Thời điểm tan tầm nghỉ trưa, một nữ đồng sự đi tới dỗ dành.”Ngươi nha, đừng để ý tới trưởng phòng, hắn trong công ty có tiếng keo kiệt, bình thường hay chỉ trỏ, hắn nói cho tới bây giờ không có mấy người nghe, hắn cũng là thấy ngươi hiền mới khi dễ, về sau ngươi cứ coi mắng mỏ của hắn như chó sủa được rồi.”
Tống Tử Hàm mỉm cười, “Thói quen tốt.”
Nữ đồng sự mục đích vốn là tới lấy tin tức bát quái, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, Hàn tổng hôm nay ở chỗ của ngươi đứng lâu như vậy, cùng ngươi nói gì vậy?”
Tống Tử Hàm bất đắc dĩ cười khổ, thật lâu mới nói: “Hắn tới, là chỉ đạo công tác.”
“Như thế nào hắn chỉ chỉ đạo mình ngươi?” Nữ đồng sự biểu thị hết sức kỳ quái, “Ngươi có phải hay không cùng hắn quen biết?”
Tống Tử Hàm lập tức phủ nhận, “Không biết, có thể chỉ là bởi vì ta mới đến, cho nên hắn mới tới chỉ đạo.”
Công ty mỗi tháng đều có mấy người mới đến, cũng không thấy tổng giám đốc đại nhân tự mình dạy bảo qua, như thế nào đến Tống Tử Hàm, tổng giám đốc đại nhân cứ tới đây chỉ đạo rồi hả? Nữ đồng sự bán tín bán nghi, bỏ qua vấn đề này, mời Tống Tử Hàm đi phòng ăn ăn cơm trưa.
Tống Tử Hàm cứ như vậy đáp ứng.
Tống Tử Hàm tại Hàn thị công tác năm ngày sau, ngày đó đúng lúc là thứ sáu. Bởi vì nguyên nhân cuối tuần muốn nghỉ ngơi, thứ sáu thường thường muốn tăng ca, làm xong việc có thể về nhà.
Với tư cách một nhân viên mới của phòng kinh doanh, Tống Tử Hàm thập phần vinh hạnh mà trở thành người ủy thác của các đồng sự, tại thời điểm đem văn kiện giao cho Tống Tử Hàm, đại khái sẽ nói: “Ta muốn cùng bạn gái xem phim, sợ tới trễ.” “Ta phải đi bệnh viện thăm mẹ, cho nên muốn về sớm chút.”
Cho nên, đến cuối cùng, Tống Tử Hàm trên bàn công tác bày đầy các vị ‘Có việc gấp đi trước’ vốn là công tác mà họ phải làm.
Đỗ Hiểu Vân thời điểm pha coffee cũng mang cho Tống Tử Hàm một cốc, đảo qua trên mặt bàn một chồng văn bản tài liệu, “Ngươi cũng quá dễ bị ăn hiếp đi à nha, ngươi làm việc cho bọn hắn cầm tiền lương.”
Tống Tử Hàm đảo văn bản tài liệu, một bên tiếp nhận coffee Đỗ Hiểu Vân đưa tới vừa nói: “Bọn hắn có việc gấp.”
Đỗ Hiểu Vân uống một ngụm coffee, “Ngươi còn quá non, đợi ngươi ở nơi này lăn lộn vài năm, nói không chừng ngươi mỗi thứ sáu cũng đều có việc gấp.”
Tống Tử Hàm bất đắc dĩ cười cười, đối Đỗ Hiểu Vân nói cậu hiểu, cậu cũng nghĩ qua đồng sự vừa nói có sự tình cấp tốc là kiếm cớ, cậu về nhà cũng không có việc gì làm, ở chỗ này công tác cũng không có việc gì.
Đỗ Hiểu Vân cái xuân xanh, tại Hàn thị cũng ngây người ba năm, người theo đuổi cũng có, nhưng là ánh mắt quá cao nhìn không trúng, cho nên bây giờ còn là thành phần tri thức độc thân, đúng ra mà nói cũng cũng coi là FA x điển hình.
Phòng kinh doanh lúc tám giờ nhân viên đã về hết, Tống Tử Hàm trên bàn công tác còn có một nửa văn kiện chưa xử lý.
Đỗ Hiểu Vân trên vai khoác một túi xách màu trắng, lúc rời đi còn vòng qua trước mặt Tống Tử Hàm nói: “Ta về nhé, tuần sau gặp.”
Tống Tử Hàm mỉm cười nhẹ gật đầu.
Chín giờ, văn phòng vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ có thanh âm gõ bàn phím. Tống Tử Hàm ngồi trước máy tính, nhìn màn hình lập loè, phía trên các loại bản khai, số liệu, hoa cả mắt.
Sau khi hoàn thành công tác đã là giờ, Tống Tử Hàm cầm cặp công văn bước ra công ty, lấy điện thoại nhìn tin nhắn. Là Đỗ Hiểu Vân, hỏi có còn đang làm không.
Tống Tử Hàm dừng bước, trả lời một câu, “Đang chuẩn bị về nhà.”
Tống Tử Hàm đút di động vào túi quần, sau đó hướng đường cái bên cạnh đi, nhìn đồng hồ, hiện tại có lẽ còn có thể kịp chuyến xe bus cuối cùng.
Đến trạm xe bus tại đường cái đối diện, khu vực này không có đèn xanh đèn đỏ cùng vạch kẻ đường, cho nên ra cửa công ty còn phải đi một đoạn đường đi cầu vượt mới có thể sang đối diện. Tống Tử Hàm cầm cặp công văn bước nhanh trên lối đi bộ ven đường, đèn đường mờ vàng đem bóng dáng của cậu kéo dài, trên đường xe cộ vù vù chạy vội qua, mang theo một trận gió cùng mùi khói xe gay mũi.
Đường cái bên cạnh một chiếc xe BMW màu đen đột nhiên ngừng lại, Tống Tử Hàm theo phản xạ nghiêng đầu nhìn, cửa sổ xe chậm rãi hạ thấp, lộ ra bên trong gương mặt đẹp mắt.
Người ở bên trong nhìn Tống Tử Hàm bên ngoài giật mình sửng sốt, nói một câu, “Đi lên, ta đưa ngươi trở về.”
Tống Tử Hàm lấy lại tinh thần lui về phía sau một bước, lập tức nói: “Không cần, ta tự về được.”
Hàn Triết Si nhìn chằm chằm, “Đi lên!”
Ngữ khí giống như năm năm trước, mùa Tử Kinh hoa nở, hắn chặn lại giữa đường, nói: Xuống, sau đó đoạt xe đạp người ta giơ cằm bá đạo nói: Đi lên.
Bên kia xe bus cũng đúng lúc đến, Tống Tử Hàm cấp bách muốn trốn, lúc gần đi không quên quay đầu lại chỉ vào xe bus nói một câu, “Xe bus đến rồi, ta đi xe bus trở về cũng được.”
Sau đó Tống Tử Hàm không hề nghĩ ngợi hướng về phía chiếc xe bus cứu mạng chạy đi, thập phần lưu loát đem Hàn Triết Si bỏ rơi đằng sau, sau đó động tác nhanh chóng lên chiếc xe bus số .
Trên xe chỉ có hai người, chết xe bus buổi sáng đi làm giờ cao điểm chen lấn muốn chết lúc này lộ ra thập phần trống trải, trên xe đang phát bài hát 《 Vì ngươi làm thơ 》của Ngô Khắc Quân.
Tống Tử Hàm lên được xe bus liền thở dài một hơi, dựa vào cột sau lưng tìm tiền lẻ trên người, xoay qua xoay lại cũng không tìm được một tờ nhân dân tệ!
Tài xế lái xe là một đại thúc rất chất phác, gặp một người trẻ tuổi thân đồ Tây không tìm được tiền, liền nhiệt tâm mà nói câu, “Tìm không thấy cũng không sao, lần sau trả bù cũng được.”
Tống Tử Hàm cảm kích nhìn lái xe đại thúc, “Cảm ơn.”
Tài xế lái xe mắt nhìn đường phía trước, hai tay luôn đặt ở trên tay lái, thở dài một hơi nói: “Đầu năm nay làm lao động thực mệt mỏi, ngồi văn phòng làm việc cũng mệt mỏi ah!”
Tống Tử Hàm lễ phép đáp lại mấy câu, sau đó ở phía sau tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Đem cặp công văn đặt ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn ven đường lập loè đèn neon, vốn hôm nay dùng máy tính một ngày cũng đã cực độ mệt nhọc, lại nhìn ánh đèn chớp nhoáng bên ngoài không khỏi có chút hoa mắt.
Khi ngoài cửa sổ hiện lên một pho tượng nổi danh, Tống Tử Hàm kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng, xe bus này cùng phương hướng hắn về nhà cư nhiên ngược lại!
Tống Tử Hàm từ trên ghế đứng lên, hướng về lái xe gọi: “Đại thúc, ta muốn xuống xe!”
Lái xe đại thúc lập tức ngừng xe, để cho Tống Tử Hàm xuống dưới.
Cũng là bởi vì gặp được Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm dốc sức liều mạng muốn chạy trốn cho nên mới nhất thời rối loạn tay chân vội vàng lên xe bus ngược chiều với nhà mình, kết quả càng ngồi rời nhà càng xa.
Tống Tử Hàm chỗ xuống xe là một quảng trường, quảng trường này buổi tối trước giờ rất đông người tấp nập, qua giờ liền rõ ràng quạnh quẽ rất nhiều.
Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã giờ rưỡi, chuyến xe bus cuối cùng đã không còn. Cho dù có, cậu hiện tại trên người không có đồng nào, đi lên chưa chắc sẽ lại gặp được một đại thúc chất lái xe phác nhiệt tâm.
Không có tiền đương nhiên cũng không thể gọi taxi.
Màn hình lớn trên quảng trường còn đang lóe lên giao diện không ngừng thay đổi, phía trên đang phát quảng cáo, thanh âm quảng cáo ầm ĩ giữa màn đêm an tĩnh. Tống Tử Hàm nhìn đường trở về, không thấy được cuối đường, chỉ có một dãy đèn đường thẳng tắp, trong nội tâm một hồi mờ mịt, cậu bình thường phải đi xe bus một giờ mới đến công ty, dựa vào đi bộ mà nói chỉ sợ phải đi đến buổi sáng ngày mai mới có thể đến nơi.
Vốn từ chín giờ sáng liên tục bận đến mười một giờ đêm cũng rất mệt mỏi, Tống Tử Hàm nhíu mi, hai huyệt thái dương không khỏi một hồi đau nhức. Bất đắc dĩ ngồi xuống nghỉ ngơi trên bồn hoa ven đường, Tống Tử Hàm đem cặp công văn để ở bên cạnh, hai tay che mặt hít một hơi.
Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là, hôm nay ngay ở chỗ này chấp nhận một đêm!
“Này!” Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm kiêu căng.
Tống Tử Hàm ngẩng đầu, thấy được bóng dáng quen thuộc, đứng phản sáng cho nên nhìn không rõ nét mặt của hắn. Thân âu phục đã đổi lại trang phục bình thường ở nhà, rõ ràng cho thấy về nhà rồi lại tới.
“Anh âm hồn bất tán sao, tôi đi đến đâu anh theo tới đó.” Tống Tử Hàm nghiêng đầu, trong nội tâm còn mang theo nộ khí, nếu không phải anh ta, nếu không phải anh ta đột nhiên xuất hiện tại đường cái bên cạnh, cậu như thế nào lại đón nhầm xe bus.
“Vừa rồi cậu đi nhầm xe, tôi chỉ bất quá tới xem một chút mà thôi.” Hàn Triết Si đuôi lông mày mang theo ý cười như có như không, cái loại cười này rất dễ bị tưởng lầm là cười nhạo. Hắn vươn tay, “Đã muộn, ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi.”
Tống Tử Hàm nhìn cánh tay vươn ra của hắn, chần chờ vài giây đồng hồ, sau đó cầm lấy cặp công văn chính mình đứng lên.
Trên xe, Tống Tử Hàm ánh mắt một mực rơi vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đem cặp công văn đặt trên hai chân, nhìn như khinh thường, tim đập cũng vô tình biến nhanh, tư thế ngồi đoan chính cũng là mất tự nhiên cứng ngắc.