Lão đại Tiêu bế tôi xoay người định đi, nhưng tôi lại kéo lấy tay áo hắn.
Tôi chỉ vào Tiểu An, nói nhỏ với hắn: "Tôi muốn cô ấy cũng đi theo."
Lão đại Tiêu thăm dò nhìn Tiểu An, quay đầu dịu dàng cười với tôi: "Được, đều theo em."
Ngữ khí nói chuyện của hắn giống như là đang trêu đùa một con mèo tinh nghịch.
Trong lòng tôi thầm chế giễu, ai là chủ nhân còn chưa chắc đâu.
Tôi co vào lòng lão đại Tiêu, khóe môi hơi cong lên, khẽ nói: "Lý Ngũ, phút sau, bị đồ sắc bén cắt đứt cổ họng mà chết."
Lão đại Tiêu cúi đầu nhìn tôi, hỏi: "Bé cưng, em đang tự thì thầm gì thế?"
Tôi ngẩng đầu, vô tội mỉm cười với lão đại Tiêu, trả lời: "Không có gì, cảm thấy cơ ngực của anh luyện tốt quá."
Lời này hiển nhiên đã khiến hắn vui, bàn tay bế tôi của hắn lại chặt hơn.
"Xem ra là tôi thật sự nhặt được một kho báu rồi."
- ----
Lão đại Tiêu tạm thời có việc nên dặn đàn em đưa tôi và Tiểu An về.
Tiểu An nắm chặt cánh tay tôi, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Cô ấy giả vờ hoảng loạn ôm chầm lấy tôi, nhân tiện ghé vào tai tôi, ép thấp giọng nói để người khác không nghe thấy, nói với tôi là:
"Hải Lạp, cô nhất định phải cẩn thận với người họ Tiêu này."
"Bất kể là người thân cận bao nhiêu cũng không biết tên thật của hắn là gì, hắn từ đâu đến."
"Hắn nắm trong tay hơn nửa mạch máu của miền bắc Myanmar, tâm tư kỳ quái, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn độc ác."
"Lỡ không cẩn thận thì hai chúng ta có thể không toàn thây được đâu."
Tôi vỗ lưng cô ấy, tỏ ý tôi đã biết.
Sau đó chúng tôi lặng lẽ ngồi vào trong xe, không nói gì nữa.
Đã đến nơi, đó là một boong ke vừa cổ xưa lại vừa hoa lệ.
Cửa đều làm từ vàng và đồng thau.
Tôi vuốt mái ngói phía trên, nhìn thấy huyết lệ của vô số oan hồn lưu lại.
Trong tay đàn em của lão đại Tiêu cầm hai kim tiêm, nhìn thấy tôi và Tiểu An thì ác ý cười, nói: "Lão đại dặn dò, bất kể là người nào, trước khi vào trong đều phải tiêm thuốc trước."
Tôi vô cùng thoải mái, hắn ta còn chưa nói hết tôi đã vô cùng hào hứng cầm lấy tiêm cho mình.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Tiểu An đang tỏ ra chống đối bèn an ủi cô ấy: "Yên tâm, tôi tiêm cho cô, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tôi lợi dụng góc chết, dùng ngón tay lót lên cánh tay của Tiểu An, thuốc kia đều tiêm vào ngón tay tôi hết.
Đàn em không nhìn ra gì khác thường nên cho chúng tôi vào trong.
Vừa đi đến góc quẹo, Tiểu An đã giữ chặt tôi ngay lập tức, kiểm tra cơ thể tôi một lượt, hỏi: "Hải Lạp, có chuyện gì không?"
Tôi trả lời: "Cô yên tâm đi, tôi không sao?"
Lần đầu tiên Tiểu An lộ ra vẻ hung dữ với tôi, cô ấy quát: "Cô biết thứ kia là gì không mà đã tiêm rồi?"
Tôi xoa tay đáp: "Tôi không biết, dù sao thể chất tôi cũng đặc biệt, những đồ này không hấp thu được. Vừa rồi khi ở ngoài cửa nói chuyện với mấy tên đó đã phun hết thuốc ra ngoài rồi."
Lúc này Tiểu An mới yên tâm, tức giận lườm tôi một cái.