"Alo. . . . . ." Tim sắp phá lồng ngực.
Truyền đến tiếng cười của đàn ông của đầu bên kia điện thoại di động, trầm thấp lại mê người, Hạ Hải Dụ lại không nhịn được vội vàng nói, "Đường Húc Nghiêu, anh gọi đến làm gì thế?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi hỏi em một chút, tại sao chưa chào tạm biệt một tiếng liền chạy đi mất?"
"Em muốn về phòng!" hai gò má Hạ Hải Dụ nóng bỏng, tức giận quát.
Anh dừng một chút, sau đó lại không có ý tốt trêu chọc cô, "Em sợ anh giữ em lại cả đêm, không cho em đi sao?"
". . . . . ." Bị đoán trúng tâm tư, Hạ Hải Dụ giật mình, cắn răng biện hộ, "Chân của em, em muốn đi thì đi, không cần anh xen vào!"
Anh cười, giống như rất kiên nhẫn nói, "Đúng vậy a, anh không xen vào, nhưng anh lại vừa nhặt được trong chăn một cái quần nhỏ thật đáng yêu thật đáng yêu, em không muốn người khác quản thúc, vậy em nói anh nên nên xử lý nó thế nào đây?"
Cái... cái gì?
Quần nhỏ của cô?
Trên mặt Hạ Hải Dụ nhất thời xuất hiện ba vạch đen.
Nắm tay lại, khẽ siết chặt, hít một hơi thật sâu, rồi mới hỏi, "Anh muốn thế nào?"
"Đương nhiên là. . . . . . Vật quy nguyên chủ rồi !"
Đáng giận!
Hạ Hải Dụ dậm chân, vô cùng không tình nguyện đưa ra quyết định, “Bây giờ em sẽ qua lấy!"
Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói rất đáng đánh đòn, "Em rất vội sao?Vậy không bằng để anh mang sang cho em? Anh biết em ở phòng bao nhiêu mà, chân anh lại dài, sẽ đi nhanh hơn em! "
"Không cần! Anh không được phép tới đây!" Hạ Hải Dụ quắc mắt kêu to.
Tên đáng ghét, anh chỉ sợ thiên hạ không loạn sao, đồng nghiệp của cô luôn theo dõi phòng cô, nếu anh tùy tiện tới đây la to ngoài cửa, cô còn muốn sống mà!
Nắm tóc, Hạ Hải Dụ cắt đứt cuộc gọi, đẩy cửa liền chạy ra ngoài.
Đường Húc Nghiêu ở phòng riêng xa hoa trên lầu cao nhất, có thang máy đi riêng, "Đinh" một tiếng, cô hỏa tốc bước vào.
Nhìn gương chiết trong thang máy chiếu ra bộ dáng xấu hổ của cô, tóc tai lộn xộn, quần áo nhăn nhíu, đáng chết, cô còn chưa kịp tắm rửa!
Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . . Giận đùng đùng nhấn chuông cửa.
Cửa liền được mở ra.
"Trả đồ cho. . . . . ." Lời còn chưa dứt, một tay anh liền kéo cô vào.
Cửa "Rầm" một tiếng liền bị đóng lại, hơn nữa anh còn khóa chốt cửa.
Hạ Hải Dụ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên chất vấn, "Đường Húc Nghiêu, anh . . ưm . . ."
Lời của cô đã bị môi anh chặn lại.
Đầu choáng váng . . . . mắt hoa lên. . . . . .
"Con cá nhỏ, anh rất nhớ em!" Đường Húc Nghiêu ôm cô vào lòng, rất chặt, môi mỏng trằn trọc cọ sát vào nhau, "Em có nhớ anh không?"
Người Hạ Hải Dụ run lên, nghiêng đầu muốn né tránh anh, bệnh thần kinh sap, mới tách nhau ra mấy phút thôi, nhớ gì mà nhớ chứ?
Cô đẩy vai anh ra, thở gấp nói, "Đừng náo loạn . . . . Nhanh trả đồ cho em. . . . "
Anh tiếp tục ôm lấy cô, chóp mũi ngửi mùi hương nhẹ dịu trên tóc cô, "Vẫn thơm như vậy, thật dễ ngửi!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ đỏ bừng cả mặt, thơm cái gì a, trên người cô đều là mùi của anh! Làm cô thấy xấu hổ!
Hừ nhẹ một tiếng, cô tức giận nói, "Em còn chưa tắm !"
Đường Húc Nghiêu nâng cằm cô lên, cười có chút thần bí, sau đó kéo tay của cô vào phòng tắm được trang hoàng lộng lẫy, bồn tắm to như vậy đã được đổ đầy nước nóng, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn cô, khóe môi mỏng tung bay nâng lên độ cong xấu xa, "Chúng ta cùng tắm!"
Hạ Hải Dụ vừa giận vừa hờn, một thanh hất tay anh ra, "Ai muốn cùng tắm với anh a! Nhanh trả đồ cho em đi!"
Dứt lời, chính cô cũng giật mình, tại sao vậy, lẽ ra nên hào khí bừng bừng chứ, thế nhưng vừa mở miệng ra lại biến thành như vậy, thanh âm mềm móng giống như đang làm nũng anh!
Ghét!
Vừa gặp phải anh, cô liền thay đổi rất kỳ quái, cả người trở nên kỳ quái!
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, cố ý giả bộ ngốc, "Anh trả lại em gì cơ?"
Ghê tởm!
Còn giả vờ ngây ngốc với cô?
"Đường Húc Nghiêu! Anh là tên đại bại hoại! Anh nhanh lên . . . . . Nhanh trả đồ lại cho em! Cái đó! Chính là thứ đó!" Cô bị anh làm cho bốc hỏa khí rồi!
"À..." Anh chợt như bừng tỉnh hiểu ra, "Anh nhớ ra rồi, thật là một vật nhỏ đáng yêu. . . . . Phía trên còn in mèo KIT¬TY!"
A a a a a, đáng chết, anh còn nói một cách thẳng thừng như vậy!
Đúng rồi đúng rồi, quần nhỏ của cô chính là in mèo KIT¬TY, rất ngây thơ!
Tức chết người ta đi!
Có ai quy định chỉ có có thể trẻ con mới có thể mặc quần áo in hình nhân vật trong phim hoạt hình hay sao?
Cô thích mặc như vậy!
Nhưng sao?
Lại không được?
Rất muốn mắng chửi người, nhưng cô không phải là đối thủ của anh, buồn buồn, muốn hiểu rõ ý tứ ám chỉ trong lời nói của anh.
Có lẽ nên thôi đi, không cần, dù sao trước tiên cứ tắm rửa đã.
Ừ, cứ làm vậy đi!
Làm bộ muốn bỏ đi.
Lúc này đến phiên Đường Húc Nghiêu sốt ruột, vội vã kéo cô lại, nịnh cô, "Được rồi Được rồi, em đừng nóng giận, anh trêu em thôi, anh chỉ muốn gọi em tới tắm thôi mà."
Anh nắm bả vai cô, ngồi vào bên cạnh bồn tắm lớn, giải thích, "Bồn tắm có tác dụng xoa bóp rất tốt, thiết kế dựa theo huyết vị trên thân thể con người, nước chảy tuần hoàn, anh còn cho tinh dầu vào trong nước nữa, ngươi ngâm mình một lát, có thể giảm bớt đau đớn."
Giọng nói rất dịu dàng.
Hạ Hải Dụ mặt hồng tim đập nhanh, cái gì vậy, khi dễ người ta rồi lại dụ dỗ người ta, tiện nghi cũng bị anh chiếm hết rồi!
Nhưng mà, cô thật sự có điểm không thoải mái, ngâm lát chắc sẽ khá hơn!
Thấy cô có chút mềm xuống, Đường Húc Nghiêu thân mật hôn xuống trán cô, một cái hôn ấm nóng trên da thịt, "Là anh không tốt, anh không làm khó em nữa, em ngoan ngoãn tắm đi!"
Cô nhẹ nhàng đập vai anh, "Cái đó. . . Trả lại cho em!"
"Ở đó!" Ngón tay anh chỉ, quần nhỏ của cô quần đang treo trên móc treo quần áo trong phòng tắm.
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa bất tỉnh luôn, "Anh, anh giặt? !"
"Ừ." Anh gật đầu một cái.
". . . . . ."
"Giúp bà xã làm những chuyện này, là thiên kinh địa nghĩa đấy!" Ngón tay anh véo nhẹ má phấn của cô.
Bà xã?
Cô lại lảo đảo hít một ngụm khí.
Trời ơi, là cô điên, hay là anh điên?
Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn