"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Chúng tôi đang đợi ở ngoài đấy."
Thế Kiệt vừa nói vừa đi ra ban công, biểu hiện của anh như chưa từng nghe thấy chuyện gì cả.
"A, Thế Kiệt, tụi em chỉ đang ngồi ôn lại chuyện cũ thôi.", Hà Phương lên tiếng.
"Vậy chúng ta vào đi, đừng để mọi người chờ nữa.", Thục Nghi kéo tay Hà Phương quay trở lại phòng.
Sau khi quay lại phòng, ai nấy đều nói chuyện, ăn uống rất vui vẻ, còn tổ chức rất nhiều trò chơi nữa cho đến khi trời gần về đêm mới kết thúc buổi tiệc.
"Cảm ơn Thế Kiệt và Cindy đã tham dự nhé.", Thục Nghi tiễn hai người đến cổng.
"Chúng tôi về đây, về mở quà xem có thích không.", Thế Kiệt nhìn Thục Nghi.
"Bye bye Nghi, một lần nữa chúc mừng sinh nhật nhé.", Hà Phương vẫy tay chào Thục Nghi.
Nói chuyện một hồi Thế Kiệt mới đi lấy xe, Hà Phương mở cửa ngồi lên ghế lái phụ, sau đó chiếc xa rồ ga phóng đi.
"Lúc nãy em và Thục Nghi nói chuyện gì vậy?"
Vừa trở lại không gian riêng của hai người, Thế Kiệt liền hỏi Hà Phương chuyện liên quan đến Thục Nghi.
"Tụi em chỉ ôn lại chuyện cũ thôi mà.", Hà Phương cười cười.
"Nhưng anh thấy gương mặt của Thục Nghi buồn, là chuyện không thể nhắc đến sao?", anh chắc chắn chuyện mà Thục Nghi và Hà Phương nói là chuyện mà Ngọc Khanh đã từng nói với anh là Thục Nghi không muốn nhắc đến.
"Anh quan tâm đến Thục Nghi?", Hà Phương nhìn chằm chằm Thế Kiệt.
"Không, anh chỉ thắc mắc trong ngày sinh nhật sao lại buồn như thế chứ, chẳng lẽ lúc nhỏ em làm lỗi với Thục Nghi?"
Thế Kiệt như muốn đưa Hà Phương vào bẫy, anh quá hiểu tính của Hà Phương, cô là một người thẳng tính, không muốn để ai hiểu lầm mình về bất cứ điều gì.
"Không phải em làm lỗi với cậu ấy, là chuyện riêng liên quan đến gia đình của Nghi thôi."
Quả như dự đoán của Thế Kiệt, Hà Phương đã tự động nói hết mọi việc cho anh nghe, còn Hà Phương như biết mình lỡ lời, đưa tay lên che miệng, chết rồi, lộ mất chuyện đã hứa với Thục Nghi.
Thế Kiệt khi nghe được Hà Phương nói thế cũng không trả lời gì nữa, chỉ im lặng mà tập trung lái xe.
"Cảm ơn nhé Ngọc Khanh, tiệc sinh nhật lần này rất vui."
Thục Nghi đi cùng Ngọc Khanh ra đến cổng nhà hàng rồi ôm lấy cô.
"Không có gì mà.", Ngọc Khanh lấy tay xoa xoa lưng Thục Nghi.
"Không cảm ơn anh à, anh cũng phụ giúp đấy.", Gia Khương kiện cáo.
"Được, em cũng cảm ơn anh đã cho em một ngày đáng nhớ như thế.", Thục Nghi thấy biểu hiện của Gia Khương thì bật cười.
"Thục Nghi, đi dạo với anh một chút được không?"
Sau khi thấy Thục Nghi và Ngọc Khanh đã buông nhau ra thì Gia Khương ngỏ lời, đi đến trước mặt Thục Nghi. Còn cô xoay mặt nhìn Ngọc Khanh thì cô bạn thân của cô lại giả ngơ, bảo cô cứ đi đi, chắc anh trai có chuyện riêng muốn nói.
Không gian về đêm càng tối hơn, yên tĩnh hẳn, ánh đèn đường cũng chiếu sáng khắp nơi, thêm một chút se lạnh của buổi đêm khi sương xuống làm Thục Nghi cảm thấy lạnh, đưa hai tay lên ôm hai bả vai. Gia Khương đi bên cạnh thấy thế thì cởi áo vest ngoài khoác lên cho Thục Nghi rồi vỗ vỗ vai cô vài cái.
"Cảm ơn anh", Thục Nghi cười.
"Hôm nay em rất xinh đẹp.", Gia Khương khen Thục Nghi. Từ lúc thấy cô từ ngoài đi vào, hình bóng của cô đã làm anh rung động.
"Anh chọc em hoài, từ lúc nhỏ cho đến bây giờ."
Thục Nghi đưa tay đánh nhẹ lên vai Gia Khương nhưng không ngờ bàn tay nhỏ của cô lại bị anh nắm lấy, để gọn trong lòng bàn tay anh, Thục Nghi bất ngờ muốn rút lại nhưng không được, đành để yên cho Gia Khương nắm, hai người đứng đối diện nhau, ánh sáng len lỏi vào khoảng cách giữa hai người càng làm tăng thêm phần lãng mạn.
"Thục Nghi, em biết không khi Ngọc Khanh giới thiệu em là bạn thân con bé, anh không hiểu tại sao nó lại chọn em nhưng qua từng ngày anh tiếp xúc với em, anh biết lựa chọn rất chính xác, có em là bạn là sự may mắn với Khanh."
"Em mới phải là người nói câu đó chứ, từ lúc có Khanh em vui hơn rất nhiều."
"Chính tính cách của em làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh, cả anh và Ngọc Khanh đều thấy được điều này."
Gia Khương dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Em nói anh hay chọc em, khiến em khó xử từ nhỏ cho đến bây giờ nhưng Thục Nghi em có biết không? Một người con trai chỉ chọc ghẹo người con gái mà nó thích thôi, và biểu hiện đỏ mặt của em mỗi lần bị chọc rất dễ thương, rất đáng yêu, chắc chắn nó sẽ khiến người khác giới phải động lòng với em, anh cũng không phủ nhận rằng anh không nằm trong số đó..."
Thục Nghi là một cô gái thông minh, Gia Khương nói đến đây thì cô đã hiểu anh muốn nói chuyện riêng với cô là chuyện gì rồi. Thục Nghi khẽ run người, cô vội cắt ngang lời anh.
"Gia Khương, tối rồi chúng ta nên về thôi."
Thục Nghi nói xong định xoay người đi nhưng lại bị Gia Khương kéo lại, ép cô nhìn thẳng vào mình.
"Em biết anh đang nói gì mà. Từ lúc anh bắt đầu tiếp xúc với em anh đã có thiện cảm với em, từng ngày trôi đi cảm xúc đó càng lớn dần lên. Thục Nghi em có biết lý do mà anh lại chọn đi du học ở Pháp không? Chỉ vì một câu nói yêu nước Pháp của em. Em có biết tại sao sinh nhật của em năm nào anh cũng không quên, luôn tặng cho em những món đồ liên quan đến nước Pháp không? Vì anh luôn nhớ ngày sinh nhật em trong đầu, luôn luôn nhớ rõ sở thích của em. Em biết tại sao ai cũng hỏi sao đến tận bây giờ anh vẫn chưa đưa bạn gái về ra mắt không? Là bởi vì trong lòng anh đã có người con gái mà anh yêu, anh muốn đưa cô ấy về ra mắt với mọi người, là cô gái đó chứ không phải là một người khác. Thục Nghi, anh yêu em..."
Gia Khương thổ lộ với Thục Nghi, tất cả những việc làm của anh trong thời gian qua tất cả là vì cô, vì cô là người con gái mà anh yêu, lúc này ánh mắt Gia Khương đầy chân tình và đầy yêu thương nhìn Thục Nghi, anh chỉ mong cô gật đầu mà thôi, đồng ý làm bạn gái anh. Nhưng còn Thục Nghi thì sao? Ánh mắt đó của Gia Khương làm cô cảm thấy có lỗi, cô chợt nhớ đến lời nói của Đặng Vũ, lại nhớ đến mình từng lên giường với người đàn ông khác, nhưng hơn hết hình như từ sâu trong lòng của cô, thật sự cô không có tình cảm nào khác với Gia Khương ngoài tình cảm của một người em dành cho một người anh. Ngay từ lúc Thục Nghi ngắt lời Gia Khương thì có lẽ lúc đó cô đã biết không thể đáp trả tình cảm này, sợ làm anh đau lòng nhưng Gia Khương lại cứ thế mà thổ lộ mọi thứ với cô.
"Gia Khương, em..", Thục Nghi nói không nên lời, cô sợ anh sẽ làm thất vọng mất.
"Thục Nghi, anh biết anh nói như thế làm em rối, em không cần trở lời anh ngay, em có thể suy nghĩ.", Gia Khương nhẹ nhàng nắm lấy tay Thục Nghi.
"Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh.", Thục Nghi giọng như nghẹn lại.
"Thục Nghi, ý em là..."
"Em không thể đáp trả lại tình cảm của anh được. Em cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho em nhưng em không thể, chúng ta vẫn có thể làm anh em tốt như lúc trước không?"
Thục Nghi cuối cùng cũng rơi nước mắt, cô không muốn mất đi tình cảm tốt đẹp trước đây của hai người, cô chỉ có mình Ngọc Khanh và anh là bạn bè thôi. Gia Khương thấy Thục Nghi khóc, đau lòng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, hành động rất nhẹ nhàng nhưng Thục Nghi biết tâm trạng của anh lúc này nặng như thế nào.
"Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm. Nếu em đã muốn như thế thì cứ coi như thế đi."
Thục Nghi à, anh không muốn làm anh em tốt của em, không muốn một chút nào nhưng anh phải làm sao đây? Tình cảm là thứ mà không thể nào ép buộc được...
Sau cuộc nói chuyện, Gia Khương đưa Thục Nghi về lại nhà hàng, Ngọc Khanh từ xa đi đến, càng đến gần thì càng thấy rõ khuôn mặt đỏ hoe vì khóc của Thục Nghi, nét mặt của anh cô cũng không vui vẻ. Thất bại rồi. Ngọc Khanh biết hôm nay Gia Khương sẽ thổ lộ với Thục Nghi nhưng không ngờ kết quả lại như thế này...
Gia Khương cùng Ngọc Khanh đưa Thục Nghi về một con hẻm mà Thục Nghi nói dối là hẻm nhà mình, sau đó thì bắt taxi về biệt thự. Vừa vào đến nhà nét mặt mất hồn của Thục Nghi làm dì Phúc lo lắng.
"Thục Nghi, cháu bị làm sao vậy? Nét mặt không ổn chút nào."
Thục Nghi nhìn dì Phúc, mệt mỏi lên tiếng.
"Không có gì ạ, cháu lên phòng nhé."
Thục Nghi mở cửa phòng ra, cũng không bật đèn mà đi thẳng đến cửa sổ sát sàn ngồi xuống đất, thu hai chân lại mà nhìn ra bên ngoài. Rốt cuộc là gì đây? Thục Nghi không phải đang lo lắng về Gia Khương, cô biết anh sẽ vượt qua được thôi, điều mà cô lo lúc này là chính bản thân cô. Mặc dù hôm nay tiệc tổ chức rất vui vẻ nhưng cô vẫn thấy trống trải, như thiếu cái gì đó; mấy ngày qua cũng vậy, đêm nào cô cũng khó ngủ, đến gần sáng mới chợp mắt được; hơn nữa mặc dù đã tổ chức sinh nhật cho cô nhưng khi không nhận được lời chúc vào đúng ngày cô lại thấy thất vọng, một chút buồn trong lòng. Từ lúc ngồi trên xe taxi đến lúc về đến nhà và ngồi ở đây, Thục Nghi cũng biết cô sợ điều gì rồi, cô sợ mình sẽ động lòng thật...