Nghĩ tới đây, bà lạnh lùng mà thốt:” Hôm nay, cô còn muốn giải trừ hiệp ước sao?”
Lúc này, nụ cười trên gương mặt Văn Hinh đã tắt hẳn, khuôn mặt cô mang đầy bi thương.
Hôm nay, cô đã không còn nhà, cứ coi như là giải trừ hiệp ước, cô còn có chỗ nào để đi đây?
Thấy được biểu hiện của cô, Diêu Phương biết đã không còn vấn đề gì lớn nữa, vì vậy mới nói:” nếu như cô muốn rời đi cũng có thể, chờ tới lúc cô trả đủ số nợ vạn thiếu chúng tôi, cô có thể đi.
Không phải trước kia, cô vẫn ngoan ngoãn ở chỗ này làm người giúp việc sao, dù sao cô cũng không thể đi, biết không?”
Văn Hinh vẫn không nói gì, như là đã chấp nhận, bất kể Diêu Phương nói gì, cô dường như đều tiếp nhận vô điều kiện vậy.
Diêu Phương lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người tìm quản gia Trần, bỏ lại Văn Hinh một mình ngơ ngác đứng ở đằng kia, không hề nhúc nhích….
"A —— Du Thần Ích, cậu muốn chết cũng không cần kéo tớ cùng a! Tớ còn trẻ như vậy, tớ còn có nhiều việc chưa làm, tớ còn chưa kết hôn, tớ còn chưa….”
"Cậu còn nói nhảm nữa tôi liền ném cậu ra ngoài!”
". . . . . ."
Trên đường cao tốc, một chiếc xe thể thao cao cấp màu đỏ với tộc độ cực nhanh lướt qua dòng xe cộ trên đường, khiến cho rất nhiều tài xế lái xe phải thắng xe gấp, sau đó rối rút thò đầu ra khỏi cửa xe mà mắng, kẻ điên từ đâu chạy tới, trên đường cao tốc lái xe như vậy, không phải muốn tìm cái chết sao!
Sau khi thành công vượt qua một chiếc xe, Lam Dật Thần rốt cuộc không chịu nổi nữa, la lớn:” Dừng xe, dừng xe! Tớ muốn xuống xe, tớ muốn xuống xe!”
Nhưng mà Du Thần ích căn bản không thèm quan tâm tới lời của hắn, một cước đạp mạnh chân ga, xe lập tưc như tên lửa lao vun vút trên đường, tốc độ cực nhanh, khiến cho bất cứ xe nào trên đường gặp phải cũng rối rít tránh xa, có xe không kịp tránh đành phải vội vàng phanh lại, giao thông lập tức trở nên hỗn loạn. Lúc cảnh sát giao thông đuổi theo tới, đã sớm không còn bóng xe điên kia rồi.
Cuối cùng, xe rốt cuộc dừng lại, mà lúc này, Lam Dật Thần đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, giống như vừa mới tham gia cuộc thi Marathon vậy. truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé
"Lần sau dù có đánh chết tớ cũng không ngồi xe của cậu!” hắn còn chưa hoàn hồn, ngồi trên xe người này, tốc độ kia quả thật có thể so với tên lửa. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra đây chính là kĩ thuật đua xe của Du Thần ích, căn bản mình chỉ được coi là đồ chơi của trẻ con, khiến hắn nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Du Thần ích lạnh lùng liếc hắn , cũng không nói gì, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống.
Lam Dật Thần thấy anh ta xuống xe cũng vội vàng theo xuống, lần này không quan trọng, lúc nãy thiếu chút nữa trái tim nhỏ bé của hắn đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, “ Cậu…cậu…” hắn nhìn khung cảnh trước mắt, không nói nên lời, từ nhỏ tới lớn hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là những thứ đồ trước mắt này.