Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, Lâm Uyên như phát hiện ra chuyện gì đó kỳ lạ, vẻ mặt nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
Quen thuộc quá!
Advertisement
Ông ta thế mà lại cảm nhận được khí tức quen thuộc từ cánh tay Vương Phú Quý, giống như cơ thể hiện tại của ông ta, xuất phát từ cùng một nguồn gốc!
Lâm Uyên cúi đầu nhìn cánh tay trái trống rỗng của mình, trong đầu lập tức có suy đoán lớn mật.
Chẳng lẽ cánh tay cầm kiến của thanh niên chính là cánh tay trái đã mất của lão tổ Tô Ma?
Advertisement
“Người trẻ tuổi!”
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên nhìn Vương Phú Quý, trầm giọng nói: “Tôi thấy cậu có hai cánh tay trái, cánh tay cầm kiếm kia của cậu, từ đâu mà có?”
Ngay lúc này đây.
Vương Phú Quý cầm kiếm Vương Quyền trong tay, đã đặt chân đến cảnh giới Kết Đan, đương nhiên chẳng cần lừa Lâm Uyên, nhàn nhạt nói: “Lão đông tây, có quan hệ gì với ông đâu?”
“Hừ!”
Lâm Uyên lạnh lùng nói: “Cánh tay kia là của tôi, nếu cậu lập tức trả lại cho tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét chuyện tha cho cậu một mạng!”
“Ông suy nghĩ cái rắm ấy, lão tử hiện tại mạnh như vậy, còn cần ông đại phát từ bi tha mạng?”
Vương Phú Quý quả thật có chút huênh hoang, hùng hổ nói: “Lão cẩu, ông muốn giết anh em tốt của tôi, mẹ nó, chịu chết đi!”
Giọng nói vừa dứt, Vương Phú Quý cầm kiếm Vương Quyền trong tay, chuyển mình về phía Lâm Uyên.
“Hừ, không biết điều, một khi đã như vậy, tôi sẽ giải quyết cậu trước, rồi tự mình tháo cánh tay cậu ra!”
Lâm Uyên giận không thể át, sau khi hừ lạnh một tiếng, tiếp lấy Vương Phú Quý.
Rầm!
Keng!
Ầm!
Kế tiếp, Vương Phú Quý và Lâm Uyên tiếp tục đánh, cảnh tượng không kém gì trận chiến vừa rồi giữa Lâm Uyên và Tây Dao.
Trong một khoảng thời gian, hai người khó phân thắng bại.
Mặc dù Vương Phú Quý chỉ mới vào Kết Đan, còn Lâm Uyên lại có thể so với Kết Đan hậu kỳ.
Tuy nhiên.
Vương Phú Quý là Thái Ly kiếm thể, thiên phú kinh người, đương nhiên có năng lực chiến đấu vượt cấp.
Còn Lâm Uyên, ông ta đã mất đi cờ Bách Độc, hơn nữa cũng chưa dung hợp hoàn toàn với thân thể Tô Ma, cho nên không thể phát huy toàn bộ lực lượng.
Vì vậy, Vương Phú Quý và Lâm Uyên, đánh khó tách khó rời.