Tôi là Nữ Quan Tài

chương 160: lão thái miêu tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh ta nói với con sao?” Giám đốc Đinh buồn cười quay đầu liếc mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Hay là con đoán?”

“Tôi đoán!” Tôi nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đoán chừng cô gái kia bị anh ta bắt ép nên mới hóa thân thành linh bán dây đỏ ở trong rừng cây, chỉ là tôi không nhìn thấy thi thể nào khác!”

“Nghe nói không có ai chết cả, chỉ là thời điểm học sinh trung học cơ sở mới đi nhập học hàng năm sẽ luôn có một nhóm bị sốt và cảm cúm, đi khám bác sĩ thì không sao, qua một tuần lễ là khỏi rồi!” Giám đốc Đinh vừa lái xe, vừa nói với tôi: “Con làm gì cô ta vậy?”

Nhớ lại việc Ngụy Yến chiếm được món hời kia, tôi lại ôm một bụng tức, trước kia là một đứa trẻ ngoan cỡ nào, bây giờ mới làm quỷ sai chưa bao lâu đã bị Vương Uyển Nhu trông dịu dàng như nước kia dạy hư rồi.

“Đúng rồi!” Tôi không muốn nói ra chuyện bẽ mặt này nên vội vàng chuyển chủ đề: “Ông có muốn đào xác cô gái kia ra không? Tuy chỉ là một đống xương cốt nhưng ít nhất cũng khiến cha mẹ cô ấy không còn nhớ nhung gì nữa!”

“Đào ra để bọn họ biết cô ấy đã chết?” Giám đốc Đinh cười ha hả, nói với tôi: “Cứ như vậy đi, con không sao là tốt rồi, chúng ta về ăn cơm!”

Tôi ngẫm lại thì thấy đặt ở chỗ đó còn có thể nuôi dưỡng cái cây, đào ra chỉ khiến cha mẹ của cô ấy đau lòng thêm.

Nhưng quỷ học trưởng kia chỉ hút máu, không hại đến mạng người, không hiểu là vì sao!

Bữa tối, bà Đinh làm rất nhiều đồ ăn ngon, thậm chí còn đặc biệt làm một đĩa chân gà kho rất lớn, nói là chuẩn bị cho cô nàng mập, nhìn thấy cô ấy ăn từng miếng từng miếng một làm bà ấy cũng muốn ăn thêm nửa bát cơm.

Tôi nghĩ đến dáng vẻ ăn uống của cô nàng mập, nghĩ thầm rằng trừ khi no đến mức không ăn nổi nữa chứ không con hàng này sẽ ăn hết.

Nguyên tắc của cô ấy là: Ngon thì ăn thêm một chút, không ngon cũng ăn thêm một chút!

Không có cô nàng mập giành đồ ăn, mỗi bữa cơm đều là vấn đề giáo dục tôi, tôi nhanh chóng và xong bát cơm, nháy mắt ra hiệu với giám đốc Đinh, nói rằng mình mệt mỏi rồi lao vút về phòng.

Cô nàng mập không ở trong phòng đối diện, cũng không còn ngýời quấn quýt lấy tôi bảo tôi dạy chữ cho cô ấy, kể về chuyện ở trýờng học, tôi thấy thật nhàm chán.

Ngày hôm sau khi trở lại trýờng học, tôi nhân lúc không có ai, đi quanh khú rừng nhỏ một vòng, thiết lập một Khu Linh trận nhỏ xung quanh cây sam da đỏ tránh cho sau này cỗ thi cốt kia lại gây ra chuyện gì.

Buổi chiều, ấy vậy mà Chu Lượng lại đi học, mặt lạnh tanh quăng cho tôi một cái túi nhựa, nói là đồ mà Chu Tiêu nhờ cậu ta mang đến cho tôi.

Đinh Thiệu Liên cũng được đưa tới, cô gái nhỏ này không hề hấn gì, các học sinh khác hỏi cô bé bị làm sao, cô bé chỉ bảo bị cảm nặng, không hề đề cập đến chuyện dây đỏ.

Nhưng sau giờ học, Bành Lộ đột nhiên lo lắng chạy đến nói với tôi: “Trương Dương! Tôi đã hỏi đàn chị ở trường cấp ba rồi, truyền thuyết nữ quỷ bán dây đỏ trong rừng cây nhỏ mà cậu nói là có thật đấy!”

Tôi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Đinh Thiệu Liên, cười nói: “Chắc là mấy đàn chị ở trường cấp ba cố ý bịa ra để dọa các cậu đấy, không có gì đâu, nếu dễ dàng gặp được quỷ như thế thì mọi người sợ làm gì!”

“Đúng vậy! Nếu là quỷ thì rất nhiều người trong chúng ta đã gặp qua rồi!” Bành Lộ cũng thả lỏng, cười nối với tôi.

“Quỷ gì cơ?” Đang nói thì Chu Lượng đột nhiên từ đằng sau thò đầu đến, hỏi chúng tôi.

Mặt Bành Lộ đỏ lên, liếc nhìn Chu Lượng một cái, chạy về chỗ ngồi như một con thỏ.

“Cậu ấy làm sao thế?” Chu Lượng khó hiểu liếc nhìn tôi, lại nhìn Đinh Thiệu Liên, nói: “Không có cô nàng mập che chắn ở phía trước, đọc tạp chí cũng không an toàn!”

Nghe cậu ta nói xong, trong lòng tôi cũng sửng sốt, tính ra cô nàng mập đã ra ngoài năm ngày rồi? Sao vẫn chưa về nữa!

Sau bữa tối, tôi băn khoăn khống biết có nên cầm Dẫn Hồn phù thử chiêu hồn của cô nàng mập hay không, cô gái này sẽ không bị giết khi đang săn đồ ăn cho A Hồng ở bên ngoài đấy chứ?

Tôi còn đang mong đợi cô ấy làm búp bê để cho những linh hồn ngấm ngầm ẩn thân đấy!

Nghĩ một lúc thấy không yên tâm, tôi đi dép lê, mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng, chậm rãi bước ra ngoài, trong lòng hơn lo lắng.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng, Âm Long đã lao ra khỏi eo của tôi, hai hạt đậu nhỏ trong viền mắt chợt lóe lên với tôi, nó lao ra ngoài nhanh như một tia chớp.

Tôi vội vã chạy theo, hiếm thấy có chuyện gì khiến Âm Long gấp gáp như vậy được.

Suốt quãng đường đi ra khỏi tòa nhà của nhà họ Đinh, Âm Long vẫn đang bơi về phía sau, và sau đó là núi Trung Pha!

Tôi vừa chạy vừa muốn gọi Âm Long quay lại, tôi chạy đế một nơi gần như không có lấy một bóng người thì thấy Âm Long ở phía trước, không ngừng xì xì thè lưỡi rắn với tôi, đuôi rắn đập xuống ngọn cỏ bồm bộp.

Đang có chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi thở hổn hển, lết đôi dép lê, nhìn lướt qua quần áo ngủ trên người, cam chịu số phận mà bước lên.

Chỉ thấy Âm Long bơi một quãng dài về phía trước, đột nhiên ngậm lấy một thứ gì đó màu đoe từ trong bụi cỏ ra, rồi nó lập tức vọt trở lại cổ tôi.

Vừa thấy Âm Long ngậm cái thứ kia trong miệng, tôi hoảng sợ, A Hồng vốn mập mạp nay lại cả người mềm oặt nằm trong miệng của Âm Long, đôi cánh bảy màu ở sau lưng không biết đã biến đâu mất, hàng trăm chiếc chân mập mạng ở hai sườn cơ thể đã bị gãy hơn nửa, đôi mắt đỏ vốn sáng bóng giờ cũng chỉ có thể quay trái quay phải, két ahi tiếng yếu ớt với tôi, hai cái râu trên đỉnh đầu nó chỉ về phía trước rồi nằm xuống.

Tôi vội vàng lấy A Hồng ra khỏi miệng của Âm Long, đặt nó trong lòng bàn tay, tôi gẩy gẩy hai cái, sờ vào đã mềm oặt, không hề có cảm giác rắn chắc như trước kia.

“Xì! Xì!” Âm Long cũng rất nóng ruột, thè lưỡi xì xì với tôi, đuôi rắn cong lên chỉ chỉ vào ngón tay của tôi, lại thè lưỡi xì về phía A Hồng.

Tôi liếc nhìn xem nó có ý gì, hóa ra là muốn tôi cho con rết này ăn máu, tôi vội cắn ngón tay đưa đến bên miệng A Hồng, trong lòng thầm nghĩ: A Hồng mập ơi, tao đang cứu mày đấy, tốt nhất đừng để độc của mày dính vào tao không thì hai chúng ta cùng xong đời đấy, bao gồm cả người chủ sở hữu thức ăn của mày nữa.

Trong lòng tôi lại bắt đầu lo lắng cho cô nàng mập, A Hồng là cổ trùng bản mạng của cô ấy mà có còn bị thương đến mức này thì đoán chừng cô mập này cũng thảm không kém.

Dựa vào bản lĩnh của cô ấy thì xưng vua trên sườn đồi nhỏ của ngọn núi Trung Pha này vẫn được, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà bị hành đến mức này.

“Két! Két!” A Hồng vươn miệng liếm mấy hớp máu của tôi, kêu lên vài tiếng, hai cái râu nhỏ không ngừng chỉ ra đằng trước với tôi.

Tôi thấy máu ở miệng vết thương nhỏ trên ngón tay đã đông lại, thần sắc trong đôi mắt đỏ của A Hồng cũng đã khôi phục đôi chút, tôi lập tức nhét nó vào lại miệng của Âm Long, nói với Âm Long: “Mau! Mày đi xác định chỗ đó, tao về thay quần áo trước!”

Con hàng này xì một tiếng rồi phi nhanh đi.

Tôi nhìn lại đôi dép lê và quần áo ngủ trên người, chạy về thay một bộ quần áo năng động hơn, trong lòng lại vô cùng sợ hãi, không biết thứ gì đã hành A Hồng ra như vậy, lợi hại đến mức nào.

Tôi vội vàng tạm thời vẽ ra hai lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện, sau đó lại chuẩn bị một vài lá bùa thường dùng, khoác ba lô trên lưng chạy ra ngoài.

Vừa mới ra đến cửa thì gặp bà Đinh, bà ấy hỏi tôi đi đâu, sợ bà ấy lo lắng nên tôi vội nói cô nàng mập nhờ tôi bắt giúp con trùng lớn, sẽ quay lại ngay thôi.

Bà ấy lấy trong phòng ra một chiếc đèn pin to đưa cho tôi, dặn chúng tôi về sớm.

Tôi lo lắng cho cô nàng béo muốn chết, vẫy tay với bà ấy rồi cố gắng hết sức chạy về phía sau núi.

Nhưng chưa chạy đến chỗ Âm Long phát hiện ra A Hồng thì đã thấy Âm Long đang ngậm A Hồng gần như nửa bay nửa nhảy lao về phía tôi, nhảy một phát lên cổ tôi, nhổ A Hồng ra, lưỡi rắn gần như không cần sức cứ xì xì thè ra không ngừng!

Tôi không hiểu được ngôn ngữ rắn của nó nhưng chỉ cần nhìn qua đã biết rất gấp gáp, nhét A Hồng vào trong ba lô, chạy về phía trước theo hướng Âm Long chỉ.

Âm Long vừa nhảy vừa bay ở đằng trước, may mà tôi đã thay giày thể thao nếu không đi chân trần sẽ không theo được tốc độ của Âm Long.

Chạy như điên suốt dọc đường, con hàng Âm Long này một lần lại có thể bay xa đến hai mươi mét, nó bay ra xa thấy tôi không theo kịp thì lại bay lại một quãng dài giục tôi nhanh lên.

Tôi thở gấp mấy hơi, thật sự là vừa mệt vừa cuống, dẫn mở Thần Hỏa phù lên một chút, cố gắng hết sức không dây dưa đến những tứ khác, nửa đêm ở trên núi cũng rất phức tạp.

“Xì!” Âm Long ở đằng trước thúc giục, đuôi rắn vỗ bốp một tiếng, nguyên một đường mà nó đi qua, tất cả côn trùng đang kêu đều im bặt, chỉ còn lại tiếng cái đuôi nhỏ của nó đập vào cây cỏ.

Tôi vội vàng chạy theo, trong lòng thầm nghĩ cô nàng mập bị hành đến mức nào mới khiến cho Âm Long vội vàng như vậy.

Nhưng càng đi tôi càng thấy nơi này rất quen thuộc, dường như tôi đã đến đây rồi.

Đột nhiên tôi phát hiện Âm Long vọt một cái về phía trước, dường như nó nhảy vào trong một cái hang động, trong lòng tôi kinh hãi.

Mẹ kiếp!

Đây là hang động thông với cái ao ở nhà họ Nguyên lần trước, tôi và Trường Sinh còn chui ra từ trong khe núi này đấy! Chẳng lẽ cô nàng mập kia không cẩn thận rơi xuống đây, đè A Hồng thành ra thế kia?

“Xì! Xì!” Âm Long cẩn thận nâng đầu rắn của nó ra từ khe núi đó, dường như còn nhỏ tiếng xì xì lưỡi với tôi, ra hiệu cho tôi đi qua đó.

Tôi liếc nhìn xung quanh, vội vàng lấy mấy là Khu Linh phù rải ra bốn phía, nếu như trong khe kia có thứ gì đó thì đặt mấy lá bùa phong tỏa bên ngoài cũng coi như là đảm bảo cho chính mình.

Nắm chặt một lá Dẫn Lôi phù trong tay, sắn sàng ra đòn bất cứ lúc nào, lúc này tôi mới chậm rãi bước đến gần khe hở.

Âm Long nhẹ nhàng bay vọt lên cổ tôi, đầu rắn vừa nhắc lên, hạt đậu trong viền mắt đen to nghiêm túc nhìn tôi, thè lưỡi xì xì rồi xì xì mấy lần, dáng vẻ của nó giống hệt như cháu trai một tuổi rưỡi mới biết nói chuyện nhà thím Hồ, người khác không hiểu thì nó sửng sốt, muốn kéo người ta nói chuyện nghiêm túc một lúc lâu, còn mong người ta đáp lời.

Tôi vỗ vỗ đầu của Âm Long, hiện tại trí lực của tên này đoán chừng là khoảng mấy tuổi, tôi chỉ vào khe hở kia nói khẽ: “Cô nàng mập?”

“Xì!” Âm Long vội vàng gật đầu, cái đuôi vòng quanh cổ tôi, đầu rắn dựa vào đuôi rắn hơi vươn về phía trước.

Tôi vội đưa tay gạt nhẹ những sợi dây leo rắn chắc ở ven khe hở ra, nhìn vào bên trong đó, tôi thốt lên ai da!

Dưới đó có một đống lửa to, một bà lão già đang ngồi bên cạnh đống lửa, phía sau bà ta có môt cây liễu to bằng cái thùng nước. Trên cái cây liễu kia, cô nàng béo bị nhành liễu trói như cái bánh chưng, nhưng những chiếc lá liễu kia che khuất mất cô ấy khiến tôi không nhìn rõ tình hình của cô ấy thế nào.

Điều khiến tôi tức giận hơn chính là ở dưới cây liễu kia còn treo mấy tấm bài vị tối đen như mực, lúc này tôi dùng đầu gối nghĩ cũng biết những bài vị kia từ đâu mà ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio