h sáng...
Trên chiếc giường ấm áp, Thục Nghi vẫn còn đang ngủ say cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, làm chói đôi mắt nên cô giật mình tỉnh giấc. Thục Nghi mở to đôi mắt to tròn, miệng cười tươi,đúng là một ngày đẹp trời. Bỗng nhiên nụ cười trên miệng cô cứng đờ, hình như cô nhớ ra việc gì đó. Chết rồi, lời thông báo của trợ lý sếp Tổng, tin nhắn địa chỉ nhà sếp. Tin nhắn, tin nhắn, điện thoại, điện thoại đâu rồi? Thục Nghi bới tung cả cái giường tìm điện thoại di động của mình. Thôi rồi hẹn h có mặt bây giờ đã h hơn, làm sao đây? Thục Nghi vừa tìm vừa lẩm bẩm. Cuối cùng cô cũng tìm được di động, vội mở tin nhắn xem. Thôi rồi, lần này xong thật rồi Nghi ơi, địa chỉ nhà sếp xa thế này sao mà đến đúng giờ cho được? Lần trước là vụ thẻ ra vào, lần này mà đi trễ là chưa kịp đi làm đã bị đuổi. Thục Nghi đặt điện thoại trên giường, chạy nhanh vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, rồi lại thay nhanh quần áo, lấy túi xách rồi xuống lầu lấy xe chạy đi.
Nhà Đặng Vũ...
Thục Nghi chạy nhanh nhất có thể đến đây, đồng hồ trên tay cô đã là h, chắc chắn lần này sẽ trách phạt, thậm chí là đuổi việc, dựa theo tính cách sếp Tổng thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra. Thục Nghi dựng xe, đến trước cửa đưa tay nhấn chuông. Một lúc sau có một dì trung niên ra mở cửa:
"Cô là cô Thục Nghi?"
Thục Nghi nhìn người đối diện, chắc không phải là mẹ của sếp rồi nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi:
"Dạ cháu chào dì, cháu là Thục Nghi. Dì biết cháu ạ?"
"Cậu chủ có nói với tôi, cô vào nhà đi, còn xe tôi sẽ gọi người dắt vào."
"Cháu cảm ơn ạ."
Nói rồi Thục Nghi đi vào trong. Không hổ danh là nhà của Tổng giám đốc Thượng Vũ, rất to, rất đẹp làm người ta có cảm giác vào rồi thì không muốn ra vậy. Ngôi nhà với diện tích lớn, lối cô đi vào hai bên đường đều là vườn hoa với những bông hoa rất đẹp, chắc chắn là được chăm sóc kỉ lưỡng, có sân tennis, cả hồ bơi lộ thiên. Trung tâm của khung cảnh xung quanh là một tòa nhà màu trắng với cánh cổng lớn là gỗ quý hiếm, chạm khắc tinh xảo. Dù chưa đi vào trong ngôi nhà nhưng cô biết nó sẽ lộng lẫy, xa hoa như thế nào. Đây đúng là nơi mà người như cô khó có thể nào mà chạm tới được, dù là trong mơ.
Dì mà lúc nãy mở cửa cho Thục Nghi đi đằng sau cô, Thục Nghi mở lời bắt chuyện vui vẻ:
"Dì ơi dì là quản gia ở đây ạ?"
Dì Phúc nghe thế thì cười trả lời:
"Đúng rồi, tôi làm quản gia ở đây được hơn năm rồi."
"Vậy ngôi nhà lớn như thế này chắc chăm sóc rất cực đúng không ạ? Rồi có gia đình của sếp Tổng phải phục vụ chắc cực lắm phải không dì?"
Dì Phúc nghe câu nói của Thục Nghi thì liền kéo tay cô, giọng nghiêm túc:
"Cậu chủ sống ở đây một mình, cô chắc chắn là một người được cậu chủ tuyển làm người thân cận thì nên nhớ kỹ, gia đình là chuyện tối kỵ, không được nhắc đến trước mặt cậu chủ. Cô phải nhớ kỹ."
Thục Nghi chăm chú nghe dì Phúc nói. Vẻ mặt của dì nghiêm túc như vậy thì đúng là chuyện tối kỵ, không nên nhắc đến thì tốt hơn. Thục Nghi xoay lại đi tiếp, đến gần cửa thì dì Phúc mở cửa cho cô. Thục Nghi đi vào bên trong chỉ biết ngơ ngác với mọi thứ bên trong. Xa hoa, lộng lẫy là những từ cô dùng để hình dung bên trong. Những cột trụ la mã, ghế sofa kiểu hoàng tộc, trần nhà có chùm đèn pha lê rủ xuống với ánh đèn vàng, sau hàng ghế sofa là hai chiếc cầu thang hình vòng cung hai bên nối với nhau tại tầng trên. Thục Nghi biết tập đoàn Thượng Vũ lớn mạnh nhưng với sự xa hoa như thế này của căn nhà thì cô không tưởng tượng nổi.
Cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Đặng Vũ đâu cả, cô nghĩ chắc là anh chưa xuống, vậy mà là người nguyên tắc, đúng giờ sao? Thục Nghi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh bàn trà mà đợi, bỗng nhiên một giọng nói từ xa vang đến:
"Cô đúng là không biết phép tắc, không biết xấu hổ."
Thục Nghi giật mình đứng phắc dậy, đôi mắt hướng về nơi phát ra giọng nói. Khi cô xoay lưng lại thì một bóng dáng cao lớn với bộ vest được cắt may tỉ mỉ, đôi giày da cá sấu hàng hiệu xuất hiện trước mắt cô. Vì người đối diện cao hơn cô hơn một cái đầu nên cô ngẩng mặt lên nhìn. Người đối diện với cô không ai khác chính là Đặng Vũ. Hôm nay anh mặc bộ vest màu xám, bên trong là áo sơmi màu đen với cà vạt cùng màu, phần tóc mái được vuốt keo lên làm lộ ra gương mặt hoàn mĩ với hàng lông mày kiếm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên dễ làm người khác rung động, Thục Nghi cũng không ngoại lệ. Khi nhìn thấy anh tim cô đập mạnh một cái. Trên đời này có người đẹp đến thế sao?
Thục Nghi giật mình:
"Tổng giám đốc.."
Đặng Vũ lướt qua cô, đi đến chiếc ghế sofa trước mặt cô ngồi xuống, đưa tầm mắt đến gương mặt cô:
"Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"h ạ.", Thục Nghi có chút run sợ trước ánh mắt sắc lạnh của Đặng Vũ.
"Phong hẹn cô mấy giờ?"
Phong? Phong là ai? Khoan, nghe tên quen lắm, hình như nghe ở đâu rồi. À hôm bữa người hướng dẫn đưa cô vào phòng phỏng vấn có gọi người trợ lý của sếp Tổng là Phong. Đúng, chính là anh ta.
Thấy Thục Nghi không trả lời, Đặng Vũ hỏi tiếp:
"Sao? Không nhớ à?"
Thục Nghi nghe thế liền trả lời:
"Dạ không, anh Phong hẹn tôi h.". Thục Nghi biết cô đến trễ nhưng lúc cô đến còn không thấy anh ta cơ mà. Anh cũng trễ không chỉ riêng mình cô.
Dường như mọi suy nghĩ của Thục Nghi bị Đặng Vũ hiểu thấu, anh như trả lời cho sự thắc mắc của cô:
"Tôi hẹn h nhưng cô h hơn mới đến, trong lúc đó tôi đã ăn xong điểm tâm sáng."
Thục Nghi ngơ ngác nhìn anh, anh ta biết cô đang nghĩ gì sao?
"Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, về sau tôi không muốn chuyện như thế xảy ra."
"Tôi hiểu rồi thưa Tổng giám đốc.", Thục Nghi cúi mặt.
Đặng Vũ đưa tầm mắt lướt trên người Thục Nghi:
"Cô đi xe đến đây?"
"Dạ đúng."
"Bắt đầu từ ngày mai h xe riêng của tôi sẽ đứng trước nhà cô. Đúng h cô phải có mặt ở đây cho tôi."
"Tất cả mọi ngày?"
"Đúng. Có vấn đề gì sao?"
"Tôi nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên nên đi trình diện thôi ạ. Sao mọi ngày phải đến ạ?"
"Mỗi sáng cô phải đến sớm để báo lịch làm việc cho tôi vì có những ngày sẽ không vào tập đoàn mà đi thẳng đến nơi bàn việc hợp tác.Chắc không vấn đề gì chứ?"
Thục Nghi như được sáng tỏ mọi chuyện, liền cười gật đầu:
"Dạ không có vấn đề gì."
Nụ cười đó rất quen, có phải anh gặp ở đâu rồi không? Nhưng thật sự nụ cười của cô gái trước mặt anh rất đẹp, như ánh nắng mỗi buổi sớm mai, tạo cảm giác dễ chịu cho người đối diện.
"Ngoài ra những lúc tôi gọi cô phải tới, bất cứ lúc nào. Cô hiểu chứ?"
Nụ cười trên đôi môi cô chưa được lâu thì đã thay vào sự ngạc nhiên:
"Bất cứ lúc nào? Kể cả thời gian riêng tư của tôi?"
"Đúng. Cô là thư ký riêng của tôi nên chuyện đó rất bình thường?"
"Thư ký riêng? Tôi ứng tuyển vị trí thư ký thôi mà?"
"Tôi đã hỏi cô thư ký có thể phải làm việc trong những thời gian riêng tư và cô đã đồng ý."
"Tôi, lúc đó...". Chết, lúc đó cô nghĩ mình không đậu nên trả lời bừa, ai ngờ...
"Cô nói như vậy là không được? Vậy cô có thể lập tức xin nghỉ việc."
Quả thật lúc đầu Đặng Vũ chỉ muốn tuyển thư ký bình thường nhưng không hiểu sao lúc nhìn thấy cô gái trước mặt anh bỗng nghĩ ra việc thư ký riêng. Anh không hiểu tại sao mình lại như vậy, anh chỉ biết anh có cảm thấy hứng thú về cô gái này. Anh biết cô không thể không làm công việc này vì lần trước anh có cho Phong đến nhà thông báo cho cô việc trúng tuyển cũng như xem nhà cô như thế nào, không ngờ lại để cho Phong nghe được cuộc nói chuyện của Thục Nghi với mẹ và với cô bạn tên Ngọc Khanh. Anh biết cô như thế nên mới nảy ra ý định như vậy, anh biết là thủ đoạn nhưng trong từ điển của anh thì hai từ này là chuyện thường tình, không có gì đặc biệt.
Thục Nghi nghe xong thì như trời giáng. Thư ký riêng? Bất cứ lúc nào? Có khi nào như mọi người nói, thư ký riêng như tình nhân bao nuôi của Tổng giám đốc? Cô không muốn làm công việc như thế nhưng cô còn có sự lựa chọn sao? Nếu cô thất nghiệp thì bệnh tình ba cô sẽ như thế nào? Ba cô không thể không uống thuốc, lúc đó bệnh lại càng nặng hơn. Liều một phen, cô cũng nghĩ người như Tổng giám đốc sẽ không có hành động như những người khác. Chỉ mong là như vậy.
"Tôi đồng ý, đồng ý làm thư ký riêng cho Tổng giám đốc.", Thục Nghi lấy hết can đảm nói lên điều này mặc dù cô còn rất lo lắng.
Sau khi nghe được điều mình muốn nghe, khóe miệng Đặng Vũ khẽ nhếch lên không ai có thể dễ dàng nhìn thấy được...