CHƯƠNG 546: ĐỪNG THÍCH TÔI Tiểu Nhan khựng lại, không thể tin nhìn người đứng trước mặt. Cô ta nghe lầm sao? Nam thần đang hỏi cô ta tỉnh chưa? Cô ta không phải đang nằm mơ sao? Sao nam thần có thể hỏi cô như thế được? Nghĩ thế, Tiểu Nhan dụi dụi mắt, nhưng đầu óc vẫn không tỉnh táo được, có lẽ đêm qua cô ta uống quá nhiều cho nên bây giờ mới bị hoa mắt. Hàn Đông thấy cô ta ngơ ngác nhìn mình, lại nhớ đến những việc tối qua, anh ta mím môi,gấp sách lại một cái bộp. Nghe tiếng động, Tiểu Nhan cũng tỉnh táo hơn Không đúng, nếu như nằm mơ thì sao chân thật quá vậy? Hơn nữa ánh mắt của Hàn Đông trông có vẻ lạnh lùng? Chuyện gì thế này? Tiểu Nhan cắn môi dưới, lồm cồm bò dậy, lúc đứng lên có chút khó khăn, tối qua cô ta mặc nguyên bộ váy dạ hội đi ngủ, lúc này thắt lưng đã lệch sang một bên, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, vải áo phía trước cũng xập xệ theo, gần như có thể nhìn thấy hết. Hàn Đông mặt mày tối sầm, lập tức nhắm mắt lại. Tiểu Nhan thấy có chút choáng váng, khó chịu đưa tay đỡ đầu, lẩm bẩm. “Sao đầu mình…nặng quá vây nè?” “Đây là đâu? Đâu phải phòng của mình…” “Mình không phải đang nằm mơ hả?” Làu bàu mấy câu, đột nhiên truyền đến giọng nói đầy lạnh lẽo của Hàn Đông: “Đem quần áo Mặc vào đàng hoàng” Nghe xong cô ta theo phản xạ nhìn xuống, thấy thảm trạng hiện giờ của minh, cô ta biến sắc đem tay kéo váy lại: “Xin lỗi, em không cố ý” Đây không phải năm mơ sao? Nếu không sao nam thần lạnh lùng với cô quá vậy? Nghĩ vậy, Tiểu Nhan đưa tay ngắt lên cánh tay mình thật mạnh. Nhưng không ngờ lại đau quá chừng, cô ta rên thành tiếng. “Đau quái” Thật sự không phải đang mơ! Bộ dạng ban nảy của cô ta, Hàn Đông đã nhìn thấy hết rồi sao? Thôi rồi, Hàn Đông sẽ không cho là cô ta đang cố ý chứ? Nghĩ như vây, sắc mặt Tiểu Nhan có chút khó coi, cô ta cản chặt môi của mình. Lúc này, Hàn Đông đã đi đến trước mặt cô ta. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hàn Đông lúng túng, chân giẫm trên sàn nhà lạnh lẽo lặng lẽ lui về sau: “Thật xin lỗi…anh Hàn, vừa rồi em không cố ý, em không có ý đó..” Hàn Đông nặng nề nhìn cô ta chằm chằm. “Không có ý gì?” Tiểu Nhan sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Không có ý câu dẫn anh” Hàn Đông không nói lời nào, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, ánh mắt không có chút cảm xúc gì, trông rất đáng sợ. Tiểu Nhan không đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh ta, lắng lặng cúi đầu nhìn xuống đất. Ai ngờ cô ta vừa mới cúi đầu xuống, cằm đã bị một bàn tay khác năm lấy. Một giây sau, cô ta bị ép phải ngẩng đầu. Tiểu Nhan trợn mắt, khó tin nhìn Hàn Đông. Tim cô ta bắt đầu đập lia lịa. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Thấy Hàn Đông nghiêng nguoiwff về phía trước, mắt Tiểu Nhan trợn càng lớn hơn, xảy ra chuyện gì? Trong một đêm Hàn Đông đột nhiên thích cô ta? Giờ muốn hôn cô ta hả? Nghĩ vậy, Tiểu Nhan phẩn khích cùng căng thẳng vô cùng, từ từ nhảm mắt lại, sau đó theo bản năng chu môi lên. Nhưng mà không có nụ hôn nào như cô ta đã tưởng. Tiểu Nhan thấy có chút mất mát, cô ta mở mắt ra, thấy Hàn Đông mặt không biểu tình nhìn cô ta. Miệng cô ta giật giật, nhận ra mình đã làm hành động ngu sỉ gì. “Cô thích tôi?” Hàn Đông giữ cằm cô ta hỏi. Anh ta nói rất từ tốn, mang theo chất giọng nam tính đầy mị lực, gương mặt anh ta rất thu hút, lúc này khoảng cách hai người nhìn nhau rất gần, Tiểu Nhan thấy mình như bị anh ta hút hồn. Thừa nhận đi! Bây giờ không thừa nhận thì làm gì? Trong lòng Tiểu Nhan đang reo hò, lúc cô chuẩn bị dũng cảm thừa nhận với anh ta, đột nhiên Hàn Đông lại nói với cô ta. “Đừng thích tôi” “..Sao, sao chứ?” Tiểu Nhan lắp bắp hỏi. Hàn Đông nhìn ánh mắt của cô, mím môi buông cô ta ra. “Minh Thư là đưa em thất lạc nhiều năm của tôi, vất vả lắm tôi mới tìm lại được, bây giờ tôi chỉ muốn bù đắp cho con bé, không có thời gian quan tâm người khác đâu” Tim Tiểu Nhan nhảy loạn nhịp, nhưng cô ta có thể hiểu được, cô ta nuốt nước miếng phân bua: “Nhưng Minh Thư đâu cần anh phải luôn chăm sóc như thế, cậu ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa cậu ấy cũng hi vọng anh có thể tìm được nửa kia của mình” “Đừng thừa cơ hội nữa” Anh ta nói chuyện không chút lưu tình, Tiểu Nhan mặt mũi trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Em không có thừa cơ hội, em chỉ muốn..” “Phải làm gì chắc cô cũng hiểu, tôi đã nói rõ rồi” Tiểu Nhan hạ mắt, trước mắt tràn ngập sương mù, sống mũi cay cay, cô ta kìm nén không rơi nước mắt. Cô ta thật sự rât buồn cười, cô ta ảo tưởng cái gì chứ? Người ta là tổng giám đốc Hàn cao cao tại thượng, sao có thể coi trọng một con tôm nhỏ như cô ta. Mặc dù cô ta và Minh Thư rất thân, đâu có nghĩa là Hàn Đông sẽ thích cô. Cô ta kiên cường cắn môi, tức giận nắm chặt tay. Lát sau, cô ta nổi giận đùng đùng ngẩng đầu: “Vậy thì sao? Anh nói không sai, em thích anh đó, nhưng em không có thừa cơ hội. Anh nghe cho kĩ đây, chuyện em thích anh với chuyện anh có thích em hay không không có liên quan gì hết. Chỉ cần anh không đáp lại tình cảm của em, thì không thể nói em đang thừa cơ hội được! Bằng chứng đâu?” Hàn Đông: “..” Anh nhíu mày nhìn cô gái đang vì tình cảm mà tranh luận với mình, có lẽ là do vừa mới thức, đầu tóc cô ta rối bời, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người. Cô ta cố chấp vì nghĩ đây là quyết định đúng sao? Trước đây anh ta cũng đã từng cố chấp giống như vậy, có điều đó là chuyện từ rất lâu rồi. Thấy anh ta không nói lời nào, Tiểu Nhan cắn răng nói: “Bây giờ anh không phải đang từ chối em, tuy em thích anh nhưng em vẫn chưa tỏ tình, lời từ chối của anh vô hiệu! Em sẽ xem như hôm nnay mình vẫn chưa nghe thấy gì!” Hàn Đông nheo mắt lại. Tiểu Nhan càng nói càng ức, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, đôi mắt mở to, nước mắt sắp tràn ra tới nơi. “Hừ, em còn chưa tỏ tình nữa mà, ai giống anh đột nhiên từ chối người khác như vậy?” Nói rồi, cô ta dùng sức lau mắt, nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Tối qua cảm ơn anh đã đưa em về phòng, bây giờ em phải đi đây” Hàn Đông thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Cứ tự nhiên” Tiểu Nhan hít hít mũi, đột nhiên nhìn bộ âu phục anh ta đang mặt: “Vậy anh cho em mượn áo khoác đi.” “Cái gì? Tiểu Nhan chỉ chỉ quần áo trên người mình: “Em phải mặc như vầy đi ra ngoài sao?” Lễ phục của cô ta bị tra tấn cả đêm chắc chắn không thể gặp người khác. Hàn Đông suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ kêu người làm đưa đồ đến cho cô” “Không!” Tiểu Nhan đột nhiên bướng bỉnh, chỉ vào anh: “Em muốn áo khoác của anh, làm vật bồi thưởng tổn thương của eml”