Tiễn Tứ gia về, tôi nằm trằn trọc trên giường.
Người tên Tứ gia thần bí này là ai? Có khả năng là Càn long không? Nếu không, Vân Sở sẽ không ngừng trả giá để giành tôi.
Nếu là Càn long, không phải tôi đã ngồi cùng hoàng đế cổ đại cả một buổi tối?
Còn đoán cái gì, dùng đến não làm gì, có thể ăn có thể ngủ là được.
Tôi duỗi người, vẫn không thấy buồn ngủ. Ngày mai, tôi đã là người tự do. Mà như vậy thì có lý do gì để gặp anh ta? Anh ta có thể đến tìm tôi sao?
Buồn, buồn, buồn!
Rối rắm… Tôi đứng bật dậy, khoác áo, ra ngoài.
Đã là canh năm, ánh trăng sáng rực, tiếng động xôn xao hai bên mạn thuyền, “thuyền của Túy hương lâu” chìm trong một mảng yên tĩnh.
Ánh trăng nhu hòa chiếu vào một bóng trắng thon dài, người ấy thản nhiên nằm trên ghế dài, mặc ánh trăng trải dài trên gương mặt tuấn mỹ, mặc cơn gió nhẹ nhàng thổi bay từng sợi tóc, như một bức tranh tuyệt đẹp chìm trong sự trầm mặc.
Tôi không tự chủ được, bước tới gần, đột nhiên nghĩ ra, sau này, có thể tôi sẽ không còn được gặp anh ta, nỗi khó chịu bỗng nhiên tràn ngập trong lòng.
Cúi đầu, tôi lẳng lặng nhìn anh ta, hai mắt anh ta nhắm chặt, có lẽ đã chìm sâu trong mộng đẹp? Sao anh ta không trở về phòng ngủ? Quần áo đơn bạc như vậy có thể sẽ cảm lạnh.
Không biết khi nào, tôi đã đem áo choàng của mình nhẹ nhàng trùm lên người anh ta.
Anh ta mở mắt, trong đôi mắt không có nét gì như người vừa tỉnh ngủ.
“Cô cũng ngủ không được?” Anh ta dùng chữ “cũng”.
“Ừ.” Tôi ngồi xuống sàn thuyền, bên cạnh anh ta.
“Đừng ngồi đó, sẽ bệnh.” Ngay sau đó, tôi bị anh ta kép lên nằm cùng trên ghế, áo choàng đã khoác lại trên cơ thể.
Ghế nằm, một người thì rộng, hai người lại có vẻ rất ái muội. Mặt tôi nóng lên, nhưng cũng không cố dời người ra xa.
Anh ta lại có vẻ thoải mái, thản nhiên hỏi: “Ngày mai đi?”
“Ừ.”
Hai người cùng trầm mặc …
Sau cơn mưa gió, không hẳn chưa tốt đẹp, trên trời đã rực cầu vồng
Dù mặt anh vô tội, không có nghĩa là người ngây thơ
Không phải mọi tình yêu đều phải có thủy chung, cô độc tận cùng không nhất định là đáng sợ
Nếu cuộc đời không tránh khỏi, ban đầu luôn là một cơn đau
Chỉ mong ánh mắt của người, chỉ cần một nụ cười
Chỉ mong người vì tôi rơi một giọt lệ sầu, đã khiến tôi cảm động
Chỉ mong người trong từng giấc mộng, sẽ không chỉ là một khoảng mông lung
Bầu trời bao la, nếu thật sự tuyệt vời như thế
Cũng chỉ vì có anh, mới tràn ngập tiếng cười
Trời đất bao la, thế giới này mông lung lắm
Tôi không đành lòng lừa dối, chỉ mong người vờ như không hiểu
Chỉ mong người hiểu, con đường nào phải bước đi[]
Tôi khẽ ngâm nga một đoạn trong bài hát « Nhân Gian », bài hát này ban đầu định hát cho Tứ gia, nhưng lúc này tôi muốn anh ta nghe, đơn giản là “chỉ mong ánh mắt của ngươi, chỉ cần một nụ cười, Chỉ mong người trong từng giấc mộng, sẽ không chỉ là một khoảng mông lung.”
“Rất êm tai, tên là gì?” Anh ta hỏi nhỏ.
“Nhân gian.”
Anh ta cười, “Thiên thượng nhân gian, bài hát này không tuân theo âm điệu bình thường. Không có âm luật phù hợp, giống như bài hát trước đó, ta phổ không được.”
Tôi âm thầm thè lưỡi, bài hát của ba trăm năm sau, làm sao có thể có âm luật phù hợp?
“Ai dạy nàng? Hay nàng chỉ tuỳ hứng mà xướng?” Giọng nói ôn hòa có một chút tò mò.
“Cố nhân… Một người quen cũ dạy tôi.” Chỉ có thể nói vậy, nhìn ngang nhìn dọc thế nào, tôi cũng chẳng giống như dạng tài nữ, không dám mạo nhận.
Anh ta không hỏi thêm.
Tôi bỗng chột dạ: “Trăng đẹp quá.” Chuyển đề tài thôi.
“Ừ.” Gương mặt anh ta khi nhìn trăng còn mê người hơn.
“Anh nghe qua chuyện Hằng Nga trên cung trăng chưa?” Tim tôi đập rất nhanh, chỉ có thể không ngừng tìm chuyện nói để quên đi nhịp tim dồn dập.
“Nghe rồi.” Câu trả lời thật ngắn gọn.
Tôi vắt óc nghĩ ngợi, quyết định nói vài chuyện để anh ta hứng thú: “Anh có tin là mấy trăm năm sau, con người có thể lên mặt trăng, sống thử trên mặt trăng không?”
Thân thể tựa vào người tôi thoáng chốc cứng đờ.
Thật lâu sau, mới nghe được giọng của anh ta: “Trên mặt trăng có Hằng Nga không?”
Tôi bật cười, hoàn toàn không nghĩ ngợi, tôi nhảy vào bẫy: “Không có! Chỉ có than và bùn đất.”
“Con người có thể sống trên mặt trăng?”
“Có thể, có điều chờ tới khi đó, chắc là phải ngàn năm nữa.” Tôi hăng hái nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì lực hấp dẫn không đủ, trên mặt trăng, con người sẽ không còn đứng thẳng được mà giống linh dương nhảy tới nhảy lui.”
“Lực hấp dẫn thế nào?” Mắt anh ta càng lúc càng thỏa mãn.
“Lực hấp dẫn của trái đất, bởi vì mặt trăng là một vệ tinh của trái đất, so với các tinh thể khác, nó ở gần trái đất nhất. Newton cho rằng, mặt trăng không ngừng quay là vì quán tính, vì có lực hấp dẫn của trái đất nên nó không thể chuyển động ra xa trái đất, lực hấp dẫn tựa như một dây thừng vô hình kéo mặt trăng, nên nó phải « ngoan ngoãn » quay theo một quỹ đạo quanh trái đất. Nếu lực hấp dẫn của trái đất đột nhiên biến mất, mặt trăng sẽ bỏ trốn; nếu mặt trăng ngừng quay, nó sẽ giống như quả táo rơi xuống bề mặt trái đất.”
Định luật “vạn vật hấp dẫn” của Newton đã xuất hiện từ thế kỷ , tính đến thời đại này đã gần một trăm năm. Sẽ không…
Tôi nuốt nước bọt, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
“Cô là ai?” Anh ta chụp cổ tay tôi, nét trong trẻo, lạnh lùng trong mắt bỗng chốc bị thay thế bởi nhiệt tình bất ngờ.
Tôi cứng họng, thiếu chút nữa muốn cắn lưỡi ném đi.
“Tôi là Tiết Bảo Bảo, anh làm sao vậy?”
Đôi mắt anh ta chìm sâu trong sự thỏa mãn.
“Không, cô không phải cô ta, Tiết Bảo Bảo sẽ không hát bài hát ấy, Tiết Bảo Bảo sẽ không nói, mặt trăng chỉ có bùn đất, Tiết Bảo Bảo sẽ không nói, ở trên mặt trăng con người không thể giữ cân bằng, Tiết Bảo Bảo sẽ không nói, trái đất có lực hấp dẫn. Việc này, chỉ có người ở mấy trăm năm sau mới biết. Cô là ai? !”
Lời nói của anh ta khiến tôi bối rối, mất cảnh giác với anh ta! Tôi làm sao có thể phạm sai lầm như vậy? Tôi phải làm gì bây giờ?
“Cô là người đến từ tương lai?” Đôi mắt anh ta chợt lóe sáng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi sẽ giống như mấy người ngoài trái đất bị con người bắt về, đặt trong lồng mổ xẻ nghiên cứu?
“Không phải! Tôi là Tiết Bảo Bảo! Tôi không biết anh đang nói gì!” Tôi nói dứt khoát, rút tay lại, đứng dậy.
Anh ta kéo tôi lại, tôi ngã vào lòng anh ta, anh ta đè lên người tôi, tôi không thể động đậy gì nữa. Hơi thở ấm áp của anh ta rơi trên mặt tôi, tư thế giữa hai chúng tôi quá mờ ám, nhưng tôi đã không thể phản kháng…
Ánh mắt anh ta không hề có vẻ doạ dẫm, mà dịu dàng như nước: “Ta chờ nàng, lâu lắm rồi… Người ở tương lai… .”
Hơi thở phảng phất, lời nói nhẹ nhàng động lòng người như cọng lông chim phớt qua hai má tôi.
“Tôi không phải! Tôi không phải!” Ngay cả giọng tôi bây giờ cũng phát run.
“Ta có cảm giác với nàng, đây là minh chứng tốt nhất.” Anh ta nhẹ nhàng dỗ dành.
Không hiểu anh ta đang nói gì, hoàn toàn không hiểu!
Các nơron đang ngủ, thức dậy mau! Dậy mau!
“Tôi không phải! Tôi không phải người ở tương lai, là tôi quen biết một người đến từ tương lại. Bài hát là cô ấy dạy, lực hấp dẫn cũng là cô ấy nói.” Lòng tôi rối rắm, “Ba năm trước, vô tình quen cô ấy, chúng tôi thành bạn thân, cho nên không giấu nhau điều gì, cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện ở tương lai…”
Anh ta giương khóe miệng, ý cười rất sâu.
“Nàng ấy đến từ ba trăm năm sau?”
“Đúng! Nàng là Mượn Xác Hoàn Hồn.” Tôi định dọa anh ta, hy vọng anh ta nghe nói chuyện mượn xác, sẽ không hỏi tiếp.
Không ngờ tới…
“Vậy có thể giới thiệu nàng ấy cho ta không?”
Một câu lơ đãng, không khác gì bom nổ.
Tôi cứng họng: “Cô ấy. . . . . Cô ấy. . . . . Lập gia đình . . . . . Tôi không tìm thấy…”
Anh ta nhếch mép, như cố nhịn cười: “Không phải nàng nói không có gì giấu nhau sao? Sao lại mất liên lạc?”
“Cô ấy. . . . . Gả rất xa. . . . . Không ở kinh thành…” Nói dối thật sự cần nỗ lực.
“Vậy có thể nói cho ta, nàng ấy tên gì ? Gả đến đâu?”
Chỉ cần một cái tên, đơn giản.
“Tô Huyễn Nhi, cô ấy gả đến Giang Nam.” Tôi thở dài, may mà mười năm trước tôi mê tiểu thuyết, đã đọc qua cuốn tiểu thuyết [], tuy thời đại đề cập trong đó là đời Minh, nữ chính cũng gả ở vùng Hà Bắc.
“Dòng họ gia phu là ai?” Anh ta hình như cố vạch trần tôi.
“Họ Thạch, nghe nói cô ấy gả vào nhà kẻ thù, tôi rất lo, không biết bây giờ cô ấy thế nào.” Tôi lộ vẻ lo lắng.
“Nàng nhớ nàng ta?” Trong mắt anh ta đều là ý cười ấm áp.
“Nhớ thì có ích gì, tôi bặt tin cô ấy từ lâu.” Tôi liều mạng diễn!
“Nhớ lắm sao?” Anh ta buông người tôi ra, nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn thinh không.
Áp lực trên người đã mất, tôi lập tức trầm tĩnh lại. Thật tốt quá! Nguy cơ được giải trừ !
“Đương nhiên nhớ, cô ấy là chị em tốt của tôi!” Tôi cười meo meo, mặt không đổi sắc.
“Vậy chúng ta đi tìm nàng ta!”
Lạnh! ~
Quả nhiên, không thể vui vẻ quá sớm…
“Tôi không về nhà lâu rồi, A Mã sẽ lo lắng .”
“A Mã của nàng, ta sẽ nói giúp.” Anh ta cự tuyệt.
“Đi Giang Nam quá xa . . . . .”
“Ta sẽ chăm sóc cho nàng.”
Toát mồ hôi! ~
“Vậy được rồi…” Cô gái tên Tô Huyễn Nhi dù sao cũng không có khả năng sẽ có mặt ở thời này, cứ coi như đi du lịch…
“Bảo nhi, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Mải suy nghĩ, tôi không nhận ra, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy tình cảm, thậm chí tôi không phát hiện, anh ta không còn gọi tôi là “Bảo cách cách” mà là “Bảo nhi”.