Sau một hồi hoan ái, Đặng Vũ ngồi tựa vào đầu giường, anh đưa tay vòng qua đôi vai gầy của Thục Nghi, ôm cô vào lòng rồi đưa tay lau đi những giọt mồ hồi cũng như những giọt nước mắt còn sót lại của cô.
"Tôi không ngờ hương vị của em lại ngọt ngào đến thế."
Đặng Vũ mở lời nói lên cảm nhận của chính mình. Thục Nghi nằm trong lòng anh không nói gì, chỉ thở gấp vì kiệt sức. Một lúc sau khi điều hòa được nhịp thở, cô nhích người thoát khỏi vòng tay của Đặng Vũ, nằm xuống chiếc gối phía sau, kéo chăn xoay lưng về phía Đặng Vũ, nhắm mắt lại.
Đặng Vũ thấy hành động của Thục Nghi không nói gì, chỉ nằm xuống theo, kéo cô ôm vào lòng một lần nữa, tấm lưng trần trắng nõn của cô áp chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, Đặng Vũ vòng qua ôm ngang bụng cô, chiếc cằm đặt trên đỉnh đầu Thục Nghi rồi cũng nhắm mắt ngủ, còn Thục Nghi lúc sau thì mở to mắt, sao cô có thể ngủ đây khi đêm nay lại trở thành một cơn ác mộng đối với cô...
Khi ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào chiếc giường với ga trải giường màu xanh dương đậm, trên đó là một đồi nam nữ đang ngủ say, người đàn ông ôm người phụ nữ trong lòng, gương mặt của cô chôn trong lồng ngực anh, thở đều.
Đặng Vũ như mọi lần vẫn thức dậy trước, một lần nữa anh cảm nhận được khi nằm ngủ cạnh Thục Nghi, anh lại ngủ ngon hơn bao giờ hết. Đặng Vũ đưa tay lên gương mặt trắng hồng của cô mà mơn trớn, cô gái này đúng là có sức hấp dẫn cực kì lớn, chỉ mới chạm đến gương mặt cô mà khiến dục vọng của anh muốn dâng lên một lần nữa. Thục Nghi như đang cảm nhận ai đang vuốt ve mình thì "ưm" một tiếng rất khẽ, hành động của cô làm Đặng Vũ sợ sẽ đánh thức cô nên vội rút tay lại, đi vào phòng tắm.
Một khoảng thời gian sau khi ánh sáng càng gắt hơn chiếu vào bên trong phòng thì đánh thức Thục Nghi. Cô uể oải thức dậy, nhìn xuống phía tắm ga dưới thân thì thấy một vết máu màu đỏ sẫm đập vào ánh mắt cô rồi cô cười lạnh bước xuống giường, thay đồ đi xuống lầu. Lúc Thục Nghi vừa xuống đến chân cầu thang thì dì Phúc đang dọn dẹp trong phòng khách vội đi đến chỗ cô.
"Thục Nghi, cháu dạy rồi à?"
"Dạ, dì Phúc cho cháu xin một cốc nước lọc nhé.", Thục Nghi mặt mệt mỏi nói với dì Phúc.
"Cháu vào phòng ăn đi, cậu chủ đang đợi."
"Dì nói gì ạ?", Thục Nghi giật mình, cô đưa mắt đến đồng hồ treo tường, đã hơn h mà anh ta còn chưa đi làm sao?
"Cậu chủ chưa đi làm, còn ngồi trong phòng ăn đợi cháu. Quả là lạ bình thường cậu dậy rất sớm nhưng hôm nay lại dậy trễ, lần đầu tiên dì thấy cậu ngủ ngon như thế."
Thục Nghi nhếch miệng, tối qua anh ta dày vò cô như thế sao không ngủ ngon cho được. Nói rồi cô cất bước đi vào phòng ăn, kéo ghế định ngồi xuống chiếc ghế xa nhất với vị trí của Đặng Vũ.
"Lại đây ngồi."
Đặng Vũ đang đọc báo, uống cafe thì thấy Thục Nghi bước vào, thấy cô không có ý định ngồi cạnh mình thì anh lại lên tiếng bảo cô ngồi gần. Thục Nghi không nói gì, đứng dậy đẩy ghế vào rồi đi đến bên cạnh Đặng Vũ ngồi xuống.
"Em ăn đi.", Đặng Vũ đẩy một dĩa thức ăn sáng đến trước mặt Thục Nghi.
Thục Nghi cầm đĩa lên, gắp một miếng thịt xông khói cho vào miệng. Đặng Vũ bên cạnh nãy giờ quan sát Thục Nghi, từ lúc tối qua đến giờ cô chưa mở miệng nói chuyện với anh. Khi nãy cô đi vào, anh thấy một cô gái mặc tạm áo sơmi rộng thùng thình của anh làm lộ ra đôi chân thon dài, mái tóc dài được buộc lên không kĩ càng, nhìn cô như một thiên sứ buổi sáng vậy, rất xinh đẹp tuy không ăn mặc gọn gàng. Đặng Vũ định đưa tay vuốt lọn tóc rũ xuống ngay trán của cô, khi tay anh vừa chạm đến nơi thì Thục Nghi liền né tránh, tự đưa tay vuốt qua một bên, anh đành thu tay lại.
"Thục Nghi, cháu uống nước đi.", dì Phúc từ bếp đi ra mang đến cho Thục Nghi một cốc nước lọc như lúc nãy Thục Nghi nói.
"Cảm ơn dì.", Thục Nghi gượng cười.
Từ lúc nãy đến giờ Đặng Vũ mới nghe được giọng của cô nhưng rất khẽ.
"Dì Phúc, từ hôm nay trở đi dì hãy thay đổi cách xưng hô đi.", Đặng Vũ đưa mắt nhìn dì Phúc.
Dì Phúc không hiểu ý của Đặng Vũ, vội hỏi lại.
"Là sao ạ?"
"Dì phải gọi Thục Nghi là Cô Thục Nghi, không được gọi tên không, dì hiểu chứ?"
"Dạ? À, tôi hiểu rồi ạ.", dì Phúc ngạc nhiên.
"Không cần đâu, dì cứ gọi cháu là Thục Nghi được rồi.", Thục Nghi vội ngăn lại.
Đặng Vũ như không nghe thấy Thục Nghi nói gì, chỉ tiếp tục ra lệnh cho dì Phúc.
"Bắt đầu từ hôm nay Thục Nghi sẽ sống ở đây, dì hãy chuẩn bị mọi thứ đi."
Dì Phúc nghe xong vội ra ngoài dọn dẹp, chuẩn bị, để lại sự kinh ngạc của Thục Nghi phía sau. Cô cao giọng.
"Anh vừa nói cái gì vậy?"
"Em không nghe rõ à, em sẽ ở cùng tôi.", Đặng Vũ nhắc lại một lần nữa.
"Tôi không muốn.", Thục Nghi thẳng thắng nói ra.
"Em không có quyền quyết định, tôi đã sai người đến nhà em dọn đồ đến đây rồi. Mà nói ra không có gì phải dọn cả, mọi thứ ở đây đều có, còn quần áo tôi sẽ mua cho em."
"Tôi không cần."
"Đây là thẻ tín dụng với việc dùng không giới hạn, em giữ lấy phòng khi cần xài đến.", Đặng Vũ chìa một tấm thẻ màu đen đến chỗ Thục Nghi.
"Tôi đã nói là không cần."
Đặng Vũ nhếch môi cười, đưa tay đặt lên gương mặt của Thục Nghi vuốt ve rồi nói tiếp.
"Một điều nữa, em từ nay không cần đến Thượng Vũ thường xuyên, ngày nào tôi nói em hãy đi, chỉ cần ở nhà thoải mái rồi chờ tôi về."
"Cái gì? Tôi không thích, tôi muốn đi làm.", Thục Nghi kiên quyết.
Đặng Vũ đứng lên, cầm lấy áo vest đi về phía cửa phòng ăn, trước khi đi khỏi, anh còn dừng lại sau lưng Thục Nghi, cúi người nói bên cạnh tai cô với giọng trầm thấp.
"Em biết tính tôi rồi, đừng bướng mà hãy nghe lời đi."
Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài, một lúc sau Thục Nghi nghe thấy tiếng xe ô tô của anh rồ ga đi. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây, trói buộc cô ư? Cô sai rồi, sai khi chấp nhận lời đề nghị đó để bây giờ cô đã đánh mất mọi thứ trước kia của mình...