Về bữa tiệc tân gia, Trình Tuyết Ý nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nấu lẩu là tiện nhất.
Dù sao lẩu cũng là món quốc dân của tất cả mọi người.
Hơn nữa cô chỉ cần mua nguyên liệu, đến lúc đó mọi người vừa ăn vừa nấu sẽ náo nhiệt hơn rất là nhiều.
Thời gian ăn tiệc được hẹn vào tối thứ bảy.
Trưa hôm đó, Trình Tuyết Ý và Bội Ni cùng đi tới siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ rất dài, có thể che kín tới tận chân, còn đội thêm cả mũ và khẩu trang.
Hiện tại cũng không còn giống như trước nữa, cô đã từ con cá mặn có họ tên nâng cấp thêm được mấy bậc nữa, nên không thể không trang bị trước khi ra cửa.
Trong siêu thị có rất ít người, cô đẩy xe mua sắm chạy lòng vòng trong siêu thị, thấy cái gì thì lấy cái đó.
Bội Ni nhìn thấy xe đẩy sắp biến thành một quả núi nhỏ thì không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Chị Tuyết Ý, chị chắc là mọi người có thể ăn hết không?”
Mọi người đều là người trong giới giải trí, nên việc ăn uống đều phải tiết chế.
Có một vài nghệ sĩ chỉ là xây dựng hình tượng thích ăn uống mà thôi, sau khi ăn xong bọn họ đều sẽ gây nôn, mấy ngày sau thì cũng chỉ uống nước thay cơm.
Bởi vì mấy ngày nay là ngày nghỉ nên Trình Tuyết Ý cảm thấy rất vui vẻ.
Cô nhìn vào trong xe đẩy, bên trong có rất nhiều thịt bò, hải sản, các loại thịt khác cùng với rau củ và đồ ăn vặt.
Nhìn qua thì đúng là hơi nhiều, cô nghiêng đầu nhìn Bội Ni, xấu hổ nói: “Nhưng chị muốn ăn hết…”
Danh sách những người mà cô tính mời, thì chỉ có mỗi anh mập là đang ở thành phố C quay show nên không tham gia được, cho nên buổi tối vẫn rất náo nhiệt.
Cô nói: “Chúng ta có tổng cộng tám người, chắc là có thể nhỉ?”
“Tám người.” Bội Ni xòe bàn tay ra đếm lại một lần nữa: “Chẳng lẽ không phải là chín sao?”
“Có phải chị Tuyết Ý đã quên đếm em vào rồi không?” Bội Ni ủy khuất nói.
Trình Tuyết Ý suy nghĩ một chút rồi cười ha hả lên: “Không phải không phải, chị quên đếm bản thân chị vào.”
Bởi vì siêu thị cũng khá gần, nên bọn họ không lái xe tới, hai cô gái xách túi lớn túi nhỏ đi bộ về nhà.
Lúc này Từ Gia Ninh đang ngồi trên xe Thi Nhất, cô nàng cầm di động xem bản đồ định vị liên tục nói: “Tòa nhà số quận Khê Viên, đi tới ngã tư phía trước thì quẹo phải.”
Cô ấy theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại đang là mùa đông giá rét, hơn nữa gần đây nhiệt độ rất lạnh nên mọi người đều ở trong nhà không ra ngoài, người đi trên đường rất ít, nên hai cô gái đang xách một đống đồ đi trên vỉa hè cực kỳ bắt mắt.
Từ Gia Ninh nhìn kĩ hơn rồi hỏi Thi Nhất: “Anh ơi, anh nhìn thử xem đó có phải là chị Tuyết Ý và trợ lý của chị ấy không?”
Đồng thời Từ Kỳ Ngôn đang ngồi ghế sau cũng hạ cửa xe xuống nhìn.
Hắn liếc mắt một cái là đã nhận được cô.
Dáng người gầy ốm được che kín mít lại, xách theo hai túi thức ăn nặng trĩu, trông có vẻ khá vất vả, nhưng cô bước đi lại rất nhẹ nhàng thoải mái.
Không biết đồ ngốc này đang vui vẻ cái gì.
Bất giác Từ Kỳ Ngôn cong nhẹ khóe môi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đằng sau cô.
Vốn dĩ ánh mắt đang dịu dàng đột nhiên trở nên u ám.
Thi Nhất tính bật đèn xi nhan, nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Hình như vậy.”
Từ Kỳ Ngôn cúi đầu nói với Từ Gia Ninh: “Để bọn họ lên xe.”
“À, được được.”
Từ Gia Ninh hạ cửa sổ xe xuống, ngó đầu ra hét to: “Chị Tuyết Ý!”
So với bầu không khí ấm áp trong xe thì bên ngoài lại lạnh tới mức thấu xương, cô ấy không nhịn được rụt cổ lại.
Trình Tuyết Ý và Giản Bội Ni đang cầm túi lớn túi nhỏ đi về phía nhà, thì nghe thấy có người ở phía sau gọi cô.
Cô dừng chân quay đầu lại, thì nhìn thấy một chiếc Maserati đang chạy về phía cô, còn Từ Gia Ninh thì đang ngó đầu ra vẫy tay với cô.
Trong xe, Thi Nhất thả chậm tốc độ lại chuẩn bị dừng xe bên đường, hắn rũ mắt gõ nhẹ đầu Từ Gia Ninh: “Cô ấy che kín mít như vậy, kết quả lại bị em hét to gọi tên.”
Lúc này Từ Gia Ninh mới nhận ra, mình đang ở trên đường cái kêu tên của Trình Tuyết Ý thì không tốt chút nào, cô ấy trợn tròn mắt, xấu hổ bịt miệng lại.
Xe dừng lại bên cạnh Trình Tuyết Ý.
Lúc này Từ Gia Ninh cực kỳ ngoan ngoãn, cô ấy dựa sát vào cửa sổ, cố ý nhỏ giọng nói: “Chị Tuyết Ý, lên xe đi, chúng em cũng đang đi tới nhà chị.”
Trình Tuyết Ý thật sự không còn sức nữa, lúc nãy còn nghĩ thầm tại sao không lái xe đi, nhưng bây giờ lại có xe để cô đi nhờ, nên cô rất thoải mái đi lên.
Cốp xe được mở ra, Bội Ni và Trình Tuyết Ý đặt bốn túi thức ăn lớn và rượu lên trên.
Haizz cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, thật sự nhẹ tới mức có thể bay lên trời!
Nhưng giây tiếp theo, khi cô kéo cửa ra thì không còn cười nổi nữa.
Bởi vì cô nhìn thấy vị tổng tài không hề có trong danh sách khách mời, đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau.
Trình Tuyết Ý: .....!
Không biết là cô nên khóc hay nên cười nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn này, có ai nói cho cô biết vì sao tổng tài lại tới đây được không?
Cảnh tượng này hình như có chút gì đó quen thuộc, đột nhiên cô nhớ lại ngày mưa kinh khủng ngày hôm đó.
Tại sao Trình Tuyết Ý lại cảm thấy Từ Gia Ninh đang hố cô vậy ta?
Đột nhiên tâm trạng có chút phức tạp.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy tâm trạng rất phức tạp khi đối diện với Từ Kỳ Ngôn.
Tâm trạng phức tạp ngày hôm nay là vì cô không mời tổng tài nhưng hắn lại xuất hiện ở đây.
Còn cái gì xấu hổ hơn là cái này không?
Vốn dĩ Trình Tuyết Ý đang cười vui vẻ thoải mái, thì cứng đờ ngay lập tức.
Gió lạnh thổi vào trong xe, Thi Nhất quay đầu lại hối: “Đang nghĩ gì vậy, mau lên xe đi.”
Trình Tuyết Ý nghe thấy vậy thì lặng lẽ chui vào trong xe, Bội Ni theo sát cô.
Dù sao cũng chỉ là xe hơi, hàng sau ngồi ba người thì có hơi chen chúc, Trình Tuyết Ý ngồi ở giữa, bị bắt buộc dựa sát vào người Từ Kỳ Ngôn, khoảng cách này khiến cho cô ngửi được mùi hương trên người hắn.
Tổng tài không xài nước hoa, trên người hắn chỉ có một mùi hương nhàn nhạt của nước xả vải, cùng với hơi thở thơm tho rất đặc biệt.
Từ Kỳ Ngôn thấy cô từ lúc lên xe đến bây giờ vẫn không nói chuyện, hắn mím môi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trình Tuyết Ý lại bắt đầu bật chế độ tự đi tìm đường chết: “Từ tổng, ngài, tại sao ngài lại tới vậy?”
“Không chào đón tôi sao?” Đôi môi mỏng hắn nhấp nháy, không nghe ra được là đang vui hay tức giận.
“Không đâu, sao có thể, rồng đến nhà tôm, đây là vinh hạnh của tôi, cầu mà không được.” Trình Tuyết Ý cười cứng ngắc nói.
Từ Kỳ Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hắn sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt: “Là tôi không mời mà đến, mạo muội rồi.”
Khi hắn nói câu “không mời mà đến” còn đặc biệt nhấn mạnh một chút, sau đó khóe môi của hắn hơi cong nhẹ.
Trình Tuyết Ý theo bản năng run cầm cập.
Hiểu rồi hiểu rồi.
Tổng tài tức giận, cô nghe được rất rõ!
Sau tầm mười phút đi, chiếc Maserati đã nhanh chóng chạy vào tầng hầm gửi xe.
Đậu xe xong xuôi, Thi Nhất và Từ Kỳ Ngôn ra phía sau cốp xe cầm nguyên liệu nấu ăn.
Trình Tuyết Ý giữ tay Từ Gia Ninh đang đi cuối, lén lút hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao em không nhắc với chị là Từ tổng cũng tới?”
Từ Gia Ninh nhìn bóng lưng của Từ Kỳ Ngôn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay khi anh Thi Nhất đến đón em, vừa khéo anh cả cũng ở nhà, sau đó anh ấy biết chúng em muốn tới nhà chị ăn tân gia nên anh ấy nói, anh ấy cũng có hứng thú.”
“Em hỏi có nên nói trước với chị một tiếng không, anh ấy nói không cần.”
“Nên em…”
Trình Tuyết Ý: “Được, em không cần nói nữa, chị hiểu rồi…”
Làm người khó khăn quá mà.
Về kinh nghiệm đắc tội với cấp trên, cô cảm thấy cô đã tích góp được rất nhiều kinh nghiệm rồi.