Còn Hà Dĩ Kiệt, từ đầu đến cuối anh vẫn ngồi yên ở chỗ đó, trên mặt anh vẫn không hề biểu lộ ra cảm xúc gì rõ ràng lắm, tựa như anh đang bình thản nghe kể lại một câu chuyện cũ nào đó.
Nhưng chỉ có người đứng ở phía sau lưng anh, chính là thuộc hạ của Đoàn Phi Tà, cũng mới có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng..
Khi Đỗ Sâm kể lại đến đoạn Văn Tương Tư quỳ xuống trước Đỗ Phương Phương cho đến về sau...
Nói đến... lúc Đỗ Phương Phương muốn Tương Tư tự tay rạch lên mặt của mình một nhát dao...
Nói đến chuyện Tương Tư không chút do dự cầm lấy dao găm rạch lên trên mặt mình thành một đường tóe máu thế nào...
Nói đến ngày hôm đó... trời mưa to gió lớn, giữa đêm khuya, Tương Tư bị Đỗ Phương Phương bắt ép đi ra khỏi nhà, trên người cô còn mang theo vết thương như thế, thậm chí còn ép mấy người Đỗ Sâm bọn họ đến nửa đường thì vứt bỏ cô lại...
Tay của anh, đã bóp nát vụn cả phía dưới chiếc ghế sa lon thuộc da cứng rắn kia rồi...
Đỗ Sâm kể hết mọi chuyện xong đã lâu, thấy mấy người kia cũng không có ai lên tiếng, bất giác ngẩng đầu lên, anh ta vừa mới cử động, liền kinh hãi khẽ kêu lên một tiếng...
Còn chưa thấy rõ người ở trước mặt mình là ai, cũng đã cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ vọt tới, tiếp trên mặt anh ta liền bị cú đấm nặng n. Đỗ Sâm bị đánh ngã xuống đất, từ trong lỗ mũi một dòng máu ấm áp phun trào ra, đầu anh ta choáng váng, mắt tóe ra hoa cà hoa cải, chỉ cảm thấy lần này xem ra anh ta thật sự đã bị người kia ra tay quá nặng quá ác, làm cho anh ta thiếu chút nữa thì không chịu nổi.
"Những lời nói mà hôm nay anh đã kể lại với chúng tôi, tôi hi vọng sau đây không lâu, ở trên tòa án, anh cũng có thể kể lại tỉ mỉ không sót một chữ để cho quan toà nghe!"
Hà Dĩ Kiệt tức giận công tâm, chỉ cảm thấy trong cổ họng có một luồng tanh tanh, chát chát từ bên dưới đang cuồn cuộn xông lên, làm cho anh thiếu chút nữa thì không nén nổi phun ra một búng máu.
Anh cưỡng ép mình nuốt xuống dưới, nhưng vẫn có một chút cảm giác mặn chát từ trong lòng vẫn một mực lan tràn đến lỗ mũi, làm cho anh thấy chua xót không sao chịu nổi.
..
Đỗ Sâm nằm trên mặt đất, trước mắt anh ta là một màn sương màu đỏ sẫm như máu, tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông kia như thế nào, nhưng anh ta vẫn cố gắng chau mày gật đầu, cái mạng nhỏ này của anh ta, xem ra đã tạm thời được bảo vệ.
Sáng sớm, khi Tư Tư thức dậy, mới phát hiện ra Hà Dĩ Kiệt đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, cô và Nặc Nặc.
Thời điểm ngồi ở cạnh bàn ăn để ăn điểm tâm, cô còn đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua.
Trái lo phải nghĩ, cô nhiều lần lăn qua lộn lại, nhớ lại những lời chính mình đã nói ra, xác định những lời nói của mình cũng không tới mức quá mạo phạm, nên trong lòng cũng thấy an tâm trở lại.
Cô cũng không phải là người trong lòng chứa đựng những tâm tư ác độc lòng gì, cô cũng chỉ không muốn để cho chuyện này trở nên thay đổi thành quá phức tạp mà thôi. Cô làm bạn với Nặc Nặc một thời gian, sau đó sẽ rời đi, tự cô sẽ trải qua cuộc sống tự do tự tại của mình. Còn an, anh nên làm gì, nên tiếp tụcsống cuộc sống của anh như thế nào, đối với cô cũng không có chút liên quan nào nữa rồi...
Cô không thích thú cái chuyện bị cuốn vào trong cuộc sống người khác như thế, những thứ đó đều không phải là điều mà cô muốn.
Cô cùng với Nặc Nặc ăn bữa ăn sáng, sau đó cô lại đưa Nặc Nặc đi chơi, hai người đi chơi thật vui vẻ, đi suốt cả ngày mới trở về. Hà Dĩ Kiệt vẫn như cũ, cũng chưa trở về nhà, Nặc Nặc muốn nhờ cô gọi điện thoại cho anh, anh như đang có chuyện gì đó quan trọng phải làm, nên cầu xin cô trước mắt giúp anh chăm sóc Nặc Nặc, sau đó vội vã cúp điện thoại.
Sau đó, trọn một tuần, Hà Dĩ Kiệt cũng không hề trở về nhà nữa.
Bởi vì Nặc Nặc đã có cô làm bạn, cũng có lẽ bởi vì hàng ngày, vào mỗi buổi tối đều có ba gọi điện thoại về chúc ngủ ngon, vì vậy cũng không hề khóc rống lên nữa. Hai người bọn họ sống biệt lập ở trong khu nhà biệt thự xinh xắn ở Hàng Châu, cho nên không biết, ở thành phố A đã nổi lên một cơn lốc xoáy không nhỏ.
Kể từ khi Đỗ Phương Phương và Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn trở mặt với nhau, sức khỏe của Đỗ lão tướng quân càng ngày lại cảng trở nên kém hơn. Từ xưa tới nay, ở trên quan trường, chuyện người đi trà lạnh là điều không tránh khỏi. Khi sức khỏe của ông còn tốt cũng đã không thể ngăn cản được chuyện xảy ra sau này của nhà họ Đỗ, chứ đừng nói đến hiện tại, lúc này ông đã ốm yếu nhiều, mới đi được vài bước đường đã bắt đầu thở gấp.
Đỗ tiên sinh là người một say mê nghệ thuật không màng đến những chuyện đời thường. Đỗ phu nhân tính tình dịu dàng, sống vì chồng là chủ yếu, nên càng thêm không chống đỡ nổi cái nhà này. Vốn dĩ Đỗ lão tướng quân gửi gắm hy vọng vào Đỗ Phương Phương, chỉ một lòng mong đợi cô cùng Hà Dĩ Kiệt sinh ra một đứa con, để kế thừa sự nghiệp của nhà họ Đỗ, nhưng không ngờ lại chuyện xảy ra, cho tới bây giờ hai người lại còn làm cho ầm ĩ thành như vậy.
Đỗ Phương Phương lại nhất định không chịu ly hôn tái giá, chỉ có điều, cho dù là cô có bằng lòng chuyện tái giá đi nữa, sợ rằng giờ này việc lựa chọn được người tốt cũng đã không tới phiên cô nữa rồi.
Mấy vị chiến hữu cũ cũng đã đến thăm hỏi ông, vị kia ở trong Bộ Quốc Phòng cũng tự mình phái thư ký tới thăm hỏi ông, cũng có gửi tới ông mấy câu hỏi thăm động viên an ủi.
Tâm tình của Đỗ lão tướng quân có chuyển biến tốt, sức khỏe của ông cũng đã khá hơn một chút, đang định bảo Đỗ phu nhân gọi Đỗ Phương Phương về nhà.
Ai ngờ, khi gọi Đỗ phu nhân vào trong phòng, lại thấy đến đôi mắt của bà sưng đỏ một vùng. Đỗ lão tướng quân cho là Đỗ Phương Phương lại gây ra chuyển gì đó không hay, nhanh chóng nổi lên một trận ho dữ dội, khó khăn lắm mới ổn định lại được hô hấp trở lại, đã vội vội vàng vàng hỏi thăm.