Tô Thương bị chọc cho tâm thần bấn loạn rồi, vội vàng đổi chủ đề: “A Ly, trong vòng tay chứa đồ có rất nhiều áo quần, cô tự xem đi, lần sau đi ra có thể mặc một bộ mình thích.”
“Được ạ.” A Ly yểu điệu trả lời.
Quá quyến rũ rồi, đúng là muốn mạng sống người ta mà!
Advertisement
Nghĩ kỹ lại thì có lúc không trách vua Chu nhà Thương được, chỉ có thể trách hồ ly tinh quá mê hoặc người khác mà.
Tô Thương vội vàng thu lại ý nghĩ đó, rồi rời khỏi phòng.
Advertisement
Sáng sớm ngày mai là phải đến núi Võ đang rồi, đến lúc đó không tránh khỏi một cuộc chiến khốc liệt, cho nên bây giờ phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Nhưng mà, trước khi rời khỏi Giang Bắc, vẫn phải đi một chuyến về trang viên nhà họ Tô mới được, chào tạm biệt người nhà, tiện thể dắt theo Tô Tinh Hà đi.
Nếu như Tuyết Nhi cũng đến núi Võ đang thì đương nhiên Tô Thương phải dẫn theo Tô Tinh Hà rồi.
…
Một đêm yên tĩnh.
Thấm thoát mà trời đã sáng rồi.
Tô Thương kết thúc trạng thái tu luyện, đi qua phòng bên cạnh gặp người Liễu Uyển m của mình, dặn dò một vài chuyện, sau đó anh liền rời khỏi biệt thự ven sông.
Không lâu sau, Tô Thương đã đến trang viên nhà họ Tô.
Lúc này.
Tô Dực Cân đã cởi bỏ chiến bào, và cô ấy đang mặc bộ đồ tập yoga, tập yoga ở phòng khách.
Về phần Tô Tinh Hà thì đang ở bên cạnh bưng trà rót nước cho Tô Dực Cân, vô cùng bận rộn.
“Cô ơi, sớm đã nghe danh cô chính là chiến thần vang danh thiên hạ rồi, dưới trướng cô chắc hẳn có rất nhiều binh lính nữ vô cùng anh dũng xinh đẹp phải không ạ, cầu xin cô giới thiệu cho cháu vài cô đi.”
“Cháu thích nhất là những cô gái có khí chất như Hoa Mộc Lan vậy, roi da ngựa sắt, không thua kém gì đàn ông, đặc biệt luôn có cảm giác an toàn.”
“Cô ơi cô à, cô nhận lời cháu đi, cháu không cần nhiều đâu, ba người là được rồi.”
….
Tô Tinh Hà nói huyên thuyên không ngừng, và trong mắt cậu bé tràn đầy vẻ nịnh nọt.
Tô Dực Cân dường như là nghe quen rồi, cho nên cũng không thèm để ý gì đến Tô Tinh Hà, thản nhiên làm việc của mình.
“Tô Tinh Hà!”
“Lúc nãy cậu nói cái gì vậy hả?”
Chính ngay lúc này, một cô bé xinh xắn như búp bê từ trên lầu bước xuống.
Đó chính là Mạc Ngữ Yên.
Cô bé mặc một bộ đồ ngủ vô cùng dễ thương, tóc xoã bù xù, chắc là mới ngủ dậy, đôi mắt to tròn, vô cùng đáng yêu.
Nhưng lúc này, cô bé đang nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tinh Hà.
“Tớ…Tớ không nói gì cả, Tiểu Mạc Mạc, cậu tỉnh rồi, chúng ta cùng đi chơi cầu tuột đi.”
Tô Tinh Hà giật mình một cái, vội vàng nói: “Tối qua ông nội tớ đã sai người làm một cái cầu tuột dài ơi là dài, ở ngay bên cạnh vườn hoa.”
“Tớ không đi!”