Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

chương 124: gặp nhau không dễ dàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm ấy, Hoắc Doãn Văn buộc chặt Nhan Như Y bên cạnh, bởi vì anh cơ hồ hao phí thể lực toàn thân, căn bản cũng không để cho cô nghỉ ngơi, cho đến sắc trời trở nên mờ mịt, cô rốt cuộc mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ, mà Hoắc Doãn Văn mới thỏa mãn nằm cạnh cô, yên tâm ngủ!

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Doãn Văn kiên trì muốn lái xe đưa cô về nhà, cô cũng không còn sức phản kháng!

Vừa về đến nhà, cô lập tức uống thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi mới chui vào trong chăn tiếp tục ngủ bù, ngủ một giấc dài, tựa như mấy đêm trằn trọc dồn lại đêm nay.

Khi cô mở mắt, đã là g chiều hôm sau!

Ngước nhìn trần nhà, bên tai cô vang vang lời Hoắc Doãn Văn nói trước khi tạm biệt.

Anh nói năm giờ sẽ tới đón cô; anh nói nhất định phải cho cô một đêm hẹn hò hoàn hảo. Lần hẹn hò đầu tiên bị trì hoãn, không tính tới. Lần thứ hai, cô xông xênh ra đón anh ở sân bay, đến phút cuối anh lại … rời bỏ cô.

Thật ra, từ khi chấp nhận yêu anh, đến bây giờ, hai người bọn họ thường chỉ ở với nhau vài giờ, chưa từng chia sẻ cùng nhau liên tiếp hai ngày liền!

Mặc dù đấy là quãng đường làm cô đôi lúc thở dài tự thán, nhưng cô hiện tại vô cùng. . . . . . Hạnh phúc!

Đối với ước hẹn lúc năm giờ, cô tràn đầy mong đợi!

Cô duỗi thẳng lưng như một con mèo lười, từ từ xuống giường, đi vào phòng vệ sinh!

Dòng nước nóng chảy tràn trên khắp cơ thể đầy vết hồng ngân, cô không cách nào kiềm chế khuôn mặt ửng đỏ. . . . . . Tối qua anh thật quá đáng!

Sau khi tắm, cô trở lại phòng ngủ, hào hứng bừng bừng chọn lựa trang phục!

Cuối cùng, cô lựa chọn một cái áo đầm điểm vài bông hoa nhỏ, không quá đắt tiền, không hở hang nhưng vẫn ôm sát tôn dáng vẻ hẫp dẫn, chút thông minh của cô!

Nhan Như Y hài lòng ngắm mình trước gương, xem ra có mấy phần thành thục, ra dáng cô thiếu nữ vừa chớm tuổi?

Cô nhóc?

Hiện tại cô không làm người khác có cảm giác cô chỉ là cô nhóc còn đang đi học chứ?

Nhìn đồng hồ, hiện tại ba giờ rưỡi rồi, còn hơn một giờ nửa cô có thể gặp mặt anh, có lẽ còn có thể sớm hơn!

Lại loay hoay trước gương để trang điểm, cô tỉ mỉ chải chuốt đôi lông mi dày, điểm thêm một chút màu khói, dậm chút phấn hồng, thoa hồng đôi môi!

Nhìn đôi mắt mở to trong gương, Nhan Như Y hài lòng nháy mắt!

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mở điện thoại di động. Điện thoai vừa khởi động, Hoắc Doãn Văn đã gọi tới!

"Dạ ——" Cô đè nén hưng phấn vui sướng.

"Em dậy rồi à, còn một giờ nữa anh sẽ xong việc!" Giọng nói của Hoắc Doãn Văn vuốt ve đôi tai của Như Y.

"Vậy anh lái xe cẩn thận nha. Gặp lại anh sau!" Thật ra, cô có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói cùng hắn. Chỉ là, anh đang lái xe, cô không muốn làm anh phân tâm, như vậy sẽ không an toàn!

"Tốt, tạm biệt em!"

"Bái bai!" Nhan Như Ysau khi cúp điện thoại, liền tự biên tự diễn, suy nghĩ hôm nay nên đi nơi nào, làm gì cùng anh đây?

Xem phim? Gần đây có một bộ phim bom tấn đang được chiếu rộng rãi ngoài rạp, nhưng như vậy sẽ đông người lắm!

Bằng không đi bar? A, không không không, cô không thể lại đến nơi đó. Hơn nữa, nếu như cô nói ra, sợ rằng anh sẽ nổi giận đến nỗi muốn đánh cô đến bầm dập?

Bằng không đi. . . . . . Công viên?

Trước hoa dưới trăng. . . . . . Hắc hắc, cũng làm cho người ta mơ tưởng viễn vong!

Phốc ——

Cũng không biết Hoắc Doãn Văn có thể như người bình thường, sẽ cùng bạn gái đi dạo công viên nói chuyện yêu đương lãng mạn như vậy!

Chỉ là, cô vẫn ưa thích công viên, bởi vì cô nhớ đến lúc ba mẹ nói chuyện yêu thương vào những thập niên trước, vô cùng đơn giản, nhưng tình cảm rất chân thành tha thiết. Cô thích sự chân thành tha thiết nhưng mộc mạc này!

Đang lúc cô ảo tưởng cảnh hẹn hò với Hoắc Doãn Văn, điện thoại chợt vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ Cao Hải!

"Dạ ——" Tâm tình cô đang tốt vô cùng nên giọng nói thập phần vui vẻ .

"Ôi trời ơi!! Em rốt cuộc đã tiếp điện thoại, nói cho anh biết, em ổn chứ không?" Cao Hải khẩn cấp dò hỏi.

"Rất tốt, mới tỉnh ngủ không lâu!" Nhan Như Y vừa trả lời điện thoại, vừa tranh thủ sắp xếp lại giường chiếu, gối chăn loạn một đống. Cô đưa gối đầu xếp về chỗ cũ, chăn gấp gọn để chồng lên gối, rồi vuốt thẳng tấm ga giường.

"Tối hôm qua, em đã đi đâu? Sau khi tan bài, anh gọi tìm em mà không được!"

"Nha. . . . . . Điện thoại lúc ấy vừa hết pin, em có đi tìm anh, nhưng thấy anh đang chơi vui vẻ, nên cũng không muốn quấy rầy. Em kiếm người quản lý nhờ họ chuyển lời cho anh, có thể là người kia đã quên mất!" Ngày hôm qua, cô thật đã tìm người chuyển lời cho Cao Hải, điện thoại di động của cô cũng thật đã hết pin!

"Em thật vô tâm đi. Về tới nhà cũng không gọi cho anh một tiếng. Anh còn tưởng em bị bắt cóc!"

"Lâu quá không chơi, nên em mệt mỏi quá, về đến nhà đi ngủ quên trời đất!"

"Đều là em tự nói. Sao em không giúp anh bớt lo lắng cho em? Lòng em có anh hay không? Em đi đâu có thể nghĩ tới nói cho anh biết một tiếng không? Thói quen lẳng lặng quyết định của em thật không tốt chút nào, em có biết hay không?" Anh tiếp tục quở trách !

"Rời khỏi anh, Cao Hải, là rời khỏi nguy hiểm rồi, trên thế giới này, còn có người nào hư hỏng như Cao Hải anh sao!"

"Em ——" Cao Hải thật bị cô làm cho tiêu tan tức giận, lời muốn nói không thể thốt ra được!

"Được rồi, nếu như không có những chuyện khác, em cúp điện thoại đây!" Nhan Như Y vội vàng nói. Ah, nền nhà rất dơ bẩn, cô phải quét dọn lau chùi một chút, nếu không ngộ nhỡ anh muốn lên nhà, thấy cảnh dơ dáy bẩn thỉu này, nhất định sẽ cười cô.

Anh là kiểu người ưa thích sạch sẽ, vô luận làm bất cứ sự tình gì, đều thu xếp mọi thứ theo một quy luật nhất định!

"Đừng đừng đừng —— chớ cúp điện thoại, anh còn có chuyện đứng đắn cần nói với em!" Cao Hải vội vàng ngăn cản.

"Còn có chuyện gì?" Như Y đi vào toilet, mở nước, nhúng cây lau nhà vào.

"Chuyện tốt, tìm em đi uống rượu!" Cao Hải lôi kéo!

"Em không uống rượu, không đi!" Không cần suy tính.

"Là tiệc vui!"

Nhan Như Ý khóa vòi nước, nhíu mày."Của người nào?"

"Chính là nữ sinh cùng hệ đại học với em, cô gái hơi đậm người, trắng trẻo tên Triệu Đan, em có nhớ không?" Cao Hải nhắc nhở.

"Dĩ nhiên biết, cô ấy dễ thương vô cùng, luôn cười híp mắt! Cô ấy kết hôn sao? Vậy làm sao chỉ thông báo với anh, không cho em biết?"

"Cô ấy và Đại Trình kết hôn, chính là tuần sau, hôm nay muốn cùng bạn bè chúng ta làm một trận giã từ độc thân, nhờ chúng ta ngày đó giúp họ một tay!"

"Cái gì Triệu Đan cùng Đại Trình hả?" Nhan Như Y kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rớt xuống."Đây là chuyện gì? Trước đó không nghe ai nói gì!"

"Có con mới cưới chứ? Không cẩn thận lên giường, không cẩn thận có, dứt khoát liền kết hôn thôi!"

"A! Đại Trình gọi điện thoại cho anh, không phải cũng là cố ý nói thông báo cho em đó sao, hai chúng ta bây giờ không phải là hai người yêu nhau hay sao! Đúng không?"

Vừa nghe đến cái ‘hiểu lầm’ này, Nhan Như Y cảm thấy nhức đầu, thật muốn thoát ra khỏi mớ bòng bong này nhanh chóng."Tiệc diễn ra lúc mấy giờ?"

"Tối nay sáu giờ!"

"Không đi được không?" Nhan Như Y khổ sở tựa vào vách tường tráng gạch men sứ, đưa tay vỗ ót, tại sao? Tại sao? Bọn họ ước hẹn, luôn có chuyện đột ngột xảy ra?

"Em nói không đi được không? Vợ chồng nhà người ta mời khách, em không muốn cho ai mặt mũi à? Đại Trình cùng Triệu Đan hai người tính tình cũng tốt vô cùng, bình thường đều là bạn bè thật lòng với em, em không muốn giữ thể diện cho bọn họ?"

"Em không có!" Như Y khổ sở nói.

"Không có thì phải đi, anh sẽ qua đón em!"

"—— tốt!"

Nhan Như Y cũng không biết một chữ ‘ tốt ’này làm sao cô có thể nói ra được!

Trời ạ, cô phải nói như thế nào với Hoắc Doãn Văn?

Nhan Như Y lo lắng, cũng rất thất vọng, gọi điện cho Hoắc Doãn Văn, trình bày sự việc ——

"—— Thật xin lỗi, em cũng mới vừa nhận được thông tin này!" Cô áy náy, xin lỗi anh.

"Người ta kết hôn là chuyện lớn, đi là phải!" Anh tỏ ra thông hiểu.

"Cảm ơn!"

Anh cười khẽ một tiếng."Cảm ơn cái gì à?"

"Cảm ơn anh hiểu được em!"

"Ừ!"

"Nhưng, ước hẹn của chúng ta lại bị hủy bỏ, em rất khổ sở ——" Cô nũng nịu qua điện thoại, còn giả khóc ‘ ô ô ’. Khóc mặc dù là giả, nhưng đau lòng là có thật!

Chẳng lẽ thần tình yêu chính là muốn như vậy sao? Hai người muốn thấy mặt một lần, luôn bị cắt đứt, bị cắt đứt!

"Không sao, sau khi tan tiệc, em có thể đến tìm anh!"

"Cũng chỉ có thể như vậy!" Đến nhìn anh một lúc.

"Mọi người hẹn chỗ nào?" Anh dò hỏi.

"Ở XX khách sạn!" - một khách sạn cao cấp, bên trong bài trí cũng rất hoàn hảo!

"Anh biết rồi !"

"Vậy anh muốn làm gì?" Cô lo lắng lên, anh đang có dự tính gì!

"Anh tự có sắp xếp!"

"Tốt!"

Vội vã, cô cúp điện thoại! Cao Hải đã gọi điện đến, Nhan Như Y chỉ có thể vội vã đi xuống lầu!

. . . . . .

Suốt buổi dạ tiệc, Nhan Như Y không ngừng nhìn điện thoại di động, từ sáu giờ đợi đến bảy giờ món ăn lên một lượt được phục vụ. Bữa tiệc vừa bắt đầu được nửa giờ, cô nóng lòng muốn rời khỏi!

"Em có chuyện gì à? Thế nào không ngừng nhìn đồng hồ?" Cao Hải bất mãn ở bên tai nàng."Như Y, em như vậy không nể mặt anh gì hết, có biết hay không! Chú ý một chút, ai cũng đều nghĩ em là bạn gái của anh!"

Nhan Như Y nhìn anh một chút, sau đó nhỏ giọng thầm nói."Em có việc phải đi bây giờ !"

Thật ra cô xem thường nhất là nói dối người khác, nhưng vì Hoắc Doãn Văn, vì có thể gặp anh, cô sợ ngay cả mình cũng đa mất đi lòng tự trọng !

Cao Hải kỳ quái quan sát cô, anh cũng là người thông minh, Như Y bị anh nhìn chăm chú, có chút run như cầy sấy, sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio