Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Thiện nhân lúc này luống cuống bò dậy,chạy ra sau cái bàn,xoay người núp xuống dưới,cả người run lẩy bẩy,mồ hôi ướt đẫm trán.

Từ Hy Viễn nhíu chặt đôi lông mày rậm,hắn đưa mắt quan sát một hồi liền không chần chừ sãi bước nhanh lại.

"Mày là ai?"Ông ta say rượu không hề biết sợ dựng thẳng nữa chai thuỷ tinh nhọn hoắc về phía hắn.

Từ Hy Viễn nhếch khoé môi nham độc,mặt lạnh tanh đáp một câu "Ông nội mày."

Dứt lời lại nghe rầm một cái,cánh cửa còn lại vì chịu lực lớn mà ngã ập xuống,đè lên người đàn ông,hắn bị đau không ngừng la oai oái,gào rú đủ kiểu không tha.

Từ Hy Viễn lúc này đi lại túm ông ta ra như túm gà con,đôi mắt đỏ bừng đáng sợ,gân xanh nổi đầy trán,lòng ngực đập phập phòng "Cô ấy đâu?Mày làm gì cô ấy rồi."

"A... bỏ ra,mẹ kiếp tên oắt khốn!"

Hắn nhếch môi,gương mặt trở nên đáng sợ "Được rồi,mày không nói chứ gì?"Dứt lời ông ta liền bị ấn chặt vào tường,Từ Hy Viễn không biết khi nào đã nhặt lấy một mảnh thuỷ tinh sắc nhọn,hắn vỗ vỗ mảnh thuỷ tinh lên mặt ông ta,lãnh đạm tàn khốc mở miệng nhàn nhạt "Cũng đã lâu rồi chưa giết người."

Người đàn ông lúc này mới biết sợ,giẫy dụa vài cái "Đừng... đừng mà... tôi tôi chỉ đến đây đòi nhà...."Hắn vừa mới ra tù,lại không ngờ mụ vợ nhà hắn bán nhà mang theo hai đứa con rời đi nơi khác.Hắn bực bội uống rượu liền muốn gây loạn.

Tô Thiện sợ Từ Hy Viễn thật sự giết người,cô lảo đảo bò ra,lại không cẩn thận đụng đầu vào bàn,nhỏ giọng rên một tiếng.

Thính lực của Từ Hy Viễn rất tốt,vừa nghe đã biết là Tô Thiện,hắn mạnh tay túm người đàn ông quăng ra ngoài,vội vàng đi lại phía bàn.

Người phụ nữ mặc váy ngủ màu hồng nhạt,tóc dài có chút rối buông loạn sau lưng,đôi mắt trong veo ngập nước nhìn hắn,tủi thân như là muốn khóc tới nơi.

Đầu quả tim Từ Hy Viễn mềm nhũn,yết hầu trượt dọc,hắn có chút mất lí trí sửng sờ nhìn cô "Em... không sao chứ?"

Tô Thiện mở to mắt nhìn hắn,quả thực có chút không giống hắn bình thường,cơn sợ hãi vẫn chưa vơi đi,cô cúi đầu,giọng bé xí "Không sao,cảm ơn anh."

Dứt lời liền rơi vào một vòng tay rắn chắc quen thuộc,Tô Thiện mặc hắn ôm mình,có chút do dự rồi khẽ nhích lại sát hắn.Xét cho cùng là cô bị doạ sợ rồi.

Từ Hy Viễn còn chưa kịp hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng,lại bị tiếng chửi bới phía ngoài làm ấn đường nhíu chặt.

Người đàn ông phía ngoài không cam lòng,ông ta không dám lại vào vì sợ Từ Hy Viễn,chỉ đứng ngoài vô cớ chửi bới "Lũ khốn,tụi mày dám cướp nhà tao,tao sẽ không tha cho tụi mày."

"Tụi mày cứ..."

Ông ta thấy dáng Từ Hy Viễn đi ra,hoảng loạng im bật miệng,chân trước chân sau chạy vội đi,vài giây sau liền khuất vào trong bóng đêm.

Tô Thiện ở phía trong lại sợ Từ Hy Viễn nổi cơn muốn đánh người,cô chạy ra ôm lấy cánh tay anh,ngó mắt không thấy ai mới thở phào.

Từ Hy Viễn nhìn đôi trắng trắng noãn lồ lộ ra trong không khí của cô,mắt cá chân nhỏ nhắn,dù Tô Thiện có mang dép hắn vẫn sợ cô đạp trúng mãnh vỡ thuỷ tinh,vội ôm ngang cô lên mang cô vào nhà,hắn ngồi xuống ghế vẫn ôm lấy Tô Thiện như cũ,bàn tay cứng cáp một chút cũng không buông "Có sợ lắm không?Hử?"Hắn nhớ tới đôi mắt mơ màng ngập nước tủi thân của cô,trong lòng như có hàng vạn con nai đang chạy loạn.Mẹ kiếp,lúc nãy nếu không vì sợ doạ đến cô,hắn đã sớm đem ông ta đánh cho phế đi.Người phụ nữ của hắn hắn còn không nỡ mắng cô,khi nào tới lượt ông ta khiến cô sợ hãi trực chờ khóc như vậy.

Tô Thiện giẫy dụa muốn xuống,hắn càng kéo chặt cô vào lòng,chăm chú nhìn cô "Đưa em về thành phố B,được không?"

Hắn không muốn chuyện hôm nay lại xảy ra lần hai,tốt nhất là mang cô về cùng hắn.Hôm nay nếu hắn không đến kịp,e là sau này hắn nhất định sẽ hối hận.

Tô Thiện ngước mắt nhìn hắn,thấy ánh mắt dịu dàng như nước đang lặng lẽ nhìn mình cô có chút hoảng hốt "Tôi có chân,tôi tự về."Cô đến nơi này mục đích chính cũng để trốn tránh hắn,giờ chỗ này hắn cũng đã biết lại còn không an toàn,hẳn là nên quay về thành phố B.

Từ Hy Viễn nhăn mày,vốn định gầm lên ép buộc cô,vô tình lại nhớ tới lời của người đàn ông lúc trước nói với hắn "phụ nữ phải dỗ dành" hắn thở dài,không kìm lòng đưa tay vuốt ve gương mặt cô,lại bị Tô Thiện hắt ra "Anh làm gì đó?"

Hắn cười "Dỗ dành em."

Không phải chứ?Tô Thiện hơi thụ sủng nhược khinh nhìn hắn,bĩu môi "Ai cần anh dỗ dành chứ?"Cô dứt lời liền vung người nhảy xuống,lại không ngờ "roẹt" một cái,không biết cái váy từ khi nào lại mắc vào hoạ tiết trên dây thắt lưng của hắn,theo động tác nhảy xuống của cô,cái váy cũng rách một đường từ eo đến hết dưới,thứ cần lộ đều đã lộ.

Trong ánh đèn mờ nhạt,thân thể người phụ nữ trắng như phát sáng,mềm mại như có thể bóp ra nước,ánh mắt Từ Hy Viễn tối dần,cổ họng khô khốc một trận.

Mặt Tô Thiện thoáng chốc đỏ bừng,lại nhìn thấy ánh mắt mê man của hắn,chưa kịp suy nghĩ đã nhào lên người hắn,đem tay che kín mắt hắn "Anh không được nhìn!"Cô còn chưa đủ xấu hổ sao?

Từ Hy Viễn rất vui vẻ cười ra tiếng,hắn vòng tay ôm lấy eo cô,giọng khàn khàn "Ừm,không nhìn."Dù sao cũng chẳng phải chưa nhìn qua.

Tô Thiện bất giác cảm thấy giờ cô với hắn có chút không phù hợp.Cả người cô gần như dính sát vào hắn,váy ngủ mỏng manh chỗ che chỗ hở mập mờ,cả người hắn nóng rực,bàn tay to lớn đang đặt trên eo cô cũng không khác là bao.Tô Thiện phát hiện,hắn có chỗ không đúng.

Cô nhúc nhích người muốn đứng dậy,liền bị hắn kéo ấn xuống,môi mỏng nhanh chóng ngậm lấy môi cô.Hắn như đói khát ma sát môi cô,còn cố tình cắn,tham lam sọc vào trong khoang miệng,bàn tay to lớn gắt gao đè chặt gáy cô.

Tô Thiện đánh hắn càng mạnh,hắn càng hung hăng hôn như muốn lấy mạng cô.Cô cắn lưỡi hắn,hắn cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi rời xuống cổ cô,hết cắn lại liếm,một luồn tê dại vừa xa lạ vừa quen thuộc làm cho Tô Thiện bất giác co rụt người "Từ Hy Viễn,anh lưu manh."

Ánh mắt hắn loé lên rồi lại thâm trầm nhìn cô,bàn tay nhấc bổng cô lên mò tìm phòng ngủ đi vào,từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chăm chú cô,rực lửa tình.

Tô Thiện đương nhiên biết hắn muốn gì,cô hoảng hốt đánh bùm bụp lên ngực hắn,mặt mày trợn trắng "Bỏ ra,bỏ tôi ra,Từ Hy Viễn."

Hắn đem cô áp lên giường,đưa tay mạnh bạo xé toạc cái váy chỉ còn vài đường chỉ lưu lại,hắn nhìn cô,bàn tay xoa bóp gương mặt trắng hồng mềm mại của Tô Thiện,giọng trở nên khàn đặc "Tô Thiện,tôi thực sự nhịn không nổi,em... giúp tôi phối hợp một chút."

(Phối hợp gì vậy:)) Ta chông xáng nha!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio