Văn Hinh nhìn chằm chằm Lạc Tình đang nắm chặt cánh tay mình, sau đó từ từ giương mắt nhìn gương mặt đẹp nhưng tràn đầy phẫn hận kia, mới ung dung nói: “ Cô cho rằng tôi không báo cáo với hắn thì hắn không biết sao? “ Dứt lời, cô lạnh lùng liếc lạc Tình, sau đó đẩy cánh tay cô tả, một lần nữa bước đi.
"Quả nhiên là do cô nói.” Lạc Tình nghe xong, càng khẳng định Văn Hinh nói với Du Thần ích chuyện cô ta làm, nhất thời bị phẫn nộ bao trùm lên não, lại tiến lên kéo quần áo Văn Hinh, trong lúc Văn Hinh còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát vang dội đã vung lên.
Một cái tát này, Lạc Tình cơ hồ đã sử dụng toàn bộ hơi sức, lực đạo rất mạnh, khiến Văn Hinh lập tức ngã nhào xuống đất, bụng đập vào một góc ghế sa lon.
.
"Ưmh!" Văn hinh bị ngã xuống đất phát ra một tiếng rên đầy thống khổ, một tay che bụng, sắc bệch trong nháy mắt đã trắng bệch.
Động tĩnh ở lầu một đã làm kinh động tất cả mọi người, Du Thần Ích nghe thấy âm thanh liền chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, ánh mắt anh ta sau khi chứng kiến Văn Hinh ngã xuống trong nháy mắt như ngưng kết lại, tim dường như ngừng đập rồi.
Diêu Phương thấy Văn Hinh nằm dưới đất sắc mặt cũng đại biến, lại nhìn Lạc Tình đứng bên cạnh Văn Hinh, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận quát lên : “ Tình nhi cháu làm gì đấy?”
Mà lúc này đây, Lạc Tình cũng đã sớm ngơ ngẩn, cô ta nhìn vẻ mặt thống khổ của Văn Hinh, mới nhớ tới Văn Hinh đang mang thai,nhất thời tay chân luống cuống. Nghe tiếng quát của Diêu Phương, càng thêm sợ hãi, “ Bác, cháu…”
Du Thần Ích ba chân bốn cẳng phi xuống lầu đi tới bên cạnh Văn Hinh, một bên ôm lấy Văn Hinh chạy thẳng ra ngoài. Diêu Phương vội vàng đi theo sau, lúc đi ngang qua Lạc Tình, hắn hung hăng lườm cô ta nói: “ Trở về sẽ tìm cô tính sổ.”
Suốt đường đi, Du Thần Ích không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, hắn nhìn Văn Hinh đang nén đau đớn nằm bên cạnh, chân mày cô nhíu chặt, trong lòng hắn vô cùng nóng nảy, “ Sắp tới bệnh viện rồi, cô cố nhịn chút nữa.”|
Lúc này Văn hinh căn bản không còn nghe rõ Du Thần ích đnag nói gì nữa rồi, cô chỉ cảm thấy đau đớn, bụng từng trận đau đánh tới, từng đợt từng đợt, đợt này vừa dịu đợt khác đã lại tới, cho tới khi cô đau tới mức ngất đi.
Cô biết, vừa rồi đụng phải góc bàn, nhất định đã động tới đứa nhỏ trong bụng, nói không chừng sẽ bị sảy thai. Nghĩ tới đứa bé này có thể bỏ cô mà đi, cô vô cùng lo lắng, vì vậy nắm chặt cánh tay DU Thần ích, cắn răng chịu đau nói> “ Mau, … nhanh lên một chút.” Nếu không nhanh lên, chỉ sợ sẽ không kịp, bởi vì cô cảm thấy có gì đó từ trong cơ thể cô đang từ từ chảy ra, khiến cô càng thêm khủng hoàng.
Giờ khắc này, cô chỉ có ý nghĩ, đó là cô không thể mất đi đứa bé này. Sự lo lắng của cô, không phải vì khoản nợ triệu cô nợ Du Thần Ích, càng không phải vì Diêu Phương hứa cho cô mười triệu,mà bởi vì đây là con của cô, là con của cô và Du Thần ích, cô không thể mất đi nó, tuyệt đối không thể mất đi.