Dì Lý liếc Lam Dật Thần một cái, đành bất đắc dĩ múc hai bát canh dinh dưỡng hầm cách thủy cho Văn Hinh và Lam Dật Thần, lại lấy thêm ra một chút điểm tâm.
“ Dì Lý, cháu biết ngay dì là tốt nhất mà.” Lam Dật Thần ôm cổ dì Lý bắt đầu làm nũng, hắn caom mà lại đè chặt dì Lý chỉ cao có m, trông giống như con gấu koala đang ăn vạ mẹ vậy, dáng vẻ rất đáng cười.
Dì Lý vuốt tay hắn, “ Đi đi đi, ăn xong thì đi chơi đi, đừng có mang bà lão này ra làm trò cười nữa.”
Thấy dì Lý không nhịn được nói Lam Dật Thần, vẻ mặt lại tràn đầy sủng ái như đối với chính đứa trẻ vậy, Văn Hinh bèn nở nụ cười, đột nhiên cô lại nhớ tới cha mẹ ruột của mình.
Nếu như bây giờ cha mẹ ruột đang ở bên cạnh cô, bọn họ có thể yêu thương cưng chiều cô như vậy không?
Nhận thấy vẻ mặt cô đơn tịch mịch của cô, đột nhiên Lam Dật Thần đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: “ Chị dâu, chị có tâm sự gì đúng không?’
Gương mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Văn Hinh sợ hết hồn, cô vội vàng trấn tĩnh lại, “ KHông có việc gì.” Nói xong, cô xoay người đi vào bếp.
Dì Lý nhìn bóng lưng Văn Hinh,có chút đau lòng, đột nhiên dùng sức vỗ lưng Lam Dật Thần, cảnh cáo hắn: “ Tiểu tử, ta cảnh cáo cháu, về sau không được phép khi dễ Văn nha đầu, biết chưa? Nếu không sau này ta sẽ không làm đồ ăn ngon cho nhà ngươi ăn đâu.”
Lam Dật Thần tỏ vẻ uất ức, “ Cháu nào dám khi dễ cô ấy, cho dù có khi dễ cô ấy, cũng chỉ có đại thiếu gia nhà bác dám khi dễ cô ấy thôi.|”
Nghe vậy, dì Lý không khỏi thở dài, thanh âm tỏ vẻ đành chịu thôi.
Mãi tới khi trời nhá nhem tối, Lạc tình mới về tới nhà, trên tay tài xế đầy túi to túi nhỏ đi phía sau cô ta. Biết DU Thần Ích đã về, cô ta lập tức vui vẻ đi lên lầu tìm hắn.
Mà Du Thần ích kể từ lúc vào thư phòng tới giờ vẫn không hề ra ngoài, Lạc Tình biết hắn không cho phép bất luận kẻ nào tự ý vào thư phòng của hắn, gấp đến độ đi tới cửa thư phòng rồi lại bĩu môi đi xuống lầu.
Thấy Văn hinh, cô ta tức giận nói: “ Có phải cô lại chọc anh họ tức giận không?”
Văn hinh đang ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, nghe vậy cô chợt nhíu mày , thản nhiên nói: “ Có muốn tôi nói giúp hắn một câu, đến tột cùng là hắn đang tức giận ai không? Trong thời gian qua cô gây nhiều họa như vậy, cô cho rằng hắn không biết hay sao?” nói xong, cô buống tờ tạp chí xuống, chuẩn bị đi tới vườn hoa. Mỗi lần thấy người phụ nữ bốc đồng này, mọi sự tốt bụng của cô đều mất hết.
Lạc Tình thấy bộ dáng mặt kệ của Văn Hinh, không khỏi tức giận, nhanh chóng đứng lên kéo Văn Hinh lại, thẹn quá hóa giận nói: “ Cô nói, cô bép xép với anh họ đúng không?”lạc Tình cũng biết người phụ nữ này tuyệt không để yên, anh họ vừa mới về, cô ta đã báo cáo với anh ấy, khiến anh họ giận mình.