- Tuê Mạn...em sao?
Cửu Chấn như không tin vào mắt mình, người con gái anh mòn mỏi chờ đợi hơn năm qua giờ lại đang đứng trước mặt, không trốn tránh, không sợ hãi mà ngược lại còn vừa cười tươi, nhẹ nhàng đáp lời anh.
Cửu Chấn chạy ngay tới chỗ cô đang đứng, cầm hai cổ tay Thụy Ly, nắm chặt khiến cô đau đớn, vô ý kêu lên:
- A...
Giọng kêu đau nhẹ nhàng, thánh thót mà mỗi lần quan hệ, Tuê Mạn đều kêu rên lên bên tai anh.
Cửu Chấn siết chặt tay hơn, khuôn mặt cứ nhìn chằm chằm vào Thụy Ly.
Cô thì khác, khuôn mặt hơi nhăn nhó, giọng phụng phịu như đứa trẻ:
- Chủ tịch à, đau...đau quá...Ngài bỏ tay tôi ra đi mà.
Buông đôi tay Thụy Ly ra, Cửu Chấn kéo cô lại, ôm thật chặt cô lại người mình.
Anh tay vòng xuống eo, tay xoa lên mái tóc cô, đầu rúc vào cổ, vui sướng lên nói:
- Đúng em rồi, Tuê Mạn của tôi.
Em đã đi đâu suốt hơn năm qua? Em có biết mỗi ngày với tôi như tối sầm trước mắt? Em có cảm nhận trái tim tôi đau khổ như nào? Tôi hối hận rồi...
Thụy Ly bỗng chợt bị ôm chặt, anh ôm siết mạnh tay quá, lồng ngực cô hơi khó thở, miệng ấp úng nói:
- Ưm...chủ tịch...ngài nhầm ai rồi..tôi là Thụy Ly, đâu phải Tuê Mạn...
Nói xong cô dùng hết sức, ẩn mạnh Cửu Chấn ra.
Anh chới với lui ra sau, lúc ấy Thụy Ly cố hít lại không khí rồi nghiêm chỉnh lại giải thích:
- Xin lỗi ngài Mục, tôi là Đàm Thụy Ly, không phải Tuê Mạn
Lời nói cô cất ra đanh thép, nhất là vế: không phải Tuê Mạn.
Cửu Chấn nghe có chút nhói, anh vẫn luôn nhớ nhung về cô, cô thì lại phủi đi hoàn toàn.
Không thế nào, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thụy Ly cúi xuống, khép nép chào tạm biệt:
- Tôi sẽ đi làm đúng giờ bắt đầu từ ngày mai.
lần nữa xin Chủ tịch giúp đỡ nhiều hơn trong công việc để tôi hoàn thành tốt hơn.
Tạm biệt ngài
Nói rồi Thụy Ly cầm theo chiếc túi, rời khỏi văn phòng.
Cửu Chấn trở lại thực tại, anh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo đi tới bàn làm việc, ấn máy rồi ra lệnh:
- Tìm hiểu đầy đủ về thông tin của Đàm Thụy Ly- thư kí mới trúng tuyển, xem hồ sơ các bệnh viện, tra hỏi lại chuyến bay đi Anh năm về trước có hành khách mang tên Thụy Ly đấy
Ngay hôm sau, trên bàn làm việc của Cửu Chấn là toàn bộ thông tin của Thụy Ly.
Trong hồ sơ của Thụy Ly có nói rõ tất cả mọi thứ: cô từng bị tai nạn giao thông dẫn đến mắt trí nhớ; có bạn thân là Tô Trác Tâm- hiện người này đang sinh sống bên Anh;...rất nhiều thông tin.
Nhưng điều anh chú ý nhất là Thụy Ly đã mất trí nhớ.
Anh khẽ lẩm bẩm:
- Mọi chuyện lại thú vị
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, tiếng nói trong rẻo Thụy Ly vang lên:
- Xin chào ngài chủ tịch, tôi đến rồi
Cô bước vào, mái tóc buộc gọn lên, mặc đúng đồng phục công sở trông thực nhẹ nhàng.
Khuôn mặt tươi cười, vô cùng rạng rỡ.
Cửu Chấn nhìn cô đê mê, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắc thái, e hèm chút rồi nói:
- Xin chào, bàn làm việc của em bên tay phải đây
Thụy Ly vui vẻ ngồi vào.Cửu Chấn bê xấp tài liệu ra bàn làm việc của cô, đặt xuống trước mặt rồi chống hai tay sang hai bên, cả người to lớn trùm lên cô gái nhỏ.
Anh cố kéo gần khoảng cách cơ thể hai người lại, cúi sát đầu mình xuống mang tai cô, anh bắt đầu cất giọng trầm đục lên:
- Đây là số tài liệu em cần giải quyết
Hơi thở của anh sát lại gần, phả hết vào bên tai này của cô, hơi ấm khiến Thụy Ly có hơi buồn, vành tai đỏ ngây ngây lên, rung nhè nhẹ.
Cửu Chấn nhìn biểu hiện này của cô thì khẽ cười, cô vẫn nhạy cảm như năm nào, chỉ động chút là đã phản ứng lại.
Cửu Chấn vô sỉ, anh liếm láp tai cô vòng.
Điều này không khiến cô khỏi hốt hoảng, Thụy Ly vội vàng quay ra, khuôn mặt biến sắc:
- Chủ tịch, ngài...
Cảm giác này sao mà quen quá, nó có chút lâng lâng khiến cô như nhớ lại gì đó.
Thụy Ly ôm chặt đầu mình lại, hai tay vò nắm lấy tóc, đầu cô đau như búa bổ, miệng đau đớn kêu lên:
- Ag...
Mỗi lần nhớ ra chút kí ức, Thụy Ly lại phải chịu sự hành hình như vậy.
Cuối cùng cô ngất lịm đi, Cửu Chấn đứng im nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, ánh mắt lãnh đạm nhẹ nhàng bế cô đưa vào phòng nghỉ.
Anh đặt cô xuống giường, tay đưa lên khuôn mặt ngất đi, chợt anh bóp mạnh cằm cô lại, gằn:
- Đàm Tuê Mạn...tôi sẽ từ từ cho em nhớ ra mình là ai, nhớ những kỉ niệm đẹp giữa chúng ta...Em vĩnh viễn không thoát được...Ha ha.