Anh từng thống hận nhà họ Thẩm, chưa từng bỏ qua cho bất kỳ một ai, nhưng lúc này đây, khi anh phát hiện cô đã chậm rãi dừng chân trong lòng anh thì anh đã tự động tách biệt cô và phần còn lại của nhà họ Thẩm thành hai phẩn, thù hận của anh đã dần dần tiêu biến khỏi cô, đã tự giác coi cô là người của anh!
Nếu nói nợ, là anh nợ cô! Anh cười khổ một tiếng, đã biết rằng, nếu anh đã động tình với người phụ nữ này, cảm giác áy náy không nên có tự dưng sẽ tới, gặm nhấm cõi lòng anh, khiến cho anh không thể nào đối xử lạnh lùng với cô như trước đây nữa!
“Vi…” Anh cố làm mình tỉnh táo, gần như cô đã bức anh sát tới bên bờ vực sụp đổ, anh không muốn mất cô một lần nữa, nắm chặt quả đấm, anh nhíu mày, “Chúng ta hãy thử một lần, thử một lần xem có thể chung sống hay không, dù sao đứa trẻ cũng là người nhà họ Hắc, anh cũng từng nói rồi mà, anh nguyện ý cho con cơ hội làm người thừa kế…”
“Thôi khỏi…” Tường Vi lạnh lùng cắt lời anh, lạnh lẽo thốt ra, “Nếu làm người thừa kế của nhà họ Hắc, sẽ biến nó thành anh thứ hai, tôi thà cùng Tiểu Trạch sống những ngày tầm thường.”
Thật vậy, nhà họ Hắc đã nuôi dưỡng ra một ác ma như Hắc Diêm Tước, cô không chắc là Tiểu Trạch có tiếp bước anh không.
“Mẹ… chúng ta đi tìm thầy có được không?”
Tiểu Trạch chợt mở miệng, níu lấy cổ áo của Tường Vi, lo lắng nói lần nữa. Kể từ tối hôm qua sau khi gặp người cha “đã lâu” này, dường như nó cảm thấy tất cả đã thay đổi, nó không muốn nghe mẹ và ba gây gổ, trong thế giới bé nhỏ đơn thuần của nó, nếu như ba từng là hình tượng lớn lao kiêu ngạo, thì bây giờ xin đừng hủy diệt hình tượng ấy trong lòng nó.
“Tôi không cho đi.”
Hắc Diêm Tước khó kiềm chế nổi, quát to một tiếng, cắn chặt răng, nói với Tường Vi, “Tôi nói rồi, hãy thử một lần! Đây là giới hạn thấp nhất của tôi! Em phải biết tính tôi chứ, đừng mưu toan thoát khỏi tầm mắt tôi, em sẽ không chịu nổi hậu quả đâu! Nếu em thôi không bướng bỉnh nữa, em sẽ phát hiện ra, bây giờ tôi dễ chung sống hơn trước kia nhiều!”
Lạnh lùng nói hết câu, anh cũng không nhịn được nữa, xoay người, đi thẳng tới cửa chính cửa phòng tổng thống___
Tường Vi ôm Tiểu Trạch, nhìn bóng lưng kiêu ngạo cao lớn của anh, tấm lưng ấy có hơi gượng gạo, một chút cô đơn nhếch nhác, cũng có sự giãy dụa bất đắc dĩ!
Trong lòng rung động, lời anh vừa nói, nghĩa là sao?
Thử một lần, xem bọn họ có thể chung sống không ư?
“Mẹ, ông ấy thật sự là ba sao?” Tiểu Trạch cũng ngẩng đầu lên từ trong lòng Tường Vi nhìn theo bóng lưng Hắc Diêm Tước rời đi, đôi lông mày nhỏ bé không khỏi cau chặt, người đàn ông tính tình đáng sợ đó, thật là ba nó sao?
Bất đắc dĩ gật đầu một cái, rũ mắt, mở miệng, cổ họng hơi nghẹn ngào, Tường Vi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của con, “Mẹ rất muốn nói không phải, nhưng mẹ biết Tiểu Trạch rất thông minh, không lừa nổi con… Rất xin lỗi con, bảo bối, lúc nãy cha con thô bạo, mẹ đã bất lực…”
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve làn da mặt như men gốm của Tường Vi, cậu bé mở to đôi mắt ngây thơ, mỉm cười nói một câu, “Mẹ, mặc dù ba rất hung dữ, nhưng Tiểu Trạch sẽ mãi mãi đứng về phía mẹ!”
Không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi cậu bé, Tường Vi gật đầu một cái, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó săn sóc làm cô cực kỳ cảm động.
Chỉ chốc lát sau, có mấy người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, cung kính vây quanh Tường Vi___
“Tiểu thư, tiên sinh phái chúng tôi tới đón ngài về nhà họ Hắc.”
Thình lình, trái tim run lên, vừa nghe thấy hai chữ “Hắc gia”, tâm trạng cô không khỏi căng thẳng, ôm chặt con trai, bất đắc dĩ gật đầu một cái, cô biết rằng, đây chính là cách anh dùng để khống chế cô, làm cho cô không dám nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi tay anh!
Lâu đài nhà họ Hắc.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng hẳn trước đường vào biệt thự nhà họ Hắc, cửa xe mở ra, Tường Vi ôm Tiểu Trạch trong ngực, nhẹ nhàng bước ra.
“Chào mừng đã trở lại, Tường Vi tiểu thư!”
Mợ Hắc cung kính đứng một bên, chờ Tường Vi đi tới.
Ngực hơi co rút nhanh, Tường Vi ôm chặt Tiểu Trạch theo bản năng, cứng nhắc gật đầu một cái với bà ta.
“Vị này chính là tiểu thiếu gia? Xin chào thiếu gia!” Mợ Hắc vội vàng cười đùa xu nịnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú nhỏ bé của Tiểu Trạch một cái đã nhận ra nó là con tiên sinh, hình thức thật sự như đúc từ cùng một khuôn với tiên sinh mà ra!
Không ngờ những gì chú Hải nói đều là sự thật! Sáng nay ông đã nói cho bà ta biết, để bà ta chuẩn bị tốt mọi thứ, chuẩn bị nghênh đón Tường Vi tiểu thư và tiểu thiếu gia trở lại, bà ta không tin nổi, giờ đây tiểu thiếu gia đang sờ sờ ở ngay trước mắt, bà ta không muốn tin cũng phải tin!
Nhớ tới Mai Linh… Trong mắt mợ Hắc đang tươi cười lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Chào bà!” Tiểu Trạch lễ phép đáp lại mợ Hắc một tiếng, theo trực giác, nó thấy không thích người phụ nữ xa lạ này lắm.
“Ha ha, tiểu thiếu gia thật đáng yêu. Tiên sinh thật là có phúc lớn!”
Mợ Hắc cười dối trá, ánh mắt bà ta không tỏ vẻ như vậy!
Kể từ khi Mai Linh bị tiên sinh quăng đi làm gái cho bọn chó xã hội đen kia, may sao bà ta đã kịp phủi sạch sẽ mọi quan hệ rằng bà ta không biết chút gì về những việc làm của Mai Linh, tiên sinh mới bỏ qua cho bà ta. Nhưng từ đó về sau, bà ta chưa từng có một đêm ngon giấc. Mặc dù tình cảm của bà ta với Mai Linh cũng không hẳn là sâu sắc lắm, nhưng cứ nghĩ tới việc một quân cờ cuối cùng trong tay mình cũng đã bị thua trong tay Tường Vi, bà ta thấy không can tâm!
Bà ta chịu vất vả ở nhà họ Hắc bao nhiêu năm, không có con cái gì, chỉ có thể trông mong Mai Linh bay lên cành cao làm phượng hoàng, nay, hy vọng đã tan biến, nỗi hận bà ta dành cho Tường Vi càng thêm nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng bây giờ Tường Vi là chủ tử! Ngay sau đó, mợ Hắc khoác lên bộ mặt thân thiện nở nụ cười, “Tường Vi tiểu thư, tiểu thiếu gia, tiên sinh mới vừa gọi điện thoại, sắp xếp một phòng cho tiểu thiếu gia, tôi đã sai người chuẩn bị tốt rồi, tiểu thiếu gia có thể vào ở bất kỳ lúc nào.”
Tường Vi gật đầu một cái, một cảm giác cảm khái xông lên não, tình cảnh này, làm cô nhớ lại năm cô tuổi ấy, cảnh tượng lần đầu tiên tới nhà họ Hắc, nhìn khu kiến trúc uy võ trang nghiêm màu đen, cảm giác khó thở ngay lập tức ập tới, trào dâng trong ngực.
“Mẹ, tại sao ở đây toàn là màu đen vậy?”