Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

chương 54: quái vật 16-8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều Tần Châu muốn kiểm chứng là liệu thời gian có làm gia tăng khả năng của con quái vật, khiến nó có thể đánh giá thực lực của người tham gia hay không.

Nhưng hiện tại Lâm Dị và Tần Châu đã thông qua việc tự chứng, loại trừ khả năng hai người bị quái vật 16-8 chiếm hữu, Lâm Dị hoàn toàn không hiểu được lời nói của Tần Châu "Chỉ sợ 16 -8 đang chọn người" có ý gì.

"Quái vật trung cấp và cấp thấp về cơ bản không thể tự chọn con mồi." Tần Châu nghiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng giải thích: "Nếu nó có năng lực chọn người tham gia, độ khó của 16-8 sẽ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn."

Lâm Dị gật đầu: "Hiểu rồi ạ."

Bọn họ đợi rất lâu thì người thứ năm mới xuất hiện, người này là một chàng trai.

Anh ta liếc qua cặp uyên ương phía trước, sau đó nhìn sang Tần Châu, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên trông thấy.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều tập trung đông đủ, ráng chiều nhạt dần, có vẻ như trời sắp tối.

Điều này có phần giống với Thế giới Quy tắc 7-7. Vừa khai cuộc đã phải đối mặt với màn đêm đen tối – thời điểm NPC giết người.

Sau khi chín người đến đủ, cánh cổng sắt cũng từ từ mở ra.

Để có thêm manh mối trước khi trời tối, Tần Châu ngăn cản bọn họ giới thiệu bản thân.

Trong số chín người có ba cô gái và sáu chàng trai.

Lúc Lâm Dị theo Tần Châu tiến vào viện điều dưỡng, với tư cách đồng đội cậu rất tự giác đến cạnh Tần Châu nhắc lại đơn giản những gì mình đã nghe được: "Một cặp uyên ương, cô gái tên là Thời Toàn, còn chàng trai tên là Trịnh An Kiến. Người thứ năm là Trương Vân Nham."

Đây là những tên Lâm Dị nghe được lúc bọn họ trò chuyện.

Tần Châu "ừm" một tiếng, hắn biết trong lúc chờ mọi người tập trung, Lâm Dị vẫn luôn quan sát bọn họ, bèn hỏi: "Nhóc thiên tài, có nhìn ra điều gì không?"

Lâm Dị lắc đầu, nhưng vẫn nói: "Nếu buộc phải kể đến thì chắc là Trương Vân Nham, độ tồn tại của anh ta rất thấp."

Âu Oánh từng nói quái vật thường thích những người có cảm giác độ tồn tại thấp.

Lúc Trương Vân Nham đến, anh ta không dám tới chào hỏi Tần Châu, đành phải tham gia vào cuộc cãi vã của cặp uyên ương kia. Anh ta có tự giới thiệu bản thân nhưng bị hai người họ thẳng thừng phớt lờ.

Từ cánh cổng sắt vào viện điều dưỡng vẫn còn một đoạn nữa, Tần Châu và Lâm Dị biết nếu màn đêm buông xuống thì sẽ cực kì nguy hiểm nên bước đi nhanh hơn.

Những người khác chỉ có thể tăng tốc để kịp với bước chân của hai người, nhưng bọn họ vẫn bị tụt lại một khoảng nhất định.

Cuối cùng cũng đến viện điều dưỡng, Lâm Dị nhìn bầu trời, so với trước đó thì tối hơn rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn sót lại một vài tia sáng le lói, cũng chưa phải là tối hẳn.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhận xét bắt đầu từ hàng rào lưới thép, cậu không biết trong viện điều dưỡng có những gì mà cần tới lướt điện để ngăn cản họ bỏ trốn. Nếu lúc bọn họ tới nơi mà trời tối hẳn, tình hình sẽ trở nên cực kì tồi tệ.

Sau khi quan sát sắc trời, Lâm Dị lại nhìn về phía biển hiệu của viện điều dưỡng.

——Bệnh viện Viện điều dưỡng khu Du thị Hoa Nguyên.

Ba chữ "Viện điều dưỡng" trên biển hiệu so với những chữ còn lại thì vẫn khá mới, phông chữ cũng hẹp hơn.

Sau khi nhìn thấy tấm biển ở khoảng cách gần, Tần Châu cũng để ý, nói: "Viện điều dưỡng và bệnh viện là hai cơ sở y tế khác nhau."

Lâm Dị gật đầu, cậu từng cố gắng đưa cha mẹ mình đến viện điều dưỡng nên đã từng kiểm tra một số thông tin trên mạng, vì thế cậu cũng hiểu biết đôi điều về viện điều dưỡng.

Các viện điều dưỡng chủ yếu kết hợp vật lý trị liệu, với chế độ ăn uống, thể dục và các liệu pháp khác để giúp bệnh nhân phục hồi sức khỏe, chức năng của nó khác với bệnh viện.

Nhưng ở đây, "viện điều dưỡng" và "bệnh viện" xuất hiện cùng một lúc trên cùng tấm biển hiệu, giống như một câu mắc lỗi lặp từ đầy mâu thuẫn.

Đứng dưới tấm bảng là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, lúc Lâm Dị và Tần Châu nhìn lướt qua gã, gã gật đầu và mỉm cười chào đón hai người.

"Nhóc thiên tài." Tần Châu nói: "Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, em đi xung quanh xem xét nhé."

Lâm Dị: "Vâng đàn anh."

"Xem bằng mắt ấy." Tần Châu bổ sung thêm một câu, sợ Lâm Dị lại đi tìm chết.

Lâm Dị gật đầu: "Đàn anh, em biết mà."

Tần Châu đi về phía NPC nói chuyện, Lâm Dị đứng yên quan sát viện điều dưỡng, nơi này không quá lớn, tổng cộng có ba tòa nhà, lộ ra ba mặt, một mặt trống hướng về phía chân núi. Mỗi tòa cũng chẳng cao lắm, tòa cao nhất có ba tầng, còn lại chỉ có hai tầng.

Nếu áp dụng theo tiêu chuẩn xây dựng viện điều dưỡng vào chỗ này thì tỷ lệ phủ xanh rất thấp, nếu dùng cây xanh thay đổi tâm trạng sẽ không thể đạt hiệu quả được.

Xung quanh không có cây cối, toàn bộ viện điều dưỡng chỉ có một bãi cỏ hình tròn ở trung tâm ba tòa nhà.

Có lẽ do không có chuyên gia chăm sóc cây cảnh cho nên cành lá trên cây không đều nhau.

Từ vị trí của Lâm Dị, cậu có thể bao quát toàn cảnh viện điều dưỡng, bởi vậy Lâm Dị càng thêm chú ý vào ba tòa nhà.

Đầu tiên cậu nhìn qua tòa nhà ba tầng phía bên trái, dựa vào số lượng cửa sổ có thể thấy được mỗi tầng có ba phòng, tổng cộng cả tòa có chín phòng.

Có chín người đang đứng ở từng ô cửa sổ quan sát nhóm người của Lâm Dị.

Sắc mặt chín người này rất đa dạng, có người bình tĩnh đứng nhìn, có người kích động muốn mở cửa sổ ra, có người thì giơ tay chỉ vào bọn họ.

Chín người này cũng gồm sáu nam và ba nữ, giống hệt với nhóm người tham gia.

Lâm Dị rời mắt, xem ra quái vật 16-8 thật sự có thể lựa chọn con mồi.

Cậu vừa quay mặt đi thì Tần Châu ở phía xa đã gọi cậu: "Lâm Dị, lại đây."

Lâm Dị đi tới bên cạnh Tần Châu, Tần Châu gọi tiếp những người khác: "Qua đây hết đi."

Sau khi những người khác đến gần, người đàn ông đứng dưới tấm biển đưa tay đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, Lâm Dị nhận thấy chiếc kính đó không vừa với khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt gã thon dài, sống mũi thì hơi thấp nên gọng kính cứ liên tục trượt xuống.

Người đàn ông nói: "Mọi người đến đây để phỏng vấn hết nhỉ."

Mặc dù người đàn ông hỏi một câu nhưng ngữ khí lại thể hiện sự khẳng định, có vẻ bọn họ chính là những người đến phỏng vấn.

Một số người tham gia gật đầu còn một số thì không.

Người đàn ông nói: "Tôi họ Chu. Chúng ta từng liên lạc với nhau rồi. Tôi là viện trưởng ở đây."

"Bởi vì nơi này thiếu người, mà công việc lại rất bận rộn, cho nên bây giờ mới có thời gian gọi các bạn đến để phỏng vấn." Viện trưởng Chu dẫn bọn họ đi vào tòa nhà ngang hai tầng: "Mời mọi người đi theo tôi."

Không ai biết được cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra như thế nào.

Lâm Dị thì cảm thấy bình thường, giống việc lão quản lý chia chìa khóa phòng cho bọn họ trong Thế giới Quy tắc 7-7, việc này chẳng có nguy hiểm gì cả, nó chỉ là tuyến phát triển của Thế giới Quy tắc mà thôi.

Tần Châu cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đi trước mọi người, được xem như người dẫn đầu.

Lâm Dị tạm thời đè nén lại những phát hiện của mình vào trong lòng, lẽo đẽo phía sau Tần Châu đi theo viện trưởng Chu vào trong nhà. Vừa bước vào, Lâm Dị liền muốn nôn mửa.

Tòa nhà bốc lên một mùi hôi thối, gọi là Bệnh viện Viện điều dưỡng nhưng lại không có mùi thuốc khử trùng. Thay vào đó là mùi đất xen lẫn mùi mặn của nước biển và những mùi khó tả khác trộn lẫn vào nhau. Không chỉ Lâm Dị mà những người khác cũng ngửi thấy, Thời Toàn không nhịn được mà nôn ói.

Đến cả Tần Châu cũng lộ ra sắc mặt khó chịu.

Thực sự rất hôi.

Trái lại, dường như viện trưởng Chu không ngửi thấy mùi gì, mở cửa mời chín người phỏng vấn vào trong.

Phía sau cánh cửa này tương đối sạch sẽ, trông giống một phòng chuyên dùng để tiếp khách.

Vì có quá nhiều người nên viện trưởng Chu không thể rót cho mỗi người một ly nước được, gã xin lỗi: "Mọi người có thể tự mình đi lấy nước."

Bình nước trên máy lọc nước cũng bị xỉn màu, khó có thể phân biệt được chất lượng nước trong đó.

Viện trưởng Chu ngồi xuống một chỗ nói: "Mọi người cứ thoải mái đi. Phỏng vấn rất đơn giản, không cần quá căng thẳng đâu."

Tần Châu ngồi xuống trên sô pha, Lâm Dị, với tư cách là đồng đội của Tần Châu, tất nhiên cậu phải ngồi cạnh hắn rồi, những người khác cũng tìm chỗ để ngồi xuống.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, viện trưởng Chu mới lên tiếng: "Nếu các bạn có thể đảm nhận công việc này, tôi hoàn toàn có thể đáp ứng theo mong đợi của các bạn về tiền lương và phúc lợi."

"Viện trưởng Chu." Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi: "Lương tháng trên 10.000 tệ có được không?"

Viện trưởng Chu cười nói: "Đương nhiên là được, chỉ cần cậu có đủ tư cách đảm nhận công việc này."

Tần Châu cố gắng không nhìn sang Lâm Dị, lúc này trong đầu hắn đang nảy ra một số ý nghĩ khác, là điều trước đây chưa từng xuất hiện trong Thế giới Quy tắc.

Tần Châu đã tin Lâm Dị nghèo thật, sự bần cùng đã hạn chế tiếng nói của Lâm Dị.

Lâm Dị không biết Tần Châu đang nghĩ ngợi điều gì, cậu nhìn thấy Tần Châu cau mày nên muốn tạo cơ hội để Tần Châu tiếp tục suy nghĩ.

Vì thế Lâm Dị chủ động nhận trách nhiệm nói chuyện câu giờ: "Lương tháng 100 ngàn thì sao? Có được không?"

Viện trưởng Chu gật đầu: "Không thành vấn đề."

Nếu ở ngoài đời thực, mức lương như vậy sẽ dễ dàng gây ấn tượng với những người phỏng vấn.

Nhưng trong Thế giới Quy tắc, dường như điều này mang theo một ý nghĩa thâm sâu khác.

Lâm Dị hỏi: "Viện trưởng Chu, nội dung công việc là gì?"

Mức lương cao thường đi đôi với công việc khó nhằn.

"Thật ra rất đơn giản." Viện trưởng Chu nói: "Chỉ là chăm sóc bệnh nhân trong viện mà thôi."

"Có khó không?" Lâm Dị tỏ ra lo lắng, hỏi: "Có phải bọn họ mắc bệnh truyền nhiễm gì không, cho nên mức lương mới cao vậy."

Viện trưởng Chu lắc đầu: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Chỉ là tính cách bệnh nhân trong viện hơi kỳ quái, nói trắng ra là tính khí hơi tệ, tôi cũng thừa nhận rằng bọn họ rất khó chăm sóc." Viện trưởng Chu cười giải thích: "Nhưng nếu bọn họ đã ở đây, thì họ chính là bệnh nhân của tôi, tôi hy vọng quá trình trị liệu phục hồi của mỗi bệnh nhân đều diễn ra thuận lợi. Vì các bạn là hộ lý mà tôi tuyển dụng cho nên tôi thực sự hy vọng rằng bọn họ sẽ thích các bạn."

Trả lời đến đây, Lâm Dị cảm thấy không nên hỏi nữa, đôi khi hỏi nhiều quá sẽ phản tác dụng.

Cậu gật đầu: "Cảm ơn, tôi hiểu rồi."

Viện trưởng Chu nhìn những người khác: "Các bạn còn vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"

Mọi người đều không đáp lại gã, viện trưởng Chu tiếp tục nói: "Nếu không còn câu hỏi nào nữa, chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi."

Cuộc phỏng vấn của viện trưởng Chu không khác gì một cuộc phỏng vấn thông thường, gã hỏi họ có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân hay không, đồng thời cũng đưa ra tình huống mô phỏng, nếu bị bệnh nhân làm khó thì họ sẽ giải quyết như thế nào.

Kết quả phỏng vấn được viện trưởng Chu công bố ngay sau khi gã hỏi xong: "Xin chúc mừng, mọi người đã vượt qua bài phỏng vấn."

Mọi người không ngạc nhiên lắm, ngay từ lúc viện trưởng Chu dụ dỗ bọn họ bằng tiền lương là họ đã biết mình sẽ thông qua rồi.

Viện trưởng Chu nói: "Đợi lát nữa tôi đưa mọi người đến gặp bệnh nhân rồi để họ lựa chọn hộ lý mà họ yêu thích. Các bạn hãy lưu ý sau khi được chọn, các bạn phải ở bên cạnh bệnh nhân 24/24 để theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, một khi phát hiện bệnh tình trở nặng thì các bạn phải thông báo ngay lập tức cho tôi."

Gã nhấn mạnh vào cụm "bệnh tình trở nặng" và "thông báo ngay lập tức", rồi đứng dậy: "Mời mọi người đi theo tôi."

Ai nấy cũng nhìn Tần Châu bằng ánh mắt bất an.

Mặc dù viện trưởng Chu giới thiệu rất ít về bệnh nhân, nhưng nếu buổi phỏng vấn không có vấn đề, vậy thì chắc hẳn vấn đề nằm ở bệnh nhân.

Lúc này sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, viện trưởng Chu muốn dẫn bọn họ đến gặp bệnh nhân.

Thấy bọn họ nao núng, viện trưởng Chu nghiêm túc nhìn họ rồi nói: "Xin mọi người hãy đi theo tôi, bệnh nhân không thích hộ lý đến muộn đâu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio