Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Bà nội kể chuyện trước khi ngủ ()

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Trong bóng tối, âm thanh “sàn sạt” càng ngày càng gần, Tiêu Lam ngừng thở chờ đợi.

Sau một lát, xuất hiện thân hình có chút béo tròn của “bà nội”.

Tiêu Lam đang có chút nghi hoặc một mình bà ta làm sao phát ra tiếng bước chân như vậy, có phải con rết tinh đâu chứ, chợt thấy phía sau bà ta có một đám động vật nhỏ số lượng không ít đi theo.

Nhìn kỹ, toàn bộ đều là chuột nhỏ màu xám, xem ra chúng nó chính là nơi phát ra âm thanh sàn sạt. Kỳ quái chính là, nhiều chuột như vậy lại toàn bộ đều an an tĩnh tĩnh mà đi theo phía sau bà ta, một chút cũng không chạy lung tung, hình ảnh nhìn qua thế mà lại chỉnh tề mười phần. Động tác của chúng thậm chí có vài phần giống người, trong đó còn có mấy con có thể đứng thẳng hành tẩu, nhìn lại bộ dáng như đang dẫn đường.

Hình ảnh này thậm chí có vài phần ý vị như mấy bạn nhỏ nhà trẻ ra ngoại thành dạo chơi nữa.

“Bà nội” mở cửa phòng ra, vẫy vẫy tay ý bảo nhóm chuột nhỏ rời đi, tiếp theo liền thấy đàn chuột nhỏ này im ắng mà từ cửa sổ bên cạnh rời đi. Sau đó bà ta kiểm tra xung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng mới vừa lòng mà trở về phòng đóng cửa lại.

Xem ra đây là phòng “bà nội”, vừa lúc gặp được bà ta về phòng, thật ra tiết kiệm được công phụ bọn họ tiếp tục tra xét, nhưng mà hiện tại “bà nội” vừa lúc ngốc ở trong phòng rồi, không thể tiến vào.

Chỉ có thể tìm kiếm cơ hội tiếp theo.

Tiêu Lam viết trên tấm bảng nhỏ: Đi về trước đi, ngày mai tìm cơ hội lại đây nhìn xem.

Hai người khác cũng gật gật đầu, ba người đang chuẩn bị quay về.

Lúc này, hành lang thế nhưng lại truyền đến tiếng bước chân, lúc này nghe lên có vẻ ít người hơn rất nhiều, ba người liếc nhau, lại về góc ẩn thân ban nãy.

Tiếp theo, chỗ ngoặt cách bọn họ gần nhất xuất hiện hai bóng người, là Cốc Giang Khắc và Hồ Nguyệt.

Bọn họ nhìn qua lông tóc vô thương, Cốc Giang Khắc thân là người chơi trung cấp, nghĩ đến ứng đối nguy hiểm màn sơ cấp hẳn là không nói chơi.

Hai người kia nhô đầu ra tuần tra khắp nơi, cũng phát hiện ba người Tiêu Lam ở cách đó không xa, Hồ Nguyệt nhìn thấy Vương Thái Địch liền mang vẻ mặt nhìn thấy thứ đồ dơ gì mà vặn tầm mắt đi, Cốc Giang Khắc thật ra cười với ba người một chút, xem như chào hỏi.

Cốc Giang Khắc móc ra một cây bút viết trong không trung: Các anh cũng tới tìm manh mối sao? Không bằng hợp tác thế nào?

Tiêu Lam lắc đầu tỏ vẻ không có hứng thú, rốt cuộc bọn họ đã tìm xong manh mối rồi. Sau đó phất tay với bọn họ ý bảo các người tùy ý, chúng tôi đi trước, ba người liền xoay người chuẩn bị quay về phòng.

Mặt Cốc Giang Khắc dường như có vài phần không vui, hắn ta nhìn chằm chằm bóng dáng mấy người Tiêu Lam, biểu cảm trong mắt càng ngày càng nguy hiểm.

Hắn ta thăng cấp trung cấp đã được một đoạn thời gian rất dài, trong số người chơi trung cấp cũng coi như là có chút danh tiếng, ngày thường đã được không ít người chơi sơ cấp nịnh hót và tung hô, hắn ta đã sớm quen.

Cốc Giang Khắc đích xác không dám chọc Vương Kha hung danh lan xa, nhưng hai người chơi trung cấp này nhìn qua rất lạ mặt, nói dễ nghe là trung cấp, thật ra so với sơ cấp cũng không kém bao nhiêu đi? Đạo cụ trong tay bọn họ chắc chắn cũng không nhiều bằng mình, cũng không biết làm sao qua được cửa cô bé kia, đại khái chính là vận khí tốt đi, hoặc là dựa vào đạo cụ của Vương Thái Địch.

Hai hạng người vô danh hơn nữa một tên phế vật Vương Thái Địch cũng dám không cho hắn ta mặt mũi, có phải cũng quá kiêu ngạo rồi không?

Lúc này Hồ Nguyệt nhìn thấy biểu cảm Cốc Giang Khắc lại thêm một mồi lửa, y cầm lấy bút viết: Cốc ca ca, bọn họ sao có thể cư xử với anh như vậy. Thật quá phận nha!

Cốc Giang Khắc nhìn mà lửa giận trong lòng càng tăng lên, ba tên gia hỏa này chính là con mẹ nó thiếu giáo huấn.

Ba người Tiêu Lam đi tới phía trước, đột nhiên Tiêu Lam và Lạc đồng thời dừng bước chân.

Vương Thái Địch còn có chút khó hiểu, chợt thấy bọn họ đã xoay người nhìn về phía sau, giữa không trung phía sau bọn họ đang có một cái lục lạc màu vàng kim, hướng tới bọn họ bay tới.

“Bà nội” chính là đã cường điệu quy tắc “An tĩnh” này, cái lục lạc này vang lên tuyệt đối là phá hủy quy tắc, ngẫm lại trước đó người phá hư quy tắc có kết cục gì, trái tim Vương Thái Địch cũng phát lạnh.

Cậu nhóc nhìn về phía phía sau, liền nhìn thấy mặt Hồ Nguyệt đắc ý dào dạt, cùng với Cốc Giang Khắc thần sắc âm trầm.

Mẹ nó, hai người này là có bệnh sao! Không trêu chọc các người cũng phải nhào lên cắn người.

Tiêu Lam nhìn chằm chằm lục lạc, chuẩn bị nhào lên dùng tay tiếp được, bảo đảm âm thanh nó phát ra là nhỏ nhất. Lại bị Vương Thái Địch ngăn cản, Vương Thái Địch dùng sức lắc đầu, dùng khẩu hình nói: Đạo cụ.

Lục lạc này là một cái đạo cụ, sau khi chạm vào người chơi thì sẽ luôn phát ra âm thanh, chưa đến thời gian kết thúc là sẽ không dừng lại. Sau khi phát ra âm thanh, bọn họ chắc chắn sẽ đối mặt với công kích của “bà nội”, dù không chết cũng sẽ thật phiền toái, người này chính là cố ý ghê tởm bọn họ.

Tiêu Lam cau mày, đang định kêu Lạc tới dùng bóng đen nuốt lấy thứ này, hy vọng hắn sẽ không bởi vậy mà ăn không tiêu.

Lại thấy trên trần nhà đột nhiên rơi xuống một đống bùn mềm nát, vừa lúc dừng trên lục lạc.

Con đường nó đi tới vẹo một cái, cứ như vậy trước mắt bao người bị vùi cách Tiêu Lam trên dưới hai mét dưới đất, sau đó thì không có sau đó nữa.

Cốc Giang Khắc & Hồ Nguyệt: “……”

Dịch vụ chăm sóc khách hàng đâu, nơi này có người ăn gian cũng không ai quản sao?

Trong biểu cảm Cốc Giang Khắc và Hồ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Lam nghĩ, đây có lẽ chính là tác dụng của % giá trị may mắn đi?

Ánh mắt ba người nhìn về phía đối diện tràn ngập không tốt, lúc này đây có phải đến phiên bọn này rồi không?

Vương Thái Địch lấy ra một đạo cụ giống như gà kêu thảm thiết mà gà giống nhau đạo cụ vẫy vẫy, dùng khẩu hình tỏ vẻ: Cái này, lợi hại hơn.

(là cái quễ này nè nha, ồn bà bắn luôn)

Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, nhẹ nhàng ước lượng một chút xong, dùng hết toàn lực ném tới hai người Cốc Giang Khắc.

Gà kêu thảm thiết giống một con gà bay phá không mà ra, ở không trung nhanh như một đường tia chớp màu vàng, lấy một loại tốc độ làm người không kịp phản ứng đập tới người Cốc Giang Khắc đứng ở phía trước. Sau đó nó giống như là có sinh mệnh mà nhảy nhót lung tung lên, một bên nhảy còn một bên phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng.

“Ó——”

“Ó ó óttttt ——”

“Ót ——”

Tiếng gà kêu thảm thiết lảnh lót trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập cảm giác tồn tại, một con gà đã chế tạo ra hiệu quả có thể so với cả cái trại nuôi gà.

Mặt Cốc Giang Khắc đều tái rồi, hắn ta có ý đồ thoát khỏi gà kêu thảm thiết dây dưa, Hồ Nguyệt cũng đi lên lôi kéo.

Sau đó bọn họ liền phát hiện thứ này đánh không chết bóp không vỡ còn ném không xong, Cốc Giang Khắc phẫn nộ mà nhìn về phía hướng ba người Tiêu Lam, lại thấy tại chỗ đó, nào còn bóng người?

“Cùm cụp.”

Âm thanh mở cửa trong tiếng gà kêu thảm thiết tru lên có vẻ cực kỳ mỏng manh, “bà nội” mặc áo ngủ mang sắc mặt bất thiện đứng trước cửa, ngữ khí lạnh lẽo mà nguy hiểm: “Bà nội nói qua rồi, bé ngoan phải giữ yên lặng……”

Hồ Nguyệt: “Bà…… bà nội…… Chúng con không……”

Không đợi y nói xong, “bà nội” từ cạnh cửa lấy ra một cây gậy gộc thô to: “Hai đứa thật là hai đứa nhóc hư không nghe lời! Trẻ hư, toàn bộ đều phải bị trừng phạt!”

Nói xong, liền lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía người.

Thấy tình thế không ổn, Cốc Giang Khắc xoay người liền chạy.

Hồ Nguyệt rối rắm một chút, y cũng không bị gà kêu thảm thiết đuổi theo, nhưng đã bị bà nội chú ý tới, có khả năng y cũng hoàn toàn không an toàn. Cuối cùng y vẫn quyết định theo sát đùi vàng của mình tương đối bảo hiểm hơn, cũng cắn răng đi theo.

Đêm nay, toàn bộ nhà gỗ đều tràn ngập sức gà bừng bừng.

——

Sáng sớm ngày thứ ba.

Khi các người chơi rời giường tập hợp, Tiêu Lam phát hiện hai người chơi khác một người thiếu một cái cánh tay, một người khác một mắt bị băng vải thật dày bao lên, tren băng vải có vết máu loang lổ. Sắc mặt bọn họ có vài phần xám trắng, giờ phút này biểu cảm hoảng hốt, hiển nhiên trạng thái rất không tốt.

Tứ chi mất đi hẳn là do cô bé tối qua cầm đi, người bạn nhỏ quả nhiên vẫn rất hung tàn.

Thương thế như vậy Thế Giới Hàng Lâm cũng sẽ không chữa trị cho bạn, chỉ có thể sau này tự đi tìm đạo cụ khôi phục.

Giao lưu ngắn ngủi với bọn họ, Tiêu Lam biết được mỗi người đều gặp được cô bé có màu sắc áo choàng không giống nhau, có lẽ mỗi một gian trong phòng đều ẩn giấu búp bê không giống nhau.

Bên kia, Cốc Giang Khắc và Hồ Nguyệt cũng còn khoẻ mạnh, nhưng trước mắt bọn họ đều là quầng thâm mắt thật dày, tóc tán loạn, trên người Hồ Nguyệt còn có mấy chỗ vết thương, hiển nhiên tối hôm qua trải qua đến thập phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Bọn họ thấy được mấy người Tiêu Lam, sắc mặt đều là không tốt, nhưng cũng không tính toán tiến lên ôn chuyện.

Bữa sáng vẫn cứ là lá cải, nhưng các người chơi đã không còn ghét bỏ nữa, bọn họ trầm mặc mà ăn bữa sáng, không khí có vài phần nặng nề.

Sau khi ăn xong, “bà nội” mang vẻ mặt tươi cười mà tuyên bố: “Bọn nhỏ, bà nội có chuyện phải tạm thời rời đi. Hôm nay không chỉ định ai tới hỗ trợ làm việc nhà, mọi người cùng nhau quét dọn vệ sinh đi.

Dù bà nội không ở cũng không thể ầm ĩ nga, chúng ta là người một nhà, các con nhất định sẽ ngoan ngoãn, đúng hay không?”

Dưới ánh mắt bà ta nhìn chăm chú, các người chơi cứng đờ gật gật đầu.

Tiếp theo “bà nội” sắp xếp vị trí mỗi người chơi phụ trách quét dọn liền rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng bà ta biến mất trong rừng rậm, các người chơi mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Chúng ta…… Thật sự muốn theo lời bà ấy nói, tách ra quét dọn sao……” Người chơi nam thiếu một cánh tay sắc mặt tái nhợt mà đặt câu hỏi, Tiêu Lam nhớ tới anh tra hình như tênn là Chương Bất Kỳ.

“Bằng không thì sao?” Cốc Giang Khắc hỏi ngược lại, “Anh dám không nghe?”

“Tách ra……” cả người Chương Bất Kỳ đều đang run rẩy, “Tôi…… Tôi muốn về phòng……”

Thoạt nhìn anh ta cực kì kháng cự việc phải đánh lẻ, nhưng ở Thế Giới Hàng Lâm, bạn trốn đi lại có ích lợi gì đâu, nhóm quỷ quái căn bản sẽ không bỏ qua cho bạn.

Hồ Nguyệt trợn trắng mắt: “Anh muốn về thì về đi, nói ra làm gì? Nơi này không ai ngăn cản anh đâu.”

Chương Bất Kỳ co rúm lại mà nhìn nhóm người chơi khác, không có người tiến lên tận tình khuyên bảo mà khuyên anh ta, bao gồm cả tóc xoăn xoăn nhìn qua thật dễ nói chuyện, ở Thế Giới Hàng Lâm, gia hỏa tự mình muốn tìm đường chết thì không ai muốn cứu.

Các người chơi sôi nổi rời chỗ ngồi, dựa theo “bà nội” sắp xếp đi đến nơi mình cần quét dọn.

Khi nhà ăn chỉ còn lại một mình Chương Bất Kỳ, anh ta nhất thời nhìn qua hướng các người chơi đã đi, nhất thời nhìn về phòng mình, lâm vào do dự và giãy giụa.

——

Vị trí Tiêu Lam bị phân đến là hành lang, cậu đến thang lầu cầm công cụ, liền đến nơi chỉ định.

Hành lang cũng không tính là quá bẩn, nhìn ra được ngày thường cũng hường xuyên quét dọn.

Tiêu Lam cũng là đã làm qua công việc lau dọn, tốc độ quét dọn lên cực nhanh, dựa theo trình độ vệ sinh tiêu chuẩn một bộ đi xuống, toàn bộ hành lang nhìn qua rực rỡ hẳn lên. Thậm chí Tiêu Lam còn thuận tiện hỗ trợ tu sửa lá khô chỗ bồn hoa, dù nhân viên kiểm tra khắc nghiệt nhất cũng tìm không ra lỗi sai của cậu.

Thừa dịp cơ hội quét dọn, cậu còn đem hành lang cẩn thận kiểm tra một lần, vẫn không tìm được nơi giấu chìa khóa.

Sau khi quét dọn xong, thời gian còn rất đầy đủ, Tiêu Lam đi qua khu vực Vương Thái Địch, tính toán nắm chặt thời gian thừa dịp “bà nội” không ở kiểm tra một chút phòng bà ta.

Còn Lạc, chỉ cần kêu một tiếng thì hắn có thể cảm giác đến, cũng không cần Tiêu Lam đi tìm hắn.

Lúc này, Tiêu Lam xa xa nghe được “Ầm” một tiếng, như là thứ gì bị đánh ngã, tiếp theo chính là âm thanh tiếng nước tí tách.

Mơ hồ còn có tiếng trẻ con vui cười truyền đến, có vẻ là chỗ thang lầu.

Cảm giác không ổn, Tiêu Lam cẩn thận mà đến gần vị trí phát ra âm thanh.

Có thể cứu người thì thuận tay cứu một chút, không thể thì cũng có thể quan sát một chút đến tột cùng là nguy hiểm dạng gì, bằng vào sức chiến đấu bây giờ của cậu, Tiêu Lam vẫn có tư bản mạo hiểm được.

——

Chương Bất Kỳ rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn là cùng mọi người lựa chọn đi quét dọn vệ sinh, bởi vì anh ta thật sự không dám tưởng tượng cái giá phải trả khi không nghe lời.

Chỉ là anh ta thiếu một cánh tay, không chỉ lúc làm việc bị ảnh hưởng, càng không xong chính là anh không có thuốc giảm đau, cơn đau cụt tay vẫn luôn tra tấn anh, làm anh khó có thể tập trung lực chú ý.

Khi anh quét dọn thang lầu nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười, anh hoảng sợ quay người lại nhìn xung quanh, lại vô ý đánh ngã thùng nước bên chân, thùng nước theo thang lầu một đường ầm lăn xuống, giống như một hồi chuông tang chuẩn bị đặc biệt riêng cho anh.

“Hì hì…… Bắt được một đứa trẻ hư rồi~” giọng trẻ con nhẹ nhàng vang lên sau đầu anh ta.

“Hì hì hì…… Bé hư không quét dọn đàng hoàng……”

“Quá ngu ngốc……”

“Trừng phạt…… bà nội nói trừng phạt nó……”

Sắc mặt Chương Bất Kỳ trắng bệch, anh ta vừa mới quay đầu lại phía trước, nơi đó rõ ràng trống không một vật. Anh ta cứng đờ mà quay đầu lại, trong tầm mắt lại đột nhiên mà biến thành một mảnh bóng tối.

Cảm giác được xúc cảm lạnh băng trên mặt, Chương Bất Kỳ chần chờ nâng lên bàn tay còn sót lại, chậm rãi sờ lên gò má mình.

Đó là một đôi tay nhỏ lạnh băng, quá nhỏ lại gầy còm, đầu ngón tay nhọn hắn. Có lẽ là tay trẻ con, lại có lẽ…… Căn bản không phải người.

Đôi tay kia gắt gao bưng kín đôi mắt anh, mặc cho anh dùng lực như thế nào cũng không thể kéo xuống được.

Tiếp theo có nhiều tay nhỏ hơn bắt được thân thể anh, bưng kín miệng mũi anh, những bàn tay gầy yếu đó toàn bộ đều có lực lớn vô cùng, không cho anh thoát đi.

Chương Bất Kỳ ra sức phản kháng, miệng vết thương cụt tay lại lần nữa nứt toạc cũng quản không được. Đáng tiếc anh phản kháng, dưới sức mạnh cũng những bàn tay này có vẻ vô cùng yếu ớt, tiếng xương cốt bị bẻ gãy “răng rắc” “răng rắc” không ngừng vang lên.

Rõ ràng dưới chân chính là thang lầu kiên cố, nhưng anh ta lại dần dần cảm thấy mình giống như chìm vào vực sâu, nơi đó thật an tĩnh, cái gì cũng không có, ý thức cũng đang dần dần đi xa.

Có lẽ như vậy cũng là nơi quy túc không tồi…… Như vậy anh sẽ không cần đối mặt trò chơi đáng chết nữa……

——

Khi Tiêu Lam nhanh chóng đuổi tới chỗ phát ra âm thanh, trên thang lầu đã không còn tung tích Chương Bất Kỳ, chỉ để lại một đoạn băng gạc dính máu, hơn nữa trên mặt đất có không ít vết máu.

Hiển nhiên, người phát ra âm thanh đã dữ nhiều lành ít.

Tiêu Lam cẩn thận quan sát đến dấu vết để lại trên thang lầu, phát hiện rất nhiều vết cào bén nhọn, vết cảo khoảng cách rất nhỏ, kích cỡ móng vuốt hẳn là cũng không lớn, cũng không biết là thứ gì.

Bỗng nhiên, một trận âm thanh nhỏ vụn vui cười đến gần bên tai cậu: “Hì hì hì…… Mi cũng là bé hư không nghe lời sao?”

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio