Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

chương 279: lòng đố kỵ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên gương mặt già nua hiền lành của bác Ân lộ ra vẻ vui mừng, một màn vừa rồi làm hơi ngạc nhiên, từ một tiểu thư Tường Vi trước kia luôn dịu dàng nhúc nhát, hôm nay đã trở nên cứng cáp hơn nhiều, điều này làm cho ông ta thầm khen ngợi, nhưng...

Bác Ân nhìn thoáng qua Hắc Diêm Tước đang nằm trên giường, tính cách của tiên sinh lại càng quật cường, mạnh mẽ, thậm chí là tàn khốc! Ông không khỏi bắt đầu lo lắng thay cho Tường Vi, cô ấy không chịu khuất phục, một khi mạo phạm tiên sinh, sẽ có kết quả thế nào?

"Đúng, tuy đã tiêm cho ngài ấy một mũi thuốc hạ sốt, nhưng vẫn nên dùng rượu lau chùi thân thể để giải nhiệt, thỉnh thoảng phải bổ sung thêm hơi nước, ngài ấy bị mất nước do ra mồ hôi quá nhiều. Sau khi cơn sốt giảm đi, sáng mai ngài ấy sẽ tỉnh lại, chắc sẽ không có gì đáng ngại." Bác Ân nói với Tường Vi.

Gật đầu cảm ơn bác Ân, Tường Vi vẫn không yên tâm nói: "Bác Ân, tối nay bác ngủ ở phòng dành cho người giúp việc sát vách đi, con sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện, cũng có thể kêu bác kịp thời."

"Được, để cho tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, đêm nay vất vả cho cô rồi, tiểu thư Tường Vi." Bác Ân ý vị thâm thương nhìn Tường Vi, không khỏi nhớ lại năm năm trước, ây luôn chữa trị vết thương chồng chất trên người Tường Vi, tuy tiên sinh nói chuyện lạnh lùng, nhưng vẫn luôn phân phó cho ông nhất định phải chữa trị cho cô thật tốt, nhìn vào ánh mắt thấy được sự quan tâm, không thể gạt được lão già này.

Thậm chí năm năm trước, có lần tiểu thư Tường Vi chết ngoài ý muốn, hầu như làm cho tiên sinh không gượng dậy nổi, đến khi chân bị thương vào bă năm trước, ông mới giật mình hiểu được, thời gian có tiểu thư Tường Vi ở đây, tiên sinh như người có mạng sống.

Nhưng ông luôn nhìn thấy Tường Vi máu chảy đầm đìa, không hiểu vì sao mỗi lần tiên sinh đều muốn làm cho cô huyết nhục mơ hồ! Nhưng Hắc Diêm Tước tàn nhẫn hung ác này, đáng hận hơn nhiều so với bộ dạng giờ phút này yêu ớt đang nằm trên giường rên rỉ!

Tường Vi mỉm cười gật đầu với bác Ân, đưa mắt nhìn ông rời đi, quay đầu lại nhìn, nhìn thoáng qua mợ Hắc và Mai Linh đang đứng trong góc tường, nhíu chặt mi tâm, không nói một lời, vén tay áo lên, đổ một chút rượu được đặt trên đầu giường thâm ướt miếng vải, bắt đầu lau chùi mồ hôi trên trán cho Hắc Diêm Tước, gò má, sau đó rút hai cánh tay rắn chắc của anh từ trong chăn ra, xem như bên cạnh không có người mà lau chùi.

Cô không biết hàng động của cô ở trong mắt người khác lại hài hòa tự nhiên như thế, giống như cô mới là vợ của anh, chăm sóc chồng đang bị sốt cao, một màn này thật sự vô cùng chướng mắt, nhất là Mai Linh, vì vừa rồi Tường Vi đánh trả cô ta một cái tát tay, cô ta tức giận đến nghiến răng ken két!

"Mai Linh, Mai Linh! Con có nghe thím nói không? trước mặt nhiều người như thế, thân phận của con vẫn không bằng nó, con nhất định phải nhịn, biết không?" Mợ Hắc an ủi Mai Linh, trầm thấp khuyên nhủ: "Chúng ta về trước đi, trở về thím sẽ chỉ bảo con thật tốt."

"Thím, thật tức chết con mà, nó lại đánh con, tại sao người không giúp con dạy dỗ nó!" Mai Linh ngang ngược càn rỡ đã thành thói quen, đã quên mất thân phận của cô ta, chẳng qua cô ta chỉ là cháu gái của quản gia Hắc, làm sao so với cô gái mà Hắc Diêm Tước nhận nuôi!

"Ngoàn, trở về với thím." Mợ Hắc cứng rắn lôi léo Mai Linh rời khỏi phòng ngủ của Hắc Diêm Tước.

Tất cả người hầu từ từ lui ra hết, căn phòng to như thế, trừ bỏ cô và chiếc xe lăn bị ngâm nước vẫn bình yên vô sự, trừ bỏ cô và cái giường lớn đủ cho ba người ngủ, trừ bỏ cô và người đàn ông bị nhiệt độ thiêu đốt đến mồ hôi đầm đìa ra, Tường Vi chỉ nghe thấy tiếng mình thở dài.

"Anh tưởng rằng anh còn là Hắc Diêm Tước đi đứng thoải mái như năm đó sao? Rơi vào trong bể bơi, cho dù bị chết đuối cũng không kêu cứu một tiếng.... ...." Tường Vi thấp giọng thở dài, xốc chăn của anh lên, không ngờ trên chăn đệm đều bị mồ hôi của anh làm ướt, cô lắc đầu, có lẽ người đàn ông này là như thế, quật cường đến không ai có thể thuyết phục được, trừ phi thuận theo ý anh!

Áo ngủ dưới chăn cũng ướt đẫm, cô đưa tay cởi ra, cầm khăn mặt trong tay lau lồng ngực, bụng cho anh.....

"Ưm.... ....."

Động tác của cô làm kinh động anh bị hôn mê vô cùng bất an! Nhưng trong không khí đột nhiên tăng lên làm cơ thể nóng hổi của anh thoải mái một cách kỳ lạ, anh cau mày, phát ra tiếng rên khẽ.... ...

Tường Vi tiếp tục lau chùi choa nh, tiếp đó nhìn vào giới tính của anh. Nhìn thấy hai chân thon dài, trong mắt không nhịn được hiện lên vẻ đau lòng, hít một hơi thật sâu, tiếp tục lau chùi cho anh!

Mỗi lần nhìn đến hai chân vô lực của anh, cô sẽ không nhịn được cảm xúc của mình, có lẽ anh rất làm cho người khác căm ghét, đã làm quá nhiều việc không thể tha thứ, nhưng nhìn đến hai chân không đứng lên được của anh, vẫn không khỏi đau lòng, một người đàn ông kiêu ngạo như thế, hai chân của anh bị hủy, theo một nghĩa khác, tức là hủy đi tôn nghiêm của anh.... .....

"Nếu tôi được lựa chọn, tôi không hy vọng hận anh, mà là mong đợi, chưa từng đến nhà họ Hắc, nhưng.......Tôi biết rõ đó đều là hy vọng xa vời, vì vậy tôi chỉ hy vọng trốn anh đi đến một nơi thật xa, anh sống cuộc sống của anh, mà tôi không muốn đến quấy rầy, tôi sống cuộc sống của tôi, cũng không hy vọng anh đến đảo lộn.....Tôi là người đơn thuần, khát vọng một cuộc sống bình thường, tôi cũng giống như tất cả các cô gái khác, gả cho người đàn ông mình yêu thương, trải qua cuộc sống hạnh phúc cả đời, mà hận, rất phiền toái......"

Cô tự lẩm bẩm, lại không nhìn thấy người đàn ông đang sốt cao mơ mơ màng màng mở mắt ra.... ......

"Cô đừng hy vọng lập gia đình!"

Đột nhiên giọng nói khàn khàn tức giận truyền đến! Hắc Diêm Tước trong cơn hôn mê nghe được đoạn độc thoại này của cô, lập tức ý thức tỉnh táo vài phần, cô gái đáng chết, lời cô nói muốn lập gia đình rơi vào tai anh, không thể nghi ngờ kích thích anh ghen tỵ ngàn lần!

Vốn cơ thể đang sốt cao, vì trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nên cả trở nên ửng hồng!

Ngược lại Thẩm Tường Vi hít một ngụm khí lạnh, bị giọng nói bất thình lình của anh làm cho hoảng sợ! Cô ngước mắt đón nhận hai mắt âm trầm đầy tơ máu của anh, trên gương mặt đỏ bừng đang nổi lên gân xanh, hiển nhiên, anh bị tức giận không ít vì những lời này của cô!

"Tiên sinh, người vẫn nên chú ý đến mình một chút, đừng quên, giữa chúng ta chỉ có thời hạn ba tháng, tôi có lấy chồng hay không đều là tự do của tôi." Tường Vi kìm nén run rẩy tận đáy lòng, ra vẻ thoải mái nói, ngón tay thon dài không khách khí chọc chọc vào lồng ngực anh.

Hắc Diêm Tước đỏ mặt, cơ thể lại không có một chút sức lực, mẹ nó, anh thật muốn nhảy dựng lên bóp chết cô gái này, anh cũng không quên chuyện cô dùng một cước của cô đạp anh ngã vào trong bể bơi! Lần này thừa dịp anh phát sốt, còn nguyền rủa anh, con mẹ nó, anh thật muốn nhảy dựng lên mắng chửi người, cô gái này có lương tâm hay không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio