Tĩnh Tri liếc anh một cái, cảm giác lạnh, liền rụt thân thể lại: “Không phải anh có việc muốn đi ra ngoài sao?”
Anh lại đặt cô ở trong lòng, giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu xuống, vang lên: “Không sao, ở lại với em một lát.”
Trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào, ngoan ngoãn dựa vào trước ngực của anh: “Vậy em ngủ xong rồi anh hãy đi.”
“Được.” Anh hôn hôn đỉnh tóc của cô, bàn tay ấm áp dò vào theo vạt áo ngủ của cô, dán lên trên bụng của cô. Xúc cảm bằng phẳng và mềm mại làm cho người ta chạm vào liền không nỡ dời đi, mặc dù lúc anh đối mặt với cô luôn luôn dễ động tình, nhưng lúc này thân thể cô không thoải mái, rốt cuộc anh vẫn rất đau lòng cho cô.
Nhẹ nhàng xoa bụng dưới cho cô, cảm giác nóng hổi từ trong lòng bàn tay truyền đến cuồn cuộn không ngừng, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đau đớn kia gần như lập tức được giảm bớt, thân thể cũng nhịn không được liền thả lỏng dễ chịu, mệt mỏi cuốn tới, thân thể mềm mại của cô tựa ở trong ngực của anh, chóp mũi hơi cọ qua lồng ngực của anh, cuối cùng chống đỡ không được nhắm hai mắt lại. Hơi thở nhợt nhạt thổi ở trước ngực anh, chỉ cách một cái áo sơ mi mỏng, khiến thân thể anh vừa nóng vừa tràn đầy đầy thương tiếc dịu dàng. Chờ cô ngủ say, anh mới nhẹ chân nhẹ tay đặt cô ở trên giường, đắp kín chăn.
Cô không có tỉnh, trên dung nhan ngủ say mang theo nụ cười thản nhiên, bên miệng xinh xắn có một lúm đồng tiền đáng yêu, khuôn mặt anh nhịn không được liền tràn đầy ôn nhu. Thân hình cao lớn cúi xuống, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn ở bên khóe miệng cô, giọng nói của anh dịu dàng giống như gió đêm xuân, mê hoặc và hạnh phúc: “Tĩnh Tri, anh yêu em...”
Cô vẫn còn ngủ say, chỉ là khi anh hôn xuống, giống như cảm thấy có chút ngứa, đáng yêu nhíu mày lại. Anh im lặng mỉm cười, khóe môi khêu gợi nhẹ nhấc
lên một độ cong, lại nhìn dung nhan cô ngủ một hồi lâu, mới lặng lẽ cầm áo khoác thật dày, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng.
Vừa xuống lầu, thần sắc của anh liền thay đổi, ấm áp ôn nhu vừa rồi liền biến mất không còn bóng dáng, một đôi mắt kiêu ngạo đều là vẻ sắc bén, khóe miệng hơi hạ xuống, hiện ra một độ cong lạnh cứng, đôi mắt anh đều là âm trầm và lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi. Thẳng đến khi đi ra khỏi biệt thự, anh mới lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của An Thành. Tuy đã cách cô rất xa, nhưng anh vẫn vô ý giảm giọng nói xuống: “Điều tra chuyện đó như thế nào rồi? Ngụy Nhị kia có phải là người của anh cả không?”
“Anh xác định?” Bước chân Mạnh Thiệu Đình dừng một lát, đáy mắt lại có một chút vẻ nghi hoặc. Anh hơi trầm tư, lại âm trầm mở miệng nói: “Nếu như hắn không chịu nói thật, liền cho hắn nếm chút đau khổ.”
“Nhị thiếu, lúc tôi và các anh em bắt lấy hắn, vừa đúng lúc hắn bị nghiện nặng. Ngài cũng biết người hút ma túy, lúc lên cơn nghiện sẽ có bao nhiêu thống khổ, chỉ cần ngài chịu cho hắn, dù bảo hắn giết người thì mắt hắn cũng không chớp đâu! Bởi vậy, tôi cảm thấy Ngụy Nhị nói thật. Dù sao, mặc kệ nói như thế nào, tam thiếu gia cũng là người nhà họ Mạnh, đại thiếu sẽ không ra tay ngoan độc như vậy đâu.”
“An Thành, tôi vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm. Anh phái người nhìn chằm chằm Ngụy Nhị cho tôi, mặt khác, người phái đi Việt Nam tìm lão tam có truyền về tin tức không?”
Lòng bàn tay nắm di động của Mạnh Thiệu Đình không tự chủ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong trời đất là một mảnh mờ mịt, dần dần có bông tuyết lạnh lẽo rơi tà tà từ trên xuống, rơi vào trên mi của anh. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chậm rãi phất bông tuyết kia đi, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói có mấy phần âm trầm: “Tiếp tục điều tra, trước lễ mừng năm mới, nhất định phải cho tôi tin tức chính xác.”
Anh cúp điện thoại, mở cửa xe, lên xe, ngồi yên lặng một mình ở trong buồng lái hồi lâu, lại rầu rĩ hút mấy điếu thuốc, tinh thần anh mới phấn chấn trở lại, khởi động xe chậm rãi lái ra Tĩnh Viên.
Tĩnh Viên vào mùa đông, có một loại vẻ đẹp đặc biệt khác lạ. Khắp nơi đều trong suốt như phấn điêu ngọc mài, hồ bán nguyệt kết một lớp băng mỏng, như là cái gương trắng bạc mơ hồ. Dưới sự yên tĩnh và tốt đẹp này, lại giống như đang ẩn núp một thứ không thể biết, lúc ẩn lúc hiện, như đang rục rịch ngóc đầu dậy...
Từ dưới xe đến trong phòng chỉ mấy bước chân, trên vai anh đã rơi xuống một tầng tuyết hơi mỏng, mới vừa tiến vào cửa trước, anh thuận tay cởi áo khoác hơi ẩm ném sang một bên, giày dính chút bùn lầy in một mảnh lộn xộn ở trên thảm tuyết trắng.
Anh bước đi rất nhanh, khuôn mặt luôn không biểu lộ ra thần sắc trong ngày thường, lúc này lại hơi hiện ra mấy phần dữ tợn. Người hầu thấy thần sắc anh không tốt, đều đứng cúi đầu ở một bên không dám lên tiếng. Lúc anh lên lầu, vừa lúc đụng phải Tĩnh Ngôn đang xuống lầu. Cô giống như vừa mới tắm rửa, chỉ khoác một cái áo choàng tắm tuyết trắng thật dày, trên chân mang một đôi dép xốp, tóc dài hơi ướt xõa tùy ý. Liếc thấy anh, Tĩnh Ngôn sửng sốt một chút, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, giống như không thấy gì, cúi đầu tiếp tục đi xuống phía dưới...
Mạnh Thiệu Tiệm lại nhanh chóng vung ra một cái tát, Phó Tĩnh Ngôn kinh hãi hét ra tiếng, lảo đảo mấy bước ở trên cầu thang mới vịn lấy lan can đứng lại. Cô che mặt sưng đỏ, tức giận vừa muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Tiệm lại vung bàn tay ra. Anh cắn chặt khớp hàm, giống như đang liều mạng khắc chế tức giận, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, trực tiếp đánh liên tục mười mấy bạt tai, rồi kéo lấy mái tóc dài của cô, kéo khuôn mặt sưng xuất huyết của Phó Tĩnh Ngôn đi một mạch lên phòng ngủ trên lầu.