Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

chương 652: người yêu [5]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: May

Nước trong máy cà phê nấu sôi, ùng ục ùng ục bốc khí nóng lên, quay cuồng hướng lên trên, Cảnh Hảo Hảo cầm tách cà phê rót hai tách cà phê, bưng đến trước bàn trà trong phòng khách, như hiến vật quý đưa một ly cà phê qua cho Lương Thần ngồi trên ghế sô pha, sau đó còn vừa hỏi khẩu vị Lương Thần, vừa giúp anh thêm sữa và đường.

Cảnh Hảo Hảo chờ sau khi Lương Thần uống một ngụm cà phê, mới châm chước ngôn ngữ một chút, mở miệng nói: “Lương Thần, mấy ngày hôm trước em ở trên mạng thấy được một trò chơi, em cảm thấy chơi rất vui, muốn chúng ta đến chơi thử một chút không.”

“Trò chơi nào?”

“Chính là hai người trao đổi thẻ ngân hàng, hưởng thụ một chút cảm giác được đối phương bao dưỡng, có trợ giúp xúc tiến cảm tình.”

Thật ra trò chơi này, hoàn toàn không tồn tại, là Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra được.

Chỉ cần Lương Thần đáp ứng cùng chơi trò chơi này với cô, như vậy cô có thể lấy được thẻ ngân hàng của Lương Thần, đoạn thời gian này cô sẽ không lo ăn uống, chờ ngày 20 phát tiền lương, cô bổ sung tiền trở lại giải quyết mọi chuyện!

Về phần thẻ ngân hàng của cô chỉ còn một đồng, đưa cho Lương Thần, anh cũng sẽ không cần dùng tiền của cô.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được khen tặng chính mình dưới đáy lòng một chút, sau đó liền nháy mắt, nhìn Lương Thần hỏi: “Chúng ta cũng đến chơi một chút được không?”

Lương Thần chưa bao giờ thiếu tiền, sao có thể sẽ nghĩ đến hiện tại Cảnh Hảo Hảo đang đạn tận lương tuyệt, chỉ là nghĩ đến cô thật sự phải chơi trò chơi, vì thế không hề dị nghị móc ví tiền của mình từ trong túi ra, trực tiếp ném tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Anh cầm toàn bộ đi.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn ví tiền Gucci số lượng hạn chế ném tới trước mặt mình, đầu tiên là cả người hơi né tránh ra sau, sau đó mới chầm chập vươn tay, cầm lấy ví tiền, dùng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Lương Thần đang uống cà phê, liền nhẹ nhàng mở ra, kết quả nhìn thấy một xấp tiền giấy đỏ rực thật dày, ánh mắt của cô nháy mắt phát ra một tầng ánh sáng, cuối cùng vì không để cho chính mình lộ ra sơ hở thiếu tiền, Cảnh Hảo Hảo vội vàng quét về phía thẻ ngân hàng, kết quả nhìn thấy bên trong từng dãy từng dãy thẻ ngân hàng, Cảnh Hảo Hảo nháy mắt giật mình tại chỗ.

Những thẻ ngân hàng này, có vài cái cô biết, có vài cái cô ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.

Cô mở to thật to mắt, nghiên cứu thẻ ngân hàng bên trong nửa ngày, sau đó liền yên lặng đưa tới trước mặt Lương Thần, nói: “Trong những thẻ ngân hàng này, thẻ nào ít tiền nhất?”

Lương Thần nhàn nhã buông tách cà phê, tùy tiện nhìn lướt qua ví tiền của mình, sau đó chỉ vào một cái thẻ màu xanh biếc, nói:“Chắc là cái này.”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, liền rút tấm thẻ đó ra, sau đó cầm một cây bút và tờ giấy từ dưới bàn trà, nhìn Lương Thần, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”

Lương Thần không nháy mí mắt một cái nói: “865437.”

Nói xong, lại bổ sung một câu: “Mật mã tất cả thẻ đều là sáu số này.”

Cảnh Hảo Hảo cầm bút, ngón tay có chút run rẩy viết sáu con số này xuống, sau đó cầm tấm thẻ ít tiền kia nhất nói: “Em vẫn là dùng tấm thẻ ngân hàng của mình đổi tấm thẻ này.”

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo lấy ra thẻ ngân hàng của mình, cho dù bên trong chỉ có một đồng tiền, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn rất tiết tháo cầm bút viết lên giấy mật mã của mình, dán ở trên thẻ ngân hàng, nhét vào trong ví tiền Lương Thần.

Lương Thần nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng của Cảnh Hảo Hảo trong ví của mình, nghiêng đầu hỏi: “Bên trong có tiền không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio