một người chơi tốt yêu thích hoà bình cơ mà.
Cậu không thể không thay đổi sách lược, kế tiếp giống như là đột nhiên bị thần nghèo bám vào người, Tiêu Lam bắt đầu mỗi một ván đều thua, rất nhanh điểm số trong tay cậu thắng về liền toàn bộ thấy đáy.
“Lạc đường biết quay lại, Tiêu Lam vẫn về lại với đại gia đình người nghèo ấm áp, giá trị bần cùng tăng vạn”
【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】 thật đúng là kỹ năng nghiêm khắc mà.
Một ván mới, Tiêu Lam đã thua hết tất cả điểm số.
Cậu cảnh giác mà nhìn ba hình người trước mắt, dự phòng bọn họ tùy thời có khả năng khởi xướng công kích, hơn nữa chuẩn bị tốt tùy lúc lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 trong không gian trữ vật ra ứng chiến.
Lại không ngờ người nữ đối diện đột nhiên ném về phía cậu một cái điểm số không giống trước đó, tuy cô ả không có mặt, nhưng Tiêu Lam chung quy cảm thấy nếu có mặt mà nói, trên mặt ả hẳn là mang theo nụ cười mỉm không có ý tốt.
Điểm số này màu đỏ như máu, làm như bên ngoài nó đọng lại vết máu đặc sệt không hòa tan được.
Trong nháy mắt thu được điểm số, nhắc nhở mới xuất hiện:
“Nhận được Huyết trù , người chơi trong trò chơi hiện tại, nguy hiểm tử vong tăng lên % (nên đạo cụ chỉ có hiệu lực trong màn chơi này)”
Còn không đợi Tiêu Lam suy nghĩ sâu xa, lại một nhắc nhở mới tùy theo mà đến:
“Nhận được đạo cụ đặc thù, giá trị bần cùng tăng vạn (tăng trưởng có hiệu lực vĩnh viễn)”
Nội tâm Tiêu Lam nháy mắt lâm vào rối rắm giữa đòi tiền hay là muốn mạng.
Nguy hiểm tử vong là tạm thời, nhưng giá trị bần cùng lại là vĩnh cửu.
Đây quả thực sinh động mà thuyết minh cái gì gọi là bần cùng hiểm trung cầu, một cái Huyết trù vạn giá trị bần cùng thật sự mê người, nhưng nguy hiểm tử vong lại vô cùng muốn mạng.
Đừng nhìn % có vẻ như không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đạt được vượt qua cái, khi nguy hiểm tử vong của cậu tăng đến % trở lên, chẳng khác nào nhảy tới nhảy lui trên sợi dây tử vong.
Hơn nữa vừa nãy mới một ván phổ phổ thông thông là có thể nhận được một cái, vạn nhất phía đối diện ù lớn một phen, khi đó một lần cho cậu mười mấy hai mươi cái cũng có khả năng.
Khi đó cậu sẽ có thể biểu diễn một chút cái gì gọi là qua đời ngay tại chỗ.
Muốn làm một người nghèo thật sự quá khó……
Tiêu Lam hít sâu một hơi, tiếp tục gia nhập ván bài, đồng thời âm thầm nói với mình trong lòng, Huyết Trù không thể vượt qua sáu cái, % nguy hiểm tử vong còn nằm trong phạm vi cậu có thể thừa nhận.
Đồng thời ván mạt chược không thể vượt qua ba ván, sau ba ván, chẳng sợ Huyết trù chưa đạt tới sáu cái cũng phải bứt ra. Càng mang tâm lý may mắn, gặp phải nguy hiểm sẽ càng cao.
Một ván mới, Tiêu Lam ứng phó thật sự cẩn thận, cậu chính xác mà tính toán bài của ba người khác, khống chế đạt được Huyết trù chỉ hai cái.
Ván tiếp theo, được Huyết trù.
vạn giá trị bần cùng vào túi vẫn là làm người vui sướng mười phần.
Tốt lắm, một ván cuối cùng chỉ cần đồng dạng khống chế lúc vừa đến hai cái là được.
Tiêu Lam vuốt bài trên tay, đồng thời quan sát đến động tĩnh ba người khác. Người nữ đối diện cậu rõ ràng là muốn ù một lần lớn, người nam bên trái có vẻ chậm chạp không thể tiến bài, mà người nam bên phải lại chỉ kém một con ba điều là có thể ù, hơn nữa cũng chỉ là ù một kiểu đơn giản nhất, vô cùng hợp nhu cầu của cậu.
Tiêu Lam cầm lấy ba điều.
“Rầm ——”
Một trận động tĩnh thật lớn, cùng với cánh cửa bật mở và một đám hình người nhảy vào, cả sàn nhà đều chấn động trong chớp mắt.
Người trên bàn mạt chược đều quay đầu nhìn lại, một đám hình người tạo hình tùy ý đang ba chân bốn cẳng mà đuổi theo một bóng người tóc đen áo đỏ chạy sang bên này, người áo đỏ kia duỗi tay thoăn thoắt, công kích nhanh chóng xuyên qua đám người, nhưng bởi vì nhân số thật sự quá nhiều nên khó có thể thoát thân.
Người áo đỏ ngẩng đầu, là Vu Đình.
Lúc này anh cũng thấy được một màn Tiêu Lam đang cùng ba thứ người không phải người quỷ không ra quỷ chơi mạt chược: “Đậu má! Dưới tình huống này cậu còn có thời gian rảnh chơi mạt chược!!!”
Vẻ mặt Tiêu Lam rối rắm: “…… Tình huống rất phức tạp, dù sao cũng không phải như anh nghĩ đâu.”
Vu Đình ném cánh tay duỗi tới sau lưng mình: “Hiện tại cậu còn đánh tiếp được?”
Tiêu Lam lắc đầu, không định tiếp tục: “Kết thúc rồi, chúng ta đi…… Đi……”
Giọng nói cậu khựng lại, ba điều vẫn còn trong tay cậu, nhưng chính là bởi vì chấn động vừa rồi, bài đang dựng của cậu có một con ngã xuống, còn bị ném ra phía trước.
Bảy vạn, đây đúng là con mà người nữ đối diện yêu cầu.
Còn không đợi cậu giải thích đây là ngoài ý muốn, một đống Huyết trù đã không phân rõ phải trái tẹo nào bị ném tới trước mặt cậu.
, , , , , , , .
Cộng lại lúc trước vừa đủ cái, Tiêu Lam đã đủ % nguy hiểm tử vong, đạt được cơ hội kề cận cái chết nhảy tới nhảy lui.
Tiêu Lam: Đậu móa!!!
Hết chương .